Tiểu Mỹ Nhân Ốm Yếu Rơi Vào Tu La Tràng

Chương 59

Slater nhìn Lâm Chiêu Vân bị Arthur hôn, bắp chân run rẩy mềm mại như là không có xương, cánh tay gầy guộc dù thế nào cũng không thể đẩy Arthur ra được.

Slater chưa kịp ra tay ngăn cản thì Anthony đã tung một cú đấm vào mặt Arthur, Arthur tránh nhưng không tránh hoàn toàn,nhận một nửa cú đấm vào xương mũi.

Slater lạnh giọng nói: "Tốt, hiện tại có thể nói chuyện, mục đích của mày, lợi dụng Lâm Chiêu Vân đi tìm toàn bộ chúng ta là muốn làm gì."

Sau khi hắn nói những lời này, ánh đèn đột nhiên tối sầm lại.

Mọi người đều chìm trong bóng tối, không biết bắt đầu từ đâu, có người đυ.ng phải một người khác ,sau đó người đó nói "mày mẹ nó tìm chết " và cả hai bắt đầu đánh nhau, sau đó là tiếng gậy, tiếng la hét và tiếng càu nhàu.

Cả khán phòng chìm trong hỗn loạn.

Mây đen bị thổi bay, ánh trăng từ cửa sổ dần dần tràn vào, bóng người chuyển động dưới ánh trăng giống như phim kinh dị trắng đen, trên mặt mỗi người đều toát ra một loại hưng phấn đáng sợ.

Anthony muốn tóm lấy Lâm Chiêu Vân, nhưng lúc này có hai người đánh tới ,hắn dùng chân đá văn một người ra xa, vung gậy bóng chày với vẻ mặt hung dữ đập vào đầu đối phương.

Máu bắn lên một bên mặt Lâm Chiêu Vân, cậu vô thức dùng mu bàn tay lau đi, bị nhiệt độ trên mu bàn tay làm cho sợ tới mức trợn tròn mắt không dám nhúc nhích.

Khung cảnh hỗn loạn kéo dài vài phút, cuối cùng được vài người ngăn lại.

Khung cảnh yên tĩnh trong chốc lát, Lâm Chiêu Vân đột nhiên nghe thấy một âm thanh rất kỳ lạ, rất nhỏ,lại rất nhịp nhàng.

Tích, tích, tích---

Thật dễ dàng để cho người ta nghĩ về một cái gì đó.

Arthur bịt mũi cầm máu, cách vách gắt gao ôm chặt lấy Lâm Chiêu Vân, đột nhiên cười lớn, tiếng cười quái dị làm Anthony dừng lại, cụp mắt cười nhạo: "Sao, mày bị đánh đến ngu?"

"Không ai trong tụi mày có thể ra ngoài."

Mọi người trong nháy mắt tập trung lại, Anthony không chút khách khí cười lạnh: "mày nói nhảm cái gì?"

Arthur lấy từ trong túi ra một thứ giống chiếc điều khiển từ xa.

Slater sắc mặt trong nháy mắt trở nên rất khó coi, Sigmund nhận ra, buột miệng nói ra: "Điều khiển từ xa thuốc nổ."

Hắn vừa nói lời này, tất cả mọi người đều nhìn về phía này, có người phát hiện cửa thính phòng đã bị khóa từ bên ngoài.

Arthur một tay chộp lấy điều khiển từ xa, một tay bóp chặt bả vai Lâm Chiêu Vân, một lần nữa cúi người hôn Lâm Chiêu Vân trước ánh mắt của tất cả mọi người.

Anthony trên mặt tràn đầy lệ khí nhưng nhìn cái điều khiển từ xa trong tay Arthur, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, nghiến răng nghiến lợi chửi: "mày con mẹ nó buông Lâm Chiêu Vân ra."

Lâm Chiêu Vân bị doạ đến ngốc bị Arthur chế ngự không thể cử động được.

Arthur chưa từng hôn ai bao giờ, chưa kể động tác vụng về của hắn khiến Lâm Chiêu Vân thở không ra hơi, nước mắt giàn giụa, sau khi nhận ra liền đẩy vai hắn muốn trốn.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Arthur cũng dừng lại, khi Lâm Chiêu Vân được nâng lên,đại não bị thiếu oxy gần như không thể đứng vững, hàng mi run rẩy đẫm nước mắt như là bị sương mù dày đặc làm ẩm ướt.

"Bảo bối, đi theo tôi." Cổ tay bị bóp kéo đi về phía trước, bị Arthur lôi kéo đến hậu trường của khán phòng lầu hai, bọn họ tiến vào phòng hóa trang lẽ ra là nơi diễn viên dùng để thay quần áo.

Cửa vừa đóng lại, Lâm Chiêu Vân liền thuận thế áp vào cửa, chóp mũi rất đỏ, hai gò má bởi vì vừa mới khóc mà hồng hồng, lông mi run rẩy lộ ra mãnh liệt sợ hãi.

Arthur lau nước mắt cho Lâm Chiêu Vân, vén mái tóc rối ra sau , nhẹ nâng cần Lâm Chiêu Vân.

Sự thật vừa biết được khiến Lâm Chiêu Vân dù được Arthur đối xử dịu dàng cũng cảm thấy sợ hãi, gáy đổ mồ hôi lạnh, cụp mắt xuống không dám ngẩng đầu lên đôi mi run đến lợi hại.

Arthur nghiêng người về phía trước hếch sống mũi sang một bên mặt, nhếch khóe miệng ,than thở với Lâm Chiêu Vân.

"Em yêu, thật khó để ở một mình với em."....