Bạch Văn Vũ không nghĩ tới Lệ Tử Tranh đã đi lại còn quay lại, khuôn mặt tái nhợt, trong nháy mắt hoang mang lo sợ, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cáu kỉnh Lệ Tử Tranh lúc rời đi, cậu bỗng nhiên ngồi xổm xuống đánh đòn phủ đầu: “Cậu đi đi! Cậu cút đi! Tôi bị người khác ức hϊếp mà cậu chỉ nghe người khác châm ngòi ly gián mà bỏ đi! Hóa ra quan hệ bao nhiêu năm của chúng ta không bằng một lời nói tùy tiện như vậy!”
Nói xong không đợi Lệ Tử Tranh phản ứng, Bạch Văn Vũ yên lặng vùi đầu vào trong đầu gối, bả vai run không ngừng.
Lệ Tử Tranh đã định rời đi, anh ta tức giận như vậy, quan hệ nhiều năm như vậy của bọn họ không bằng những thứ bền ngoài kia, anh ta làm sao không thể tiến lên.
Cuối cùng, anh ta quay đầu lại, nhìn thấy Bạch Văn Vũ ngồi xổm nơi đó, sự tức giận trong lòng anh ta ngay lập tức bị sự thương hại lấn át, thân thể anh ta cứng ngắc, không muốn nhượng bộ, nhưng lại áy náy: “Ai bắt nạt cậu? Cậu làm sao vậy? Sao cậu lại khóc như một đứa trẻ?”
“Ai đang khóc? Chẳng phải cậu bỏ tôi mà đi sao? Tôi xứng đáng bị bắt nạt! Cậu đi đi, tốt hơn là cậu nên để tôi một mình mãi mãi! Tôi đáng bị như vậy. Tôi vẫn muốn hẹn hò với anh Kim Thịnh mượn công thức từ anh ấy, và muốn chuẩn bị một bất ngờ sinh nhật của cậu vào tháng tới, còn cậu thì sao? Thất vọng với tôi... cậu đi! Đi đi!” Bạch Văn Vũ uất ức hét lên, cho anh ta xem quầng đỏ quanh mắt nhìn càng ngày càng đáng thương, đặc biệt là ngồi xổm ở đó ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sự cố chấp.
Điều này khiến Lệ Tử Tranh nhớ tới bộ dạng lần đầu tiên gặp cậu khi còn bé, rõ ràng cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, sợ hãi như vậy, nhưng vẫn ngoan cố chống gậy gỗ đứng trước mặt anh ta, mặt mũi và thân thể đều bẩn thỉu, vẫn liều mạng giúp anh ta xua đuổi những đứa trẻ xấu hay bắt nạt người khác.
Lệ Tử Tranh luôn nhớ hình ảnh đối phương quay lại và cười toe toét với anh ta sau khi xua đuổi cậu bé xấu xa bắt nạt đi, cậu đơn thuần trong sáng tốt bụng mà lại không biết sợ hãi, tuy rằng cả người bẩn thỉu, nhưng lại như tiểu thiên sứ, tản ra ánh sáng chiếu rọi anh ta, cho anh ta đủ dũng khí.
Nhưng chờ đến khi người nhà tìm thấy, anh ta đã rất sốc nên đã bỏ chạy.
May mắn thay, vài tháng sau, lần đầu tiên khi anh ta được đưa đến Bạch gia để gặp vị hôn phu từ nhỏ của mình, anh ta đã gặp cậu, nhưng cậu lại không nhớ chuyện lúc trước, không sao miễn là anh ta nhớ là được.
Từ đó trở đi đổi lại thành anh ta bảo vệ cậu...
Cơn tức giận ban đầu của Lệ Tử Tranh hoàn toàn biến mất, đi tới đỡ cậu đứng dậy, kéo thẳng cổ áo bị lật lên: “Tại sao cậu lại đi? Tôi là vị hôn phu của cậu, chúng ta là người một nhà, tôi rời đi thì cậu làm sao giờ?”
Bạch Văn Vũ biết bộ dáng quật cường mình vừa mới lộ ra kia lần nào cũng đúng, tuy rằng cậu cũng không biết vì cái gì, nhưng nhớ tới chính mình lần đầu tiên nhìn thấy Lệ Tử Tranh, đối phương ngây ngốc nhìn cậu, thậm chí còn có chút kỳ kỳ quái quái, nhưng lúc ấy cậu bị viên đá quý trên cổ tay áo Lệ Tử Tranh hấp dẫn, đó là viên đá mà cậu đã mơ tưởng từ lâu.
Sau đó cậu có thử chọc đối phương tức giận, trong lòng cậu cũng thấp thỏm bất an, sợ đối phương không để ý tới cậu, nhưng lúc ấy cậu lộ ra dáng vẻ thấp thỏm lại không dám khóc, đối phương nhanh chóng giật mình, ngoan ngoãn phục tùng cậu.
Rất nhiều lần sau đó, thế mà lần nào cậu cũng đúng.
Bạch Văn Vũ thấy tâm trạng anh ta tốt hơn, mắt hồng hồng nói: “Anh Tử Tranh … Em cùng anh Kim Thịnh không có gì……”