Xin Hãy Tránh Xa Tôi Ra Một Chút

Chương 62

Iori ngây ngốc dòm mọi người rồi lại cúi đầu cẩn thận nghĩ tới nghĩ lui, hình như nó cũng hợp lý ấy nhỉ... Đúng thật là cậu không nỡ bỏ túi tiền ra để tiêu mấy khoản như thế...

Suy đi nghĩ lại thì tạm thời ở nhà có vẻ đỡ tiền hơn hẳn, cũng tương đối đáng tin cậy hơn một chút. Vì thế cậu suy nghĩ rồi ngẩng mặt nghiêm túc bảo: "Nếu không... Tôi tạm thời cứ ở đây trước, đợi sau khi ký hợp đồng với công ty rồi công ty sắp xếp trợ lý cho thì dọn ra sau?"

"Vậy cũng được." Ukyo đẩy gọng kính, môi cong cong. Đến lúc ấy, ngay cả khi họ không thể níu giữ Iori đến mức cậu cam tâm tình nguyện chịu sống ở nhà, họ vẫn có thể viện ra những lý do khác, chẳng hạn mấy lý do lý trấu như "trợ lý cũng đòi tiền mà" hay "trợ lý nấu cơm cho em cũng do muốn em đưa tiền cho người ta đó thôi", để bóp chết ý nghĩ của Iori ngay và luôn!

"Vậy giờ Iori ăn cơm trước đi. Ăn xong mình ra ngoài chơi cho vui, anh lên lầu rửa mặt cái đã." Hikaru cười tít cả mắt, cõi lòng thư thái xoay gót bỏ đi. Hế hế, bộ trợ lý gì đó của cậu tốt được như anh sao? Chẳng phải xưa nay anh vẫn đang tự máng cái danh làm trợ lý tạm thời cho cậu à! Làm gì có trợ lý nào hiểu biết Iori qua nổi anh chứ? Làm gì có trợ lý nào có thể chủ động đưa hẳn lương bổng của mình vào túi của Iori, chẳng những không lấy đồng xu cắc bạc nào mà còn cho không tiền luôn như anh chứ?

Hế hế... Anh cũng không tin là đến lúc đó Iori sẽ không cần người "trợ lý" là anh đây!

Iori ngoan ngoãn đi qua ngồi dùng bữa. Chẳng mấy chốc, Hikaru cũng sửa soạn chỉnh chu rồi xuống cùng ăn. Chẳng qua chỗ của anh là chỗ cuối cùng trong bàn, ai biểu anh tới muộn làm chi. Nhưng anh cũng chẳng chê, bây giờ tâm trạng anh tốt ơi là tốt, nên vậy cũng có vấn đề gì đâu.

Không bao lâu sau, Asahina Ema bước xuống cùng với nụ cười dịu dàng đằm thắm trên môi, cô chào cả nhà: "Mọi người, chào buổi sáng ạ." Dứt lời cô liền sáp tới. Nhưng chưa được mấy phút là cả người cô đã ngớ ra tại chỗ vì -- trên bàn lại không hề có chỗ cho cô! Và bữa sáng cũng chẳng có phần cô nốt.

"À, xin lỗi Ema, nãy tôi bất cẩn làm đổ phần cô mất rồi. Cô đợi một lát nhé, để giờ tôi làm lại cho cô phần khác." Ukyo ngoài miệng nói vậy chứ người thì vẫn yên vị trên ghế, hoàn toàn chẳng hề có dáng vẻ định đứng dậy nấu cho. Ấy chà, chẳng phải Asahina Ema luôn miệng tự khen tay nghề nấu nướng của mình giỏi giang đến nhường nào à? Thế tự làm một bữa sáng cho bản thân chắc cũng đơn giản thôi nhỉ? Dù sao trong bếp cũng còn thừa không ít nguyên liệu mà.

Asahina Ema bần thần nhìn bữa sáng hôi hổi trước mặt mọi người, bỗng dưng hai mắt đỏ hoe, ầng ậng tuông nước.

