Xin Hãy Tránh Xa Tôi Ra Một Chút

Chương 34:

Hikaru quay đầu, cười híp cả mắt: "Được chứ, để anh báo anh Masaomi." Nói xong, đúng là anh xoay người đi tìm Masaomi thật. Iori nhìn tấm lưng của anh, nhẹ nhàng thở ra. Lập tức, cậu lại sực nhớ ra là về đến nhà thì sẽ phải chạm mặt Asahina Ema, trong lòng liền bực bội vô cùng, có cảm giác thèm đập đồ phát tiết ghê nơi. Cậu hít một hơi thật sâu, cầm cái ly thủy tinh trên bàn, một hơi uống cạn nước trong ly, cuối cùng mới có thể dập hết ngọn lửa vô danh trong lòng.

Nhắc đến cũng lạ, gần đây cậu rất hay vô duyên vô cớ mà lòng thấy bực bội, như muốn phát hỏa. Có điều, vì để những người khác không phát giác ra nên cậu vẫn luôn kiềm nén, chẳng dám để lộ ra ngoài. Cậu đâu thể cho họ có cớ mà tống bản thân vào nhà thương điên được chứ!

Rất nhanh sau đó Hikaru liền trở lại, bên cạnh còn có cả Masaomi. Masaomi vừa đến là đã ngứa tay xoa xoa đầu Iori, cười bảo: "Xin lỗi nhé, anh không thể đưa em về nhà rồi."

Iori lùi về sau một bước, lắc lắc đầu: "Không sao, tôi còn muốn mua thêm một ít mầm hoa, rồi vài cái chậu nữa."

Masaomi dường như không cảm thấy gì mà rút tay về, mỉm cười: "Được rồi, muốn đi đâu thì để anh Hikaru của em đưa em đi. Muốn mua gì thì cũng để anh Hikaru của em mua cho em."

Về phần Hikaru sau một phen công phu thu dọn đồ đạc cho Iori, liền bước đến cười nói: "Được đó, làm anh trai là phải có nghĩa vụ thỏa mãn mọi yêu cầu của em trai nên Iori không cần khách sáo đâu ~ " nói xong còn đá lông nheo với Iori, Iori chỉ mặt không đổi sắc nhìn anh một cái, xoay người ra ngoài.

Hikaru liền vội vàng phất phất tay với Masaomi rồi đi theo. Còn Masaomi, nhìn bóng lưng hai người em trai xa xa khuất dạng, nụ cười trên mặt dần phai nhạt. Iori vẫn không chịu để anh xoa đầu ư...

Iori lặng lẽ ngồi ở ghế phó lái, bên cạnh là Hikaru đang lái xe với vận tốc không nhanh không chậm. Xe mới chạy chẳng được bao lâu, Hikaru lại bất ngờ dừng xe. Iori nghi hoặc nhìn anh: "Ở đây có tiệm hoa à?"

Hikaru xuống xe, ý bảo Iori cũng xuống xe đi. Iori không rõ lắm nhưng tiềm thức vẫn nghe theo lời Hikaru, xuống xe.

Xuống rồi mới biết, ra là hai người họ đến công viên giải trí kế bên. Hikaru cười hỏi cậu: "Có muốn vào chơi một chút không?"

Iori đanh mặt, nhìn người người tấp nập ra ra vào vào nơi cổng công viên, chân bất giác lui lui về sau. Có điều, khi nhìn những người thét chói tai trên tàu lượn siêu tốc kia, cậu lại có hơi động lòng. Cậu nghĩ chắc là nếu giống những người đó, hét lên thật to rồi thì hẳn cảm giác bực bội trong lòng cũng sẽ bớt đi phần nào.

Cứ như đã nhìn thấu suy nghĩ trong cậu, Hikaru tủm tỉm nắm tay cậu kéo thẳng vào công viên, không cho cơ hội từ chối.

