Nước mắt Lâm Chiêu Vân như trân châu đứt dây, cứ như vậy mà rơi xuống.
Đầu ngón tay trắng nõn không ngừng chà lau khoé mắt, ngũ quan cũng nhíu chặt lại.
Rất ít người có thể khóc đẹp như vậy, người xem không rời mắt được, cũng không ai có thể nổi giận với khuôn mặt này.
Anthony ôm cũng không được, dắt tay cũng không được.
Bả vai gầy yếu run run, ngay cả đầu gối cũng run rẩy, khóc cực kỳ tủi thân.
“Vì sao lại không chạy về phía tôi?” Anthony vẫn không nhịn được mà hỏi, hắn cắn răng, nhưng lại không thể nổi giận, khuôn mặt vì nghẹn lại nên trở nên đáng sợ muốn chết.
Lâm Chiêu Vân không để ý tới hắn, cậu đi rất nhanh, nhưng Anthony chân dài nên vẫn đi sát theo bên cạnh cậu, như một con chó được huấn luyện vậy.
Dọc theo đường đi đều có người bệnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang khóc thút thít của Lâm Chiêu Vân, nhưng khi nhìn thấy Anthony đang đi phía sau lại chỉ có thể thu mắt lại.
Không biết có phải là do ảo giác hay không.
Cậu luôn có thể nghe thấy tiếng hít hà của sói đói và tiếng nuốt nước bọt rất nhỏ.
{Trò chơi này càng ngày càng kỳ quái, không giống một phó bản máu tanh khủng bố, mà giống như là…}
{Chị em, chị hiểu ý em mà.}
…
“Sao vậy?” Slade ở trong phòng bệnh, không biết hắn đang làm gì ở tủ đầu giường, ngạc nhiên nhìn Lâm Chiêu Vân khóc lóc bước vào.
Cậu chỉ lắc đầu rồi quay về giường của mình, không nói gì nhưng nước mắt đã dần dần không còn nữa.
Nhưng cậu vẫn đưa lưng về phía Anthony, kéo mành lên, cố chấp không muốn nói chuyện với hắn.
Cậu vốn là người không hay khóc.
Nhưng đi vào trò chơi này vẫn luôn muốn khóc mà không khóc được, cuối cùng lần này cũng có thể khóc một trận, giảm được một chút áp lực.
Số 886 không ngừng an ủi cậu: [Đây là thế giới trò chơi, là số liệu tạo nên thôi.]
Cậu mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Slade rũ mắt nhìn thiếu niên, khóc đỏ chóp mũi, trên mặt còn mang theo nước mắt chưa khô, màu lông mi cũng giống như màu tóc của cậu vậy, rất nhạt.
Vừa dài vừa cong, nhưng bây giờ lại bị nước mắt tẩm ướt rũ xuống.
Slade rót một cốc nước rồi đưa cho cậu.
“Tôi có cho thêm đường.”
Lúc này Lâm Chiêu Vân mới ngẩng đầu lên, mũi vẫn còn hít hít nức nở: “Cảm ơn…”
Slade là người dễ chung sống nhất trong số các bạn cùng phòng. Từ lúc bắt đầu, ngoài việc doạ đến cậu trong buổi tối ngày đầu tiên thì Slade đều không có hành động khác người nào.
Lâm Chiêu Vân dùng đầu lưỡi thử nhiệt độ nước, nho nhỏ chạm vào mặt nước rồi lại lùi lại, độ ấm thích hợp, cậu mới mυ'ŧ vách ly, chậm rãi uống nước.
Đôi môi trắng bệch chậm rãi biến thành màu hồng nhạt ban đầu.
Slade đứng ở đó rũ mắt nhìn cậu, không đi.
“?” Lâm Chiêu Vân uống được nửa cốc thấy hắn còn đứng đó bèn hỏi: “Có chuyện gì à?”
Tầm mắt của hắn đảo qua trên người cậu rồi mở miệng nói: “Hơi bẩn.”
Lâm Chiêu Vân rất mẫn cảm với từ bẩn này, cơ thể không tự chủ được mà hơi run rẩy, bởi vì Sigmund từng mắng cậu như vậy.
“Tôi nói là chân và quần áo của cậu.”
“Ồ…” Bả vai của cậu rõ ràng thả lỏng lại.
Trên người cậu dính đầy bụi bẩn, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn cũng dơ hề hề, lòng bàn chân toàn đất cát, quần và áo cũng xám xịt.
Cổ thon dài đỏ lên vì khóc, móng tay cắt gọn gàng nắm chặt góc áo.
“Giày đâu?”
Slade đột nhiên ngồi xổm xuống nắm lấy mắt cá chân của cậu, lòng bàn tay của hắn rất nóng, Lâm Chiêu Vân ngạc nhiên, cậu co chân lại dán chặt vào mép giường, đè ép phần thịt mềm mại thành một hình thù kỳ quái, nhưng nhanh chóng trở về trạng thái ban đầu.
Lòng bàn tay nắm lấy mắt cá chân dừng lại trong chớp mắt.
Lâm Chiêu Vân vội vàng nói: “Bẩn.”
Khoé miện Slade lộ ra một nụ cười, khắc chế lại dịu dàng, hắn buông tay ra: “Không bẩn.”
Rõ ràng vừa nói là bẩn xong, Lâm Chiêu Vân khó hiểu.