"Em... Em biết mấy anh ghét em, em cũng biết là do hồi trước em đã làm sai... Nhưng em thật lòng muốn sửa sai mà, em đã biết sai rồi, cũng thật tình muốn sửa đổi, muốn bù đắp... Nhưng cớ sao các anh lại hoàn toàn không chịu cho em lấy một cơ hội hả? Đến cả phạm nhân còn có thể xin được giảm nhẹ án thông qua việc biểu hiện tốt, tại sao các anh lại không thể cho em lấy một cơ hội... Để em biểu hiện chứ... Hức... Mấy anh, mấy anh ghét em đến vậy ư?!" Lúc Ema thốt ra những lời này thì cô đã khóc lóc mất sạch hình tượng, đến cả eyeliner các thứ trên mặt cũng nhòe nước biến thành hai vệt nước đen sì lem luốc chảy dọc gương mặt cô... Tóm gọn, nó khác quắc dáng vẻ nước mắt kiêu sa yếu đuối đáng thương của cô ngày trước.

Vốn dĩ cô cũng muốn giữ lại hình tượng lắm, tính chỉ để nước mắt lưng tròng rồi thôi. Tuy nhiên, chính cô cũng chẳng hiểu vì sao mà nước mắt lại không chịu theo ý cô, đến cả nội tâm cô cũng càng thêm đau buồn và càng thêm nhức nhối... Thậm chí cô còn cảm thấy có phần tuyệt vọng. Tại sao cô đã cố gắng đến mức này rồi mà những kẻ này vẫn thế chứ? Vẫn đề phòng cô như thể cô là một ả đàn bà ác độc? Rành rành cô chỉ muốn chung sống hòa thuận với mọi người, xử lý mối nguy hại tiềm tàng với mọi người là cái tên Asahina Iori này đi thôi mà. Chẳng phải đây cũng là vì tốt cho cả nhà thôi sao?! Cớ sao mọi người không hề biết ơn cô, đã vậy thì thôi đi, lại còn có thể... Có thể đối xử với cô như thế?!

Suy cho cùng là do bản thân những kẻ này vốn đã nhỏ mọn như thế, hay là tên Asahina Iori đã thủ thỉ rồi làm gì với họ? Cô nhớ rõ ở trong nguyên tác, mấy người này đều hiền lành tốt bụng biết bao! Cớ sao bây giờ ai nấy cũng đều... Nhẫn tâm đến vậy?!

Nhất định là tại Asahina Iori, nhất định là tại nó! Nếu không thì sao cả một gia đình hiền từ hòa ái lại có thể đối xử với cô như thế được!

"Tại sao mọi người lại nỡ đối xử với em như vậy... Hức... Em, em đã làm gì sai ư? Em... Em cũng đã biết sai rồi mà, hức... Có phải vì anh Iori còn chưa tha thứ cho em nên mấy anh cũng không chịu tha cho em không?"

Asahina Ema vừa nói, cả gương mặt cô cũng dần dần trở nên vặn vẹo. Biểu cảm như thế, còn cộng thêm hai vệt nước đen lòm trên mặt, đã thành công khiến mọi người cảm thấy tởm lợm, cũng như dọa em út Wataru hoảng sợ. Bản thân Wataru vốn đã hơi nhát gan mít ướt sẵn rồi, ngay cả khi giờ trưởng thành hơn lên cấp hai rồi thì vẫn không sửa được cái tính này. Thế nên khi bị Asahina Ema dọa như thế, cả người cậu bé sợ đến phát run, cậu liền nhảy vọt xuống ghế chạy tọt vào l*иg ngực Masaomi mà trốn.

"Mấy anh có biết hành động của mấy anh khiến em đau khổ và tuyệt vọng đến nhường nào không? Các người... Thật là quá đáng, hức... Mấy anh rồi sẽ hối hận..." Ema thì thào dứt câu, bèn lao thẳng ra khỏi cửa, bữa sáng cũng chẳng màng.

Chứng kiến cảnh tượng như thế, Iori nhíu mày hỏi: "Cô ta bị sao vậy? Vụ này có liên quan gì đến tôi?"