Iori cứng đơ cả người, hoàn toàn chẳng kịp nói tiếng nào đã ngơ ngơ ngác ngác bị Hikaru kéo đi mua vé như con rối, rồi lại bị lôi lên vòng xoay ngựa gỗ... Từ từ đã, vòng xoay ngựa gỗ?! Cuối cùng Iori đã kịp phản ứng lại, quay đầu đã thấy cái người vừa mới túm cậu lên đây rồi chạy ào ra ngoài giơ điện thoại chụp hình tên Hikaru kia, cậu khẽ cắn môi toan đi xuống, nhưng vòng xoay này đã bắt đầu. Thế là, Iori đành hết cách, chỉ đành ngồi yên thuận theo chuyển động.

Khó khăn lắm mới chơi xong, Iori ngay lập tức đi vòng qua khỏi Hikaru, chạy ngay vào trong nhà ma. Hikaru thấy thế liền nhanh chóng đi theo, bám sát Iori, nhắm mắt theo đuôi. Anh còn nhớ, Iori hồi còn bé rất sợ những thứ yêu ma quỷ quái, có lúc sau khi xem phim ma hay đọc truyện ma xong, đến khuya cậu vẫn còn sợ đến mức chạy qua chỗ các anh lớn, xin ngủ chung. Chỉ là sau khi học hết tiểu học, Iori nhà các anh chẳng còn bám theo ngủ cùng nữa.

Sau khi Iori vào nhà ma, vì đang quạu Hikaru nên cậu sải bước rất nhanh, nhìn thấy những cái đầu người bất thình lình thò ra dọc đường, mặt cậu không chút đổi sắc bước qua. Nhìn cái đầu quỷ bất ngờ rơi xuống trước mặt, nhanh gọn một bạt tay hất tung bay màu. Thấy những cương thi không mắt không tròng nhảy tới nhảy lui chẳng để cậu qua, mặt không đổi sắc nhấc chân đá đi... Dù sao thì hiện tại cậu cũng đã là người chết qua hai lần rồi, hoặc nên nói cậu tự nhận bản thân hiện tại thực chất căn bản còn chả ra người chả ra quỷ, bởi vậy nên cũng chẳng còn cảm giác gì với mấy thứ từng sợ khϊếp vía hồi bé nữa. Huống chi, cậu cũng biết mấy thứ này là do người thật hoặc đạo cụ diễn trò, thế nên động tay động chân ngược lại càng chẳng cố kỵ.

Ngược lại khổ cho Hikaru phía sau, cứ phải xin lỗi cho các "quỷ quái" bỏ lại sau khi bị Iori chèn ép, cả đường cứ toàn là nói "thực xin lỗi" "xin lỗi" các thứ đến mức mười đầu ngón tay cũng đếm không hết.

Riêng Iori thì trải qua lần phát tiết suốt cả con đường này, tâm tình ngược lại khá khẩm hơn chút. Quay đầu lại nhìn Hikaru cay mày mặt mũi đầy đau khổ, Iori vừa quay lại cái là tức thì biểu cảm Hikaru liền thay thế bằng nụ cười chân thành vô cùng hoàn mỹ, rõ ràng là không muốn mất mặt trước mắt em trai. Lại quên, Iori nhà anh đã thấy hết rồi!

Chẳng biết vì sao nhưng khi nhìn thấy Hikaru như vậy, bỗng dưng Iori lại cảm thấy có chút buồn cười. Có điều, cậu cũng không thực sự cười ra, mà xoay đầu thẳng bước tới chỗ thuyền hải tặc. Hikaru bất đắc dĩ đành phải đi theo. Kết quả vừa ngồi thuyền hải tặc một lúc thì sắc mặt Hikaru liền không tốt chút nào. Lâu lắm rồi anh mới chơi loại trò có tính kích ~ thích như thế này, anh hơi hơi không quen.

