Họa Sĩ Vẽ Truyện Người Lớn

Chương 12: Có muốn xem thứ gì đó ᛕích Ŧhích hơn không?

Lâm Đường mơ màng ngơ ngác ngồi xuống giữa một vài người bạn tốt.

Người bạn vừa đưa cô vào tên là Trì Nhạn, nhìn thấy cô vừa vào cửa liền nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong góc không rời, vội vàng nói với giọng điệu không rõ ràng ngữ khí ái muội, “Như thế nào, coi trọng? Người đó là anh họ của tớ, thế nào, quá soái đi?”

“Anh họ của cậu?” Lâm Đường quay đầu lại nhìn nàng ấy, thật sự là gương mặt của hai người thật sự không có chút nào giống nhau.

Trì Nhạn thấy cô đánh giá chính mình, đoán được cô đang suy nghĩ cái gì, dùng bả vai đυ.ng cô một chút, “Mẹ anh họ cùng mẹ tớ là chị em, tớ lớn lên giống ba, hai người chúng ta khẳng định nhìn qua không giống.”

Lâm Đường thất thần mà “Nga” một tiếng, ngón tay cầm cốc hơi nắm chặt, ngẩng đầu khẽ liếc người đàn ông trong góc.

Sau đó, cô bắt gặp ánh mắt của Tạ Phóng.

Cô vội vàng cúi đầu, giả vờ như chưa từng nhìn qua.

Trì nhạn ngồi ở bên người cô, thực dễ dàng là có thể nhìn đến bộ dáng trốn tránh, còn tưởng rằng cô có ý gì đối với Tạ Phóng.

"Nếu cậu thực sự cảm thấy hứng thú, hay là để tớ giới thiệu hai người với nhau nhé? Anh họ của tớ là một hình mẫu trong gia đình. Anh ấy chưa bao giờ có bạn gái. Năm nay 24 tuổi đến tay của phụ nữ còn chưa sờ qua.” Nàng ấy đề nghị.

Lâm Đường bị nàng ấy nói có chút xấu hổ, hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi mà trả lời: “Cậu có biết bây giờ anh họ của em đang làm gì không?"

Trì nhạn nghĩ rằng cô đang tìm hiểu tình hình, trả lời không chút cẩu thả, "Tất nhiên tớ biết, anh họ của tớ rất tuyệt vời, là sinh viên, anh ấy vẫn làm thí nghiệm với viện nghiên cứu một thời gian, và bây giờ anh ấy đến Đại học C để làm giáo viên dạy toán.”

Lâm Đường lại hỏi, “Tớ nói cái này, cậu nghĩ xem có khả năng không tớ là sinh viên của trường đại học C, anh ấy là giáo viên toán cao cấp của trường đại học C, sau đó anh ấy tình cờ dạy tôi?"

Trì nhạn trừng lớn đôi mắt.

Nàng có chút kinh ngạc mà nhìn Lâm Đường, lại nhìn xem bên kia anh họ của nàng ấy đang uống rượu rồi thu hồi tầm mắt, “Anh ấy là tên biếи ŧɦái mà cậu nhắc đến trong nhóm hôm nay, người đã trừng phạt cậu bắt cậu sao chép công thức và bắt cô xem đồ lót,…?”

Thanh âm có chút lớn, Lâm Đường sợ bị người bên kia nghe thấy nên vội che miệng nửa câu nửa dọa, nửa uy hϊếp nói: “Ta phi, ngươi mẹ nó nhỏ giọng một chút, muốn cho tớ mất mặt sao?”

Trì Nhạn gật gật đầu, bên miệng làm động tác kéo khóa, Lâm Đường lúc này mới yên tâm bỏ tay xuống.

Lâm Đường cảm thấy hơi đau đầu, hôm nay bắt đầu hối hận khi đến đây.

Cô đứng dậy, nói "Tớ đi vệ sinh", và rời khỏi phòng.

Trên hành lang có bảng chỉ dẫn đi vệ sinh, vì vậy Lâm Đường nhanh chóng giải quyết nhu cầu thân thể của mình.

Nhà vệ sinh vắng lặng, và cô là người duy nhất rửa tay trước bồn rửa tay.

Lâm Đường tạt nước vào mặt, ép bản thân tỉnh táo một chút, sau đó lấy khăn giấy mang theo trong túi ra lau những giọt nước.

Lau mặt được một nửa, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng. Sau đó, một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy hai bên hông cô, và hơi thở của người đàn ông bắt đầu bao quanh cơ thể cô từ phía sau.

Hắn trong thanh âm còn mang theo ý cười, nhưng Lâm Đường lại sợ tới mức lông tơ toàn bộ dựng thẳng lên.

“Học sinh Lâm, thật là trùng hợp, không ngờ sáng nay chúng ta mới gặp nhau, bây giờ đã gặp nhau rồi."

Là Tạ Phóng.

Hắn cũng không có ý muốn chờ cô đáp lời, tiếp tục nói: “Tôi nhưng thật ra không biết em cùng người khác nói tôi là biếи ŧɦái, còn nói rằng tôi là kẻ ngốc khi làm bài tập cho em?”

Hắn khẽ cười một tiếng, thổi vào tai cô, ngứa ngáy.

“Còn có…… Dù sao qυầи ɭóŧ của tôi đều bị em xem qua, có muốn xem thứ gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn không?”