"Không liên quan đến em đâu, đơn thuần là chính cô ta nổi điên thôi!" Masaomi cười nhạt nhìn chằm chặp ra phía cổng một lúc, sau đó mới cúi đầu vỗ vỗ lưng Wataru, nói với ngữ khí hết sức dịu dàng: "Ổn rồi Wataru, không sao nữa, cô ta đi rồi..."

Wataru thận trọng ngẩng đầu lên, dòm qua dòm lại, quả nhiên không thấy ả đàn bà kia nữa thì mới yên lòng được một chút, "Anh Masaomi ơi, chị ta cứ như ma nữ í!"

"Anh lại cảm thấy giống mụ điên hơn." Kaname mãi chăm chăm ngoài cửa, mắt ánh lên vẻ lạnh lùng, bảo, "Hôm qua lúc ăn cơm, anh còn thấy cô ta dòm anh với Iori với mặt mày méo mó, trông cứ như hận không thể nhào tới ăn thịt uống máu bọn anh ngay lập tức vậy..."

Natsume buông chén đũa trong tay, nhíu mày nói thêm: "Em cũng có cảm giác này... Mấy hôm trước lúc em đi vệ sinh giữa đêm, em có thấy cô ta đứng trên ban công cứ luôn miệng lẩm nhẩm tự nói nào là "Em xin lỗi" "Xin hãy tha thứ cho em" "Đó không phải là em" đủ thứ, từ trên xuống dưới cứ có cảm giác sai sai. Lúc cổ thấy em thì hình như sợ hãi vô cùng, vội vàng cúi người xin lỗi em rồi liền chạy về phòng."

"Nếu nói vậy, hôm trước anh..."

"Có hôm nọ nữa, em cũng thấy cô ta..."

"......"

Cả nhà bắt đầu lục lọi trong đầu nghĩ lại mấy điểm sai sai của Asahina Ema gần đây. Có điều dù cho có nghĩ tới đâu đi chăng nữa, họ cũng không tài nào đoán được việc trong cơ thể Asahina Ema hiện đang chứa chấp đến hai linh hồn.

"Dựa theo những gì mấy em nói, rất có khả năng cô ta đã mắc bệnh tâm thần... Có lẽ là chứng đa nhân cách hoặc tâm thần phân liệt." Từ sau sự việc của Iori, Masaomi liền đi nghiên cứu qua một số chứng bệnh tâm thần, bởi vậy mà có thể đưa ra suy đoán tức thời.

"Tuy nhiên, việc này tạm thời còn chưa thể kết luận, các em đừng nghĩ ngợi quá nhiều."

"Chỉ mong là thế." Kaname nhún nhún vai, chẳng hề bận lòng.

Ăn sáng xong, Iori liền theo chân Kaname ra ngoài vui chơi. Vì thế mà Hikaru vẫn không thể tóm Iori đi "tâm sự" được. Có điều, như vậy cũng chả sao, dù sao thì trong khoảng thời gian ngắn này Iori cũng đâu rời khỏi anh được, anh vẫn còn thời gian mà.

Cả ngày hôm nay Iori được chơi đã quá xá đã, trái ngược Kaname lại thấy khổ không tả nổi. Iori thích chơi mấy trò cảm giác mạnh, riêng nhảy bungee thôi mà đã chơi mấy lần liên tục rồi! Kaname vốn đã không theo kịp Iori rồi, anh chơi được có một lần là cả người đã nhũn ra nên chỉ đành ngồi ở khu vực nghỉ xem Iori chơi đi chơi lại.

Chơi nhảy bungee xong, Iori còn đòi đi chơi mấy trò tàu lượn siêu tốc rồi thuyền hải tặc nữa. Thế là Kaname đành kéo cái xác mềm oặt của mình ra dẫn Iori qua công viên giải trí chơi.

Một ngày trôi qua, Kaname cảm thấy anh đã mệt như chó luôn -- thè lưỡi để thở í! Cuối cùng anh cũng hiểu được vì sao hai năm trước Hikaru đưa Iori đi chơi có một ngày mà về nhà hình tượng nát tan như vậy rồi!