Iori cũng không cho anh thêm thời gian, ngồi thuyền hải tặc một lúc chưa tới hai phút là lại đổi hướng sang tàu lượn siêu tốc. Hikaru bất đắc dĩ nhưng lại chẳng dám để Iori nhà anh ngồi một mình nên chỉ có thể đau khổ đi theo. Lúc sau, cả con đường toàn là Iori vui sướиɠ gào thét chói tai, còn Hikaru thì cả con đường ngậm chặt miệng, cho đến khi chơi xong anh mới chạy ù ra thùng rác bên cạnh nôn thốc nôn tháo. Mà đến lúc nôn xong, anh mới phát hiện tàu lượn siêu tốc bên kia lại khởi động, nhưng khiến lòng anh tan nát hơn cả là, Iori nhà anh vẫn còn đang ngồi trên đó, mà còn la hét có vẻ đặc biệt sảng khoái!

Hikaru lẳng lặng ngồi xổm kế bên thùng rác mà trồng nấm. Sở thích này của Iori nhà các anh, hình như hơi đáng sợ á! Điều này khiến cho một người quyết tâm thực hiện trách nhiệm của một người anh trai tốt, một người anh trai tốt chuyên túc trực bên cạnh em trai mình là anh đây sao chịu nổi chứ! Như vậy rồi thì hai người chơi chơi đùa đùa với nhau kiểu gì QAQ!

Không bao lâu, sau khi chơi xong trò tàu lượn siêu tốc ba lần, tất nhiên là sau khi phát tiết hết ra những ức chế trong lòng nhẫn nhịn của mấy ngày nay, Iori tâm tình cực kỳ sảng khoái bước tới bên người Hikaru, nhẹ giọng: "Anh Hikaru, em đói." Nào ngờ cậu vừa nói xong, Hikaru chả biết bị chạm mạch gì mà lại bò tới thùng rác nôn ói lần hai.

Iori: "... ..."

Cuối cùng tới lúc hai người về được đến nhà thì đã là chạng vạng, các anh em khác trong nhà hầu hết đều đã trở về, trừ Fuuto đang đi quay ra.

Nghe thấy tiếng xe, có vài người đi ra đón, vui cười: "Iori/Anh Iori, chào mừng về nhà."

Iori mặt không biểu cảm gật gật đầu, rồi trực tiếp đi vòng qua mọi người mà vào nhà. Mà ngay sau đó, Hikaru cũng xuống xe, nhưng bước chân rất xiêu vẹo, hai bước xây xây xẩm xẩm như bị say rượu. Thấy cảnh này, các anh em đồng loạt nhíu mày, Ukyo hỏi thẳng: "Em dẫn Iori đi sa đọa?!" Ngay sau đó lại bịt mũi, "Mùi hôi gì vậy, em làm gì mà trên người toàn mùi chua chua hôi thối này! Còn nữa, đã nói từ sớm là đừng để tóc dài như vậy rồi mà, giờ rối tung rối mù... Nhìn xem, bên trên dính dính cái gì kìa, màu sáng sáng!"

Hikaru sống dở chết dở, khóc không ra nước mắt: "Chơi tàu lượn siêu tốc với Iori mấy vòng, rồi mấy lượt thuyền hải tặc... Nên ói ra. Tóc... Bị gió làm rối, sau đó lúc nôn không cẩn thận dính vào đồ trong thùng rác..."

Mọi người: "... ..."

"Úi, Iori cũng thích chơi mấy trò đó à?" Tsubaki cười hưng phấn, "Thế lần sau để em dẫn em ấy là được, em còn cực khoái trò nhảy Bungee, trò đó đặc biệt kích ~ thích luôn, để em hỏi Iori thử xem em ấy có thích không..." Dứt lời cái là vọt thẳng vào.

"Wataru cũng muốn, Wataru cũng muốn đi chơi với anh Iori!" Thế là Wataru cũng vào theo.

"Này, đừng quên em chứ, trước khi thi áp lực em lớn lắm á, vừa lúc đang cần phát tiết thả lỏng!" Yusuke cũng theo đuôi. Các anh em còn lại thì hai mặt nhìn nhau, bất đắc dĩ cười cười rồi tất cả cùng vào.

