Ánh mắt của hai người bọn họ giao nhau một chút, sau đó Lâm Đường là người đầu tiên dời tầm mắt đi chỗ khác.
Tạ Phóng ngồi xuống, cùng vị lão sư bên cạnh nói chuyện, thường thường có một số đồng học tiến lên kính rượu với hắn, lại đều bị hắn lấy lý do lái xe không uống rượu mà uyển chuyển từ chối.
Tầm mắt Lâm Đường nhìn thoáng qua bên kia liền thu hồi lại, nghĩ đến mình đã có người tới đón, nàng liền không hề cố kỵ mà nhấc ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Tửu lượng của bản thân nàng không tồi, cho nên ở trường hợp uống rượu như vậy hoàn toàn không sợ, bên người rất nhanh liền có một đám đồng học vây quanh cùng nhau uống rượu, một đám người nháo đến khí thế ngất trời.
Trong lòng Lâm Đường có chuyện, không quá chú ý đến lượng rượu mà mình uống, mới vừa uống xong một ly lại theo bản năng mà rót đầy ly khác, chờ đến thời điểm nàng bắt đầu cảm thấy đầu óc của mình có chút hỗn loạn mới ngừng lại.
Lúc này liên hoan cũng sắp kết thúc rồi, mọi người cùng nhau chụp ảnh chung lưu niệm, sau đó nàng liền đi theo dòng người cùng nhau rời khỏi tiệm cơm.
Ở thời điểm chen chúc qua đám người, nàng chỉ cảm thấy bên cạnh đột nhiên có một thân thể ấm áp dán lên.
Lâm Đường quay đầu liền nhìn thấy, người đó là Tạ Phóng.
Nam nhân cúi đầu, tầm mắt xuyên qua mắt kính dính ở trên người nàng không bỏ, “Ngươi say, ta đưa ngươi về nhà.”
Đầu óc Lâm Đường có chút ngơ ngác, do tác động của rượu nên vẫn còn mơ mơ màng màng, cứ như vậy bị hắn dắt đến bãi đỗ xe của tiệm cơm cách đó không xa.
Ở trên đường còn liên tiếp gặp gỡ mấy đồng học quen thuộc, Tạ Phóng cùng nhóm người này chào hỏi sau đó chỉ vào nàng đang mang sắc mặt ửng hồng , “Ta biết nhà của Lâm đồng học ở đâu, một nữ sinh say rượu ở trên đường không quá an toàn, ta có xe nên liền đưa nàng về.”
Đám đồng học kia liên tục gật đầu, đối với lời nói của hắn không có chút nghi ngờ nào.
“Chúng ta vốn định kêu mấy nữ đồng học không uống rượu đưa về, nếu Tạ lão sư đã nói vậy thì phiền ngài rồi.”
Tạ Phóng ở bọn họ trong mắt vẫn luôn là người phụ trách giống như một đoá hoa cao lãnh vậy, cho nên bọn họ đều rất yên tâm nhìn hai người rời đi.
Chờ đến khi lên xe, sau khi thắt đai an toàn, Lâm Đường lúc này nhớ tới giống như có người ở bên ngoài chờ nàng.
Nàng không thể cứ như vậy mà rời khỏi với Tạ Phóng.
Nghĩ như vậy, nàng lập tức bắt đầu rút đai an toàn ra, trong miệng nói nhỏ “Ta không thể về nhà, không thể về”.
Nhưng lại bởi vì hoa mắt, mỗi lần nàng đều không thể cởi dây an toàn chính xác, nhìn qua giống như là người say rượu quậy phá.
Tạ Phóng cũng cho là như vậy, bàn tay to của hắn duỗi ra, một lần nữa đem nàng ấn lại trên chỗ ngồi, giọng điệu nhẹ nhàng nói, “Đừng lộn xộn, hiện tại ta đưa ngươi về nhà.”
“Đã nói ta không thể về nhà…… Không được, không quay về, ngươi đừng ngăn cản ta.”
Lâm Đường có chút nóng nảy, nàng nỗ lực cố gắng sắp xếp lời nói của mình, nhưng lời nói đến miệng lại có chút lộn xộn, “Ta không cần về nhà, ai nha, ngươi người này, ngươi có thể đừng xen vào việc người khác hay không?”
Động tác của Tạ Phóng đột nhiên ngừng lại.
“Ngươi thật không nghĩ về nhà?” Hắn nhìn chằm chằm nàng đang quấy phá, buông lỏng đôi tay đang giữ nàng ra.
Thấy hắn rốt cuộc chịu cùng mình nói chuyện đàng hoàng, Lâm Đường cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Không sai, ta không quay về, ngươi đừng mang ta trở về.”
“Được.”
Tạ Phóng không hề cùng nàng nháo, trong lời nói giống như đang thoả hiệp cùng nàng, nhưng tay lại bắt đầu khởi động chiếc xe, “Ta không đưa ngươi về nhà cũng được, đây là ngươi nói.”
Lâm Đường ngơ ngác mà nhìn hắn, trong lúc nhất thời không nghĩ được lời hắn nói có gì không đúng.
Nàng nắm lấy đai an toàn, ngây ngốc hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
Nghe được vấn đề này, Tạ Phóng “Um?” Một tiếng.
Hắn trầm tư trong chốc lát, “Ta biết gần đây có một khách sạn không tồi, mang ngươi đi đến nơi đó nghỉ ngơi một chút.”