Muốn đi chơi với Iori mà thể chất không đủ cứng cựa thì nghỉ khỏe chứ sao QAQ!!!

Có điều... Kaname trộm ngắm nhìn Iori đang ngồi bên ghế phụ lái với khoe môi cong cong, lòng anh chợt mềm mại đi hẳn, tự dưng anh thấy cả ngày hôm nay kiệt sức tới mức không đi đâu nổi nữa rồi. Nhưng mà, thôi, sau này nhớ chăm đi rèn luyện bản thân hơn là được, miễn sao Iori thấy vui...

Hai người yên ả cứ thế mà trôi qua, do còn chưa chốt hợp đồng quảng cáo nên Iori chỉ đành rảnh rỗi nằm lì trong nhà, lâu lâu thì qua công ty chi nhánh làm người mẫu cho Vinson một buổi, những lúc khác thì toàn ở nhà xem ti vi hoặc chăm cây nuôi hoa. Thi thoảng cậu cũng có theo Hikaru hay Kaname, hoặc mấy người khác ra ngoài vui chơi này nọ lọ chai. Chẳng qua cậu vẫn không ưa nơi đông người lắm, trừ những nơi có mấy trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ như công viên giải trí, nên đa số cũng chẳng mấy khi ra khỏi nhà.

Tuy nhiên, qua đến ngày thứ ba rồi thì Iori không thể không bận rộn. Nhờ tác phong làm việc của Yoshida mà hiệu suất được đẩy mạnh, vừa chốt được hợp đồng là liền kêu Iori bắt đầu đi quay ngay.

Xưa giờ Iori vẫn luôn rất nghiêm túc về phương diện công việc, thế nên chẳng cần nói tơi tiếng thứ hai là Iori đã theo chân Yoshida đi luôn. Bên phía Hikaru thì do dạo này tác phẩm mới của anh bị giục chương gắt tới mức thật sự không thể nào đi theo được, nên anh chỉ có thể nước mắt lưng tròng trơ trọi nhìn Iori nối gót Yoshida rời đi. Mà điều khiến anh đau khổ, hâm mộ, ghen tị cũng như tiếc hận hơn hết đó là Louis nhà bọn anh thế mà lại có thể đi chung với Iori qua đó, với cái mác chuyên viên trang điểm tạm thời.

Có điều, những uất hận và hối tiếc đó trong lòng Hikaru đơn giản là chẳng thể thốt ra thành lời. Thế nên lúc hạ bút thành văn, anh trút sạch hết mọi bất mãn trong lòng ra để đổ vào trong tiểu thuyết. Khụ, bản thân anh vốn đang viết tiểu thuyết trinh thám khủng bố đủ điều rồi, tâm trạng còn không tốt nữa thì văn viết ra nó cũng... Bà con hiểu rồi đó, xót thương giùm cho nhỏ chuyên biên tập bản thảo của Hikaru thôi nào.

Đời sống yên bình cũng chẳng được nhiêu lâu. Iori về nhà sau hai ngày để quay xong quảng cáo là liền phát hiện bầu không khí trong nhà hơi sai sai -- người phụ nữ trung niên đang ngồi trên sô pha kia là ai? Chưa kể sao tự nhiên Asahina Ema lại về nữa rồi? Chẳng phải trừ cuối tuần ra thì không bao giờ xuất hiện ở nhà à? Vả lại, Masaomi, Ukyo, Kaname, Hikaru, Natsume... Mấy người này sao cũng có mặt sẵn trong nhà luôn thế, coi bộ là đặc biệt ngồi để nói chuyện người phụ nữ này với Asahina Ema chăng?!

Rốt cuộc là vụ gì đã xảy ra vậy?! Hoặc nên hỏi, Asahina Ema lại gây ra thêm chuyện gì nữa đây?!

-o0o-

(•Sam•): ở đâu có nhỏ Ema là ở đó có đại hội vạch mặt, xôm tụ quá trời quá đất luôn =)))