Xin Hãy Tránh Xa Tôi Ra Một Chút

Chương 43:

[Brothers Conflict] Xin Hãy Tránh Xa Tôi Ra Một Chút - Chương 43:

Vốn dĩ Hikaru vẫn chưa biết vụ Iori gần đây thường hay chạy ra ngoài làm việc đâu, mấy ngày nay anh luôn vì vụ của Iori nên cứ đi sớm về muộn suốt, mà Iori lại ra ngoài đã muộn hơn anh, còn về sớm hơn anh.

Nhưng đến ngày thứ ba, khi Hikaru đã hoàn toàn chỉnh đốn cảm xúc xong xuôi, tự nhận là bản thân đã đủ ổn để đối mặt và chăm sóc Iori thật tốt thì anh mới phát hiện Iori nhà bọn anh đang khoác lên mình một bộ trang phục lộng lẫy quá đỗi xa lạ!

Hành lý của Iori là do hai người anh với Ukyo cùng soạn nên căn bản là không hề có bộ quần áo này. Mà mấy ngày nay anh vẫn chưa kịp dẫn Iori mua thêm đồ, hơn nữa anh nhớ rõ là trong nhà vốn không hề có bộ trang phục này, thế nên... Bộ đồ của Iori là từ đâu ra?! Hikaru nhẹ giọng cười nói với Iori: "Bộ đồ trên người em đẹp quá."

Iori cúi đầu nhìn xuống, bộ cậu đang mặc trên người là do Vinson tặng cậu trưa nay. Còn quần áo cậu mặc thì đã bị ngài Vinson bất cẩn hắt chút cà phê bên trên nên tạm thời đành phải thay bộ đồ trắng phụ kiện rườm rà ren rúa này. Sau khi về nhà thì cậu còn chưa kịp tắm rửa thay đồ là Hikaru đã mua đồ ăn ngoài đem về, nên nhất thời Iori cũng quên khuấy mất vụ áo quần. Cơ mà chuyện này cũng có gì lớn đâu, dù sao thì mấy ngày nay ở chỗ ngài Vinson cậu cũng đã mặc không biết bao nhiêu trang phục màu mè hoa lá hẹ hơn bộ này nhiều, còn bị không ít người vây xem, thế nên ngược lại cậu chả thấy vấn đề gì mà đáp cho có lệ: "Tạm được thôi."

Hikaru nghẹn họng, tức thì lại cười nói: "Bộ này, em mua à?"

"Mượn, tôi làm bẩn." Chính xác mà nói thì là bị ngài Vinson ép thay, cậu vốn thấy bộ này không tiện hoạt động lắm, nên ban đầu tính một bộ khác đợ giản hơn trong mớ đại diện phát ngôn. Chẳng biết làm thế nào, ngài Vinson lại sống chết không chịu, còn ép Iori phải thay cái bộ đồ cậu đang mặc này.

Hikaru vừa nghe thấy câu nói này của Iori, nụ cười liền cứng lại, biểu cảm đóng băng, bỗng dưng trong lòng lại thấy bất an. Anh dằn xuống mớ nghĩ suy cuộn trào nơi đáy lòng, vẫn khẽ cười: "Ồ, Iori quen được bạn mới gần đây rồi à? Là người như thế nào? Úi, nhất định là một cô bé đáng yêu lắm phải không? Không đúng, là con gái thì sao mà có quần áo cho con trai được chứ, vậy nhất định là con trai rồi nhỉ?"

Iori chỉ bận cắm cúi ăn đồ, căn bản chả hề nhận ra đây là Hikaru đang thăm dò cậu, bởi thế nên chẳng chút mảy may đề phòng đáp: "Là đàn ông, đồng nghiệp trong công việc."

Tích tắc con dao trong tay Hikaru rơi xuống mặt bàn tạo ra một âm thanh hết sức chói tai, chẳng những dọa Iori mà còn tự dọa mình luôn. Anh qua loa bỏ lại cái dụng cụ cắt gọt ấy, cười ha ha, hỏi: "Iori tìm được công việc rồi à? Là làm gì thế? Cách chỗ này xa không?"

"Người mẫu." Iori thản nhiên thốt ra hai chữ này, rồi lại tiếp tục cúi đầu ăn.

Nhưng Hikaru lại thấy bây giờ cả người anh chả chỗ nào yên ổn! Người mẫu?! Thế mà Iori lại làm người mẫu?! Người mẫu dạng gì? Với cái dáng như Iori thì làm người mẫu gì được chứ?!