Trước hết là Iori về phòng lấy quần áo, sau khi đã đi tắm rửa giặt giũ xong liền xuống lầu với cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái. Bấy giờ, Ukyo đã nấu cơm xong xuôi, vừa dọn ra bàn. Nhìn thấy cậu, anh cười: "Hôm nay có làm nhiều món Iori thích lắm, có cả chân gà nướng nữa. Mau qua đây ngồi nào, bên này là gần chân gà nhất đó."

Iori nghe vậy, thực sự liền bước qua ngồi chỗ nọ. Mà Ukyo múc một chén canh cho mình với cho Iori xong cũng liền ngồi cạnh Iori, sau đó mới báo với mọi người ở phòng khách: "Được rồi, ăn cơm thôi!"

Thế là các anh em đều ăn ý đi vào, ngoại trừ hai tên Yusuke và Tsubaki bận tranh giành vị trí bên cạnh Iori, còn lại đều rất bình tĩnh mà tự tìm cho mình một chỗ trống. Hai người Tsubaki với Yusuke tranh qua tranh lại rồi cuối cùng, không ai ngồi vào được vị trí đó hết. Bởi vì Wataru đã nhân lúc hai người không chú ý mà trực tiếp chiếm luôn chỗ ngồi cạnh Iori rồi.

Tsubaki và Yusuke vốn thiếu điều nữa là đi đường quyền với nhau rồi, nhưng vừa quay đầu mới nhận ra vị trí mong muốn đã bị Wataru chiếm cứ, vì thế là chỉ đành không tình nguyện vừa trừng mắt vừa đi tới chỗ còn lại mà gần Iori nhất ngồi xuống. Nói là gần, nhưng thực chất là chỗ cuối cùng, cách Iori tận vài người đó!

"Xem ra, sau này nhà chỗ ngồi nhà ta phải cố định một chút rồi." Hikaru híp mắt cười, "Nếu không thì, anh Ukyo này, hai chúng ta ngồi cạnh Iori được chứ? Anh Ukyo tương đối hiểu biết Iori thích ăn gì, còn em thì thông qua mấy ngày nay luôn túc trực nên tương đối hiểu biết thói quen của Iori. Iori thấy thế nào?"

Iori gật đầu không sao cả, chỉ cần ngồi cạnh cậu không phải là Asahina Ema thì có là ai cũng chẳng có gì. Nhắc mới nhớ, Asahina Ema đâu? Iori ngẩng đầu quét mắt nhìn khắp phòng khách, cũng không thấy cô ả, kì lạ thay.

Nhưng mà có cái gọi là ngày đừng nhắc tên, đêm đừng nhắc quỷ, Iori tuy chỉ mới nghĩ trong đầu chứ còn chưa nhắc ra miệng, nhưng mà ngay giây tiếp theo cậu thu hồi tầm mắt thì Asahina Ema đã ung dung tự tại từ trên lầu đi xuống.

Nhìn các anh em đã ngồi vào bàn chuẩn bị dùng bữa, cô thầm cắn răng, sau đó tỏ vẻ không có việc gì mà đến chỗ mép bàn, ngồi vị trí cuối cùng. Bên cạnh là Tsubaki, đối diện là Yusuke.

Ema vừa ngồi xuống, tất cả mọi người trên bàn tức thì yên tĩnh lại, các anh đều nhìn về phía Iori, vẻ mặt lo lắng, e ngại Iori sẽ nổi giận hay đau lòng khổ sở. Kết quả biểu cảm của Iori lại là không sao hết, cũng chẳng thèm ngẩng đầu mà chuyên chú ăn cơm. Ukyo thấy cậu chỉ lo ăn mỗi món trong chén liền gắp thêm một ít thức ăn và thịt thà vào chén Iori. Đã vào chén cậu, tức là của cậu, Iori chăm chú ăn xong từng chút từng chút, thoạt trông có vẻ hoàn toàn không hề bị Asahina Ema ảnh hưởng.

