Đại lão Vinh Cẩm nằm ườn trên giường, cảm giác nhân sinh không còn gì luyến tiếc.
Sau những gì xảy ra ban nãy, có lẽ tiết tháo của cô bé đã rơi xuống đất vỡ thành tám cánh hoa.
Nếu phải nói vì sao lại bị bắt gặp tình cờ như vậy, Vinh Cẩm chỉ muốn cười ha ha ha.
Lúc đó gian nhà chính không có ai, Vinh Cẩm được bà Lý coi thành bảo bối mà bọc trong một chiếc chăn bông nhỏ, đặt trên chiếc giường gỗ cũ kỹ nở đầy hoa tươi kia.
Theo cách nói của bà Lý, trên chiếc giường kia có tiên khí, nếu không sao có thể mọc ra nhiều bông hoa to như mặt người vậy được?
Còn Vinh Cẩm - đứa cháu gái nhỏ được bà coi như thần tiên hạ phàm - tất nhiên nên nằm trên đó.
Từ bây giờ, nó sẽ là chiếc giường dành riêng cho cháu gái bảo bối của bà.
Đáng thương cho Vinh Cẩm, thế giới trước còn là thần nữ đại lão, mới đi đầu thai một cái đã thành trẻ sơ sinh.
Tất cả là lỗi của lão già cấp trên!
Vinh Cẩm lấy cuốn sổ nhỏ ra, ghi món nợ này với ông ta vào.
Rõ ràng cô đã hoàn thành nhiệm vụ theo yêu cầu, nhưng ông ta cứ bảo cô gây rối, còn thả cô xuống thế giới trừng phạt.
Lão già này càng ngày càng hồ đồ! ╯^╰
Vinh Cẩm hậm hực nghĩ.
Lúc mới vừa xuống thế giới này nguy hiểm vô cùng, cô suýt nữa toi mạng vì khó sinh.
Nếu không phải cô có thủ đoạn giữ mạng, cô có thể đầu thai thành công hay không cũng là một vấn đề.
Chỉ là, trở thành một đứa trẻ yếu ớt như vậy, cô chẳng có quyền phát ngôn, rất nhiều chuyện cũng là thân bất do kỷ.
Ví dụ, cô mới sinh ra không lâu đã bị người ta vén qυầи ɭóŧ lên xem giới tính…
Lúc đó Vinh Cẩm tức giận tới khóc to, ai biết đột nhiên ông trời lại nổ sấm sét đúng lúc như vậy.
Lúc ấy cô cũng sợ hết hồn có được không?
Nếu như nói ở thế giới trước, thân là nữ di thần nữ, đại lão một phương dưới quyền Thiên Đạo, đừng nói là khóc, ngay cả hắt hơi một cái cũng có thể dẫn đến phong vân biến hóa, cũng chẳng có gì kỳ quái.
Nhưng chẳng phải đã đổi chỗ rồi sao?
Lúc cô rời đi thần cách đã tự động tróc ra, vậy sao vẫn còn dư uy được?
Khi đó, Vinh Cẩm được bà Lý bế về phòng. Cũng chẳng rảnh quan tâm đến việc mình bị nhìn sạch sẽ từ đầu tới chân, cô phải mau chóng kiểm tra xem linh hồn của mình có vấn đề gì đã.
Vừa nhìn một cái, đm, kim quang lấp lánh, công đức vô lượng, giống hệt như khi cô còn là thần tiên ở thế giới trước!
Không ngờ thần cách lại đi theo!!
Nguyên thần của Vinh Cẩm nhảy nhót vài cái, cảm thấy rất vui sướиɠ.
Mất đi nhiều bảo vật quý hiếm như vậy, nhưng lời được một thần cách cũng không tệ.
Tuy nhiên, thật kỳ lạ.
Trước đây, khi cô bị cấp trên với Thiên Đạo kéo trở lại, thần cách của cô đã bị tróc ra thật rồi.
Không có chủ nhân, thần cách phải sớm tiêu tan trong thiên địa mới đúng.
Trừ khi có đại năng cùng cấp hoặc cao hơn ra tay giữ lại thần cách, sau đó thi triển bí pháp xuyên qua thời không đưa về cho cô.
Vinh Cẩm nheo mắt suy đoán, không biết người bạn nào ở thần giới đã làm điều đó.
Dù sao thì người được lợi cuối cùng vẫn là cô ( ̄▽ ̄)
Còn về tiếng sấm lớn ban nãy suýt chút nữa hù bảo bảo đứng tim, đó chỉ là ảnh hưởng phát sinh khi phát ra khí tức thần nữ với thiên địa này mà thôi.
Làm gì có thần tiên nào không tạo ra chút dị tượng khi chuyển thế? Sấm đánh mưa rơi, cỏ cây gặp xuân đều chỉ là những chuyện vặt vãnh.