Không phải anh khinh thường Iori, mà là ở đất Ý, hoặc nên nói là bên Tây Âu này, công ty nào mà không tuyển người mẫu vóc dáng cao ráo cường tráng! Mà Iori nhà bọn anh thì cao chưa tới 1m8, vóc dáng cũng chả hề cường tráng, da dẻ còn trắng trẻo như thế! Quan trọng nhất là ngũ quan Iori trông rất tinh tế, vào thời điểm mặt không biểu cảm, miệng không lên tiếng, cả người không nhúc nhích thì y hệt một con búp bê hoàn mỹ tới tinh xảo, mà khi cử động rồi thì toàn thân lại vô thức cho người ta một cảm giác sầu muộn và bất an...

Lúc Hikaru thu thập tài liệu sống, cũng đã quen biết không ít kẻ biếи ŧɦái, làm sao anh lại có thể không biết những đứa trẻ như Iori bỗng dưng bị ai đó dòm ngó! Vì thế nên vừa nghe Iori nói làm người mẫu là đầu óc anh tức khắc nảy ra một thuyết âm mưu!

Chắc không phải là có người dòm ngó Iori nhà anh rồi lấy nghề "người mẫu" làm cớ, để ép Iori làm một số chuyện cậu không muốn đâu ha?!

Hikaru vờ như tò mò hỏi: "Hả? Nếu làm người mẫu thì chắc phải ký hợp đồng chứ nhỉ? Iori có thể cho anh Hikaru xem được không?"

Iori không thấy sao cả mà gật đầu: "Có thể, có điều trên đó chỉ toàn viết tiếng Anh, có một số thuật ngữ nên hơi khó hiểu." Cho nên cậu mới phải mất cả một buổi chiều mới dịch xong đó. Nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Bản của tôi để ở công ty rồi, không mang về."

Con tim Hikaru tức thì chìm nghỉm dưới đáy cốc! Toang rồi toang rồi, hợp đồng đã ký luôn rồi! Hơn nữa bây giờ cái công ty kia tới bản hợp đồng trước đó cũng không cho Iori giữ lại! Nhất định có vấn đề!!! Không biết nếu vi phạm hợp đồng thì số tiền vi phạm lên đến bao nhiêu nhỉ? Ờm, nếu thật sự anh không trả nổi, vậy thì dứt khoát đi báo cảnh sát, thuận tiện công bố trên mạng xã hội luôn!

"Thế, Iori này, mai em có tới công ty không? Nếu đi thì dẫn anh theo được không? Lần này anh đang viết cuốn truyện mới có miêu tả nghề người mẫu nhưng mà anh lại chưa từng tiếp xúc trực tiếp với người mẫu hay công ty quản lý người mẫu các thứ, không có tâm lý nền để viết. Iori à, em có thể cứu giúp anh Hikaru được không, cho anh Hikaru đi theo xem thử với, được thêm xíu kiến thức í." Hikaru khoanh hay tay trước ngực, mặt mày tươi cười với Iori đầy lấy lòng.

Iori gật đầu không hề gì: "Không gây phiền toái cho người khác, và không gây ảnh hưởng đến công việc của tôi là được." Cậu thực sự rất nghiêm túc và có ý thức trách nhiệm đối với công việc của mình! Nếu đã làm thì phải làm hết khả năng, làm cho thật hoàn hảo! Mặc dù cậu không thể làm đến mức hoàn hảo, nhưng chí ít, cậu đã cố gắng làm hết sức của mình!

Bởi vì đây không chỉ đơn thuần là công việc, mà đó còn là lời đảm bảo xem tương lai cậu có thể đi du lịch vòng quanh thế giới hay không, có thể định cư bên ngoài hay không, có thể sống tiếp được hay không!

Vì thế, Hikaru đạt được mục đích rồi thì mới cắm cúi bắt đầu chịu ăn cơm đàng hoàng, sau đó đến tối lại nhào vào phòng Iori nằm ké giường. Tuy Iori đen mặt cực kỳ, nhưng sau khi Hikaru đưa cho cậu một xấp đô la thì cậu không nói gì nữa, dù sao thì giường cậu cũng khá rộng, mà cậu cũng từng ngủ chung với Hikaru vào mấy hôm vừa tới Ý dạo trước. Đương nhiên mấu chốt nhất là -- hiện giờ Iori sinh hoạt là hoàn toàn phụ thuộc vào Hikaru, ăn uống tiêu xài đều do Hikaru bỏ tiền cho cậu. Đây chính xác thứ gọi là há miệng mắc quai, nên thực chất trong lòng Iori cũng chả lo lắng gì mấy. Mà đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến cậu muốn liều mạng mau chóng kiếm tiền.

Ban đêm, hai anh em chen chúc trên giường Iori mà coi ti vi. Tiện đây nhắc mới nói, tại trước đây đám Ukyo từng chăm sóc Hikaru, có kể rằng Iori thích xem ti vi lắm, nên ngay ngày thứ hai tới Ý là Hikaru cho người lắp ti vi với máy tính trong phòng Iori.