Lúc này đây, các anh em mới đồng loạt thở phào. Nhưng mà, có là vậy, mọi người cũng không thèm quay lại liếc nhìn Asahina Ema một cái, tất cả đều chỉ cúi đầu im lặng ăn cơm, lâu lâu lại gắp món gì đó cho Iori.

Ema cúi đầu, chậm chạp ăn mấy miếng cơm, nhưng sau đó thế nào cũng chẳng có khẩu vị nữa. Có điều, cô cũng không dám để mọi người nhìn ra, vẫn cúi đầu như trước, từng miếng, từng miếng, chậm rãi đưa vào miệng ăn, cho đến khi tất cả mọi người đã được kha khá, cô mới buông đũa, rồi rất tự giác giúp mọi người dọn dẹp bàn ăn.

Những người khác nhướng mày, đã có người tự nguyện thay họ dọn dẹp thì thôi cứ để cô ta dẹp, một là họ bớt việc, hai là còn thỏa mãn nguyện vọng dọn dẹp của cô ta nữa, một công đôi chuyện, quá hời! Dù sao thì trước đó, lúc cô nàng bắt đầu làm việc này, cũng đâu phải các anh không khuyên đừng làm đâu, nhưng mà khi ấy cô nàng ra sức nói gì mà muốn chuộc lỗi gì đó, thế là mọi người nghe cô nói vậy, rồi nghĩ tới Iori, nên sau đó cũng chẳng ai thèm khuyên răn hay quản cô nữa.

Vậy nên cuối cùng, Asahina Ema khổ ải một mình thu dọn chén đũa mọi người đã dùng xong, mất tầm gần hơn nửa giờ mới dọn xong. Mà đến khi cô dọn dẹp xong đi ra thì mới phát hiện tất cả mọi người đều đang ngồi thành vòng tròn trên ghế sô pha, hoặc là đang nhỏ giọng trò chuyện với nhau, hoặc là nhẹ giọng cười đùa, cũng có thành thành thật thật xem ti vi, đến cả Asahina Iori cũng được Hikaru ôm vào lòng xem ti vi.

Ema bước qua, cũng tính tìm một chỗ ngồi, nhưng không rõ là do trùng hợp hay thế nào mà cả cái ghế sô pha dài thườn thượt kia lại ngay cả một chỗ trống cũng chẳng còn. Hơn nữa, hoàn toàn không có bất cứ một ai chú ý, hay chịu nhìn lấy cô... Cô hít một hơi thật sâu, cô nén nước mắt lưng tròng nơi khóe mi, rồi từ tốn đi tới trước mặt Iori, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Anh Iori, em xin lỗi!"

Đôi mắt Iori trống rỗng, bình tĩnh nhìn cô: "Tránh ra!"

Bị đôi mắt không chút nhân khí nhìn vào như thế, trong lòng Ema đột nhiên có chút hoảng sợ, cô nhịn nhục rồi mới tiếp tục: "Em biết lúc trước là em làm sai, em thật sự biết sai rồi. Em xin lỗi, xin anh hãy cho em cơ hội, để em... Để em bù đắp lại!"

-o0o-

(•Sam•): Không thể không nói chứ chương này tự dưng tui thèm khinh bỉ Hikaru ghia, anh làm cái trò con pò gì dị (ーー;) bù lại, tui lại thấy tội cái nhà ma Iori bước vô gì đâu á, các anh ma khó khăn quá, đi làm công ăn lương cũng bị đánh bay màu ┐( ̄ヮ ̄)┌ cơ mà, tui cược tiền vặt ba ngày của tui là Ema "pha ke" nào đó đang giả mù sa mưa đóa (¬ ¬) thật tiếc quá, các anh nay đã tỉnh ngộ và nhìn thấu hồng trần =))))