Nếu đã không tính tiếp tục diễn vai một người bình thường ôn hòa ấm áp thì Iori sẽ không đi coi mấy bộ phim thần tượng não tàn kia nữa, mà cậu sẽ xem tới mấy bộ làn súng mưa đạn bắn nhau đùng đùng mà cậu nhóc nhiệt huyết nào cũng sẽ thích -- dù cho Iori tự nhận nhiệt huyết trong mình đã lạnh tới nát vụn.

Tóm lại, xem ti vi xong, hai anh em lại rất ăn ý đi rửa mặt, rồi cùng leo lên giường, tắt đèn ngủ luôn, suốt đêm không nói năng thêm gì nữa.

Hôm sau, khi Iori thức dậy là đã giữa trưa. Cậu vệ sinh cá nhân rồi khoác áo xuống lầu. Còn dưới lầu, Hikaru mặc đồ phụ nữ, mặt mày trang điểm kỹ càng, anh đang đứng trước lẩm nhẩm tự hỏi gì đó, trên tay đang cầm hai hộp sữa khác nhãn hiệu, hình như đang lưỡng lự xem lấy loại nào được hơn. Thấy Iori xuống lầu thì anh mỉm cười, lấy đại một trong hai, vừa quay sang bàn ăn vừa cười bảo: "Iori ơi, sáng nay có sandwich thịt xông khói với mì Ý sốt thịt bằm, em muốn ăn món nào trước?"

Lúc nói câu này, thực ra trong lòng Hikaru không yên ổn chút nào, tại vì anh cũng chỉ biết làm mỗi món mì Ý sốt thịt bằm, với mấy thứ vụn vặt râu ria khác thôi. Mà mấy ngay này, cứ tới bữa tối là dường như anh đều chỉ nấu món này, hoặc mua hẳn đồ ăn bên ngoài rồi mang về. Tới sáng sớm hôm nay, vẫn chỉ có thể ăn mấy món này, ngay cả có ngon lành cành đào đi chăng nữa thì đâu chịu nổi cảnh ăn liên tục nhiều ngày liền chứ! Thế nên thành ra Hikaru thật lòng có hơi lo Iori sẽ vì kén ăn mà không chịu ăn. Anh Ukyo nhà anh đã từng dặn dò đám các anh trước khi rời đi rằng Iori kén ăn lắm, không ăn nấm hương, không ăn cà rốt, không thích ăn rau gì mấy, chủ yếu là ham ăn thịt. Vì thế, khi làm mì, Hikaru đã bỏ thêm không ít thịt bằm vào, đôi khi bản thân anh ăn còn ngại sẽ bị ngấy luôn.

Thế nhưng Iori lại thấy chả sao cả mà gật gù, rồi ngồi trước bàn, không chút biểu cảm ăn hết một bàn đồ ăn, kế tiếp liền lấy một chiếc sandwich bỏ vào túi zip giữ nhiệt, rồi lại bềnh tễnh đặt túi vào ba lô. Ấy, một khi cậu đã nghiêm túc làm việc thì cơn đói kéo đến lẹ lắm, mặc dù lâu lâu công ty cũng sẽ cung cấp điểm tâm, nhưng mấy món điểm tâm mang hương vị đất lạ quê người này thì tạm thời Iori vẫn chưa ăn quen, nên cậu vẫn thấy tự mang theo sandwich của mình thì tốt hơn.

Trơ mắt nhìn Iori thực hiện xong mọi thứ, rồi tay xách ba lô, quay lưng bỏ đi tới nơi, anh cũng chả thèm thu dọn đồ đạc gì nữa, vội vã lấy thêm cái sandwich với quơ cái túi xách nữ tính của mình rồi bắt kịp bước chân Iori.

Chẳng bao lâu là đã tới trước cửa chính công ty, Iori cúi đầu, quen đường quen nẻo đi vào thang máy, trong lúc ấy thì mặc cho ai có tới chào hỏi thì cậu cũng đều phớt lờ. Ngược lại có mấy anh chàng chuyển hướng sang Hikaru, ai biểu Hikaru giả gái quyến rũ không ai đỡ nổi chứ! Tuy nhiên Hikaru chỉ bận lo theo kịp Iori nên nào chú ý tới mấy kẻ đó.

Iori vẫn cứ cúi đầu, cho khi tới được phòng làm việc của Vincent thì mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên, cơ thể thư giãn hơn hẳn. Hikaru theo sau cậu cũng cảm nhận được điều này khá rõ, ánh mắt khẽ tối lại.

Trong phòng làm việc chẳng có ai, Iori vào là ngồi thẳng xuống sô pha, lặng lẽ quan sát bên ngoài khung cửa sổ không nói một lời. Mấy ngày nay cậu đều làm vậy, khi không ai tìm thì ngồi yên trên ghế thẩn thơ đâu đó, còn nếu có người tìm tới thì đi theo thay quần áo rồi luyện tập catwalk... Cảm thấy, thật sự nó cũng phong phú lắm.

Còn Hikaru thì nhân cơ hội này mà dạo quanh phòng làm việc một vòng, rồi lại nhíu mày. Căn phòng làm việc này rõ ràng là chuyên dụng cho nhà thiết kế, trên bàn nào là thước dây rồi đồ nghề, một bên còn để mấy con ma-nơ-canh, góc kia thì có không ít giá treo đồ, bên trên móc muôn vàn trang phục đẹp đẽ. Rõ ràng Iori nói em ấy làm người mẫu, nhưng bây giờ lại không thể không tới loại văn phòng như vầy, quả nhiên cái công ty này quá có vấn đề! Hikaru âm thầm bật tính năng ghi âm trong điện thoại, anh tính đợi tới lúc gặp chủ nhân của căn phòng làm việc này thì nhất định phải moi được tin từ trong miệng hắn ta ra.

Chẳng mấy chốc, ngài Vinson kéo Yoshida cùng đến. Hikaru vừa thấy Yoshida lại thở phào nhẹ nhõm, nói chuyện bằng tiếng Nhật hết sức quen thuộc: "Đã lâu không gặp, Yoshida tiền bối, sao anh lại ở đây?"

Yoshida cười cười rồi ghé qua vỗ vai anh: "Lâu rồi không gặp, hiện giờ tôi đang làm việc trong công ty này. Hồi trước có nghe người ta nói cậu hay mặc đồ con gái ra ngoài giả danh đi lừa bịp người ta, tôi còn không tin, có điều bây giờ coi bộ là đúng thật rồi!"

Hikaru mỉm cười bất đắc dĩ đáp: "Hết cách rồi, ai bảo phụ nữ dễ có tiếng hơn, so với lúc em mặc đồ nam thì ra vào mấy chỗ này nọ, thu thập tư liệu đặc biệt nào đó cũng càng dễ dàng hơn."

Yoshida cười sang sảng: "Ha ha, thật đúng là... À phải rồi, sao cậu lại ở đây?"

"À, em trai em nói em ấy đang làm người mẫu ở công ty này, em hơi lo nên muốn tới coi thử một chút."

"Ối, trùng hợp thế? Cơ mà, thoạt trông hai cậu chẳng giống nhau mấy cả!" Yoshida vừa nói vừa ngó Iori với Hikaru, nói tiếp: "Ngược lại là đều trông rất ưa nhìn."

Hikaru bất đắc dĩ cười gượng: "Hết cách rồi, bọn em... Khác cha!" Tất cả anh em trong nhà bọn anh, ngoài trừ thai sinh ba ấy ra, hầu như còn lại đều không cùng cha!

Yoshida gật gù, không nói gì thêm nữa, hắn chỉ vào Vinson ở bên cạnh, giới thiệu đơn giản hai người với nhau, rồi nhìn sang Iori đang ngồi trên sô pha vẫn cứ vẩn vơ cõi trời ngoài khung cửa sổ, chỉnh lại mắt kính: "Chúng ta sang phòng kế bên đi, qua văn phòng tôi tán gẫu một chút."

Hikaru gật đầu, anh cũng có ý đó. Ngay cả giờ có nhận ra trong số các đồng nghiệp của Iori có người tiền bối anh quen biết thì anh cũng chả dám yên tâm. Dù sao thì vụ để cho Iori cao 1m7 đi làm người mẫu trình diễn thời trang gì đó, thật sự nghe quá ư lừa tình rồi!

-o0o-

(•Sam•): tính ra số Yoshida cũng xu, toan tính kế lên người Iori, nào ngờ lại bị chỗ dựa của Iori làm toang lun kế hoạch =)))) tác giả nói trên thực tế Hikaru đã hoàn toàn đoán trúng kế hoạch của Yoshida dành cho Iori, Yoshida xao mà có thể chỉ muốn Iori làm người mẫu được, ai biểu Iori trông mong manh, đáng yêu và lại ngốc nghếch chứ =)))) chỉ đáng tiếc anh có địa lợi với nhân hòa mà thiên khum thời rùi =))) người chịu theo anh, khoảng cách địa lý cho phép anh, nhưng trời lại cho anh xu cà na là người đó và người quen anh là anh em =)))

Bàn một chút về dàn công, hiện nay tác giả đã xác định được một số anh công chính thức: Ukyo, Kaname, Hikaru với Louis ( ꈍᴗꈍ) còn Masaomi với Fuuto thì chờ định đoạt ó (っ˘ω˘ς )