Xin Hãy Tránh Xa Tôi Ra Một Chút

Chương 6

Ở trong bệnh viện thêm hai ngày liền, Iori cảm thấy cậu sắp điên tới nơi rồi!

Trong bệnh viện ngày nào cũng có người đi đi lại lại, thỉnh thoảng cậu còn nghe thấy tiếng mấy người gào khóc, đâu đâu cũng ngập mùi thuốc sát trùng... Quan trọng nhất là những người anh em cậu không muốn gặp lại cứ thay phiên hằng ngày đến trông chừng cậu chứ! Ngoại trừ anh Kaname, Fuuto, anh Hikaru đang ở ngoài cùng Yusuke, Subaru và Wataru còn phải đến trường.

Cho dù có như vậy, cậu cũng thấy rất phiền! Điều duy nhất đáng mừng là cái vị bác sĩ Shirakana kia không còn lảng vảng lại nữa. Nếu không, Iori chẳng thể bảo đảm bản thân cậu có nổi khùng lên hay không! À, mà chắc chả cần tìm hiểu gì thì bọn họ vẫn có thể phán cậu bị bệnh tâm thần nếu muốn ha!

Ngay khi Iori sắp không chịu đựng được nổi nữa, thậm chí cậu còn bắt đầu lập dự định bỏ trốn khỏi bệnh viện nếu họ dám để cậu nằm viện, thì Asahina Masaomi rốt cuộc cũng đồng ý, cho cậu xuất viện.

Thế là Iori liền xách theo mấy bộ quần áo của mình, ngồi xe Ukyo về nhà.

Bây giờ cậu đã thông suốt, cậu phải học tập theo các anh em khác trong nhà Asahina, ngụy trang làm "người bình thường" giống bọn họ vậy. Nếu làm được như thế, chắc họ cũng sẽ không xem làm bệnh thần kinh rồi bị tống vào trại tâm thần đâu nhỉ!

"Người bình thường" là như thế nào? Ra ngoài ngồi xe, đúng giờ là ăn cơm, tắm rửa, đi ngủ, nếu cơm nước xong xuôi thì xem ti vi, lướt điện thoại hoặc nói chuyện phiếm... Riêng về vụ tán gẫu thì nội nói chuyện với mấy người này cậu còn thấy lười, nói chi là ngồi lê đôi mách!

À, lại nói tiếp, hình như hiện tại cậu còn là sinh viên đại học... Mà nếu nói vậy thì để giống như một "người bình thường" là cậu phải đi học ư? Iori có chút do dự, sau đó hoàn toàn khẳng định, thôi bỏ đi. Cái trường học kia, trong trí nhớ cậu, là một nơi đáng ghét hết sức ồn ào. Hay là cậu tạm nghỉ học quan sát trước một thời gian xem sao?

Ừm, có điều hình như "người bình thường" sẽ không tự ý xin nghỉ học ha... Iori cảm thấy suy nghĩ hơi chồng chéo, nếu như bởi vì cậu nghỉ học tạm thời lại khiến cậu bị đưa vào viện tâm thần thì chẳng phải cậu thiệt nhiều hơn được sao! Mà một "người bình thường" phải gặp tình huống nào mới xin nghỉ học nhỉ? Iori ngẫm nghĩ, cậu không muốn ra ngoài, quyết định là tới nhà sẽ về phòng điều tra thêm.

Trong khi cậu cứ suy nghĩ miên man như vậy, hai người đã về đến nhà. Iori phớt lờ bàn tay vươn ra của Ukyo, cậu trực tiếp mang theo cái ba lô đựng quần áo đi vào trong. Cậu bỏ qua hết người hay vật gì ở phòng khách, chính xác mục tiêu của cậu là phòng ngủ mình. "Lạch cạch" một tiếng, cửa phòng đã khóa lại.

Phù... Lần này, cuối cùng cậu cũng thấy an toàn hơn một chút rồi...

Ở phòng khách, một nhân vật vừa về nhà không lâu liền lên tiếng oán giận Ukyo mới vào cửa: "Anh Ukyo, hiện giờ đã là giờ ăn tối rồi, sao trong nhà chả có gì ăn hết vậy! Chẳng lẽ hôm nay mọi người không nấu cơm, định ra ngoài ăn à?"

Ukyo không trả lời anh, hỏi ngược lại: "Em có thấy Iori không?"

Kaname hơi giật mình, lập tức chuyển sang bất mãn: "Em ấy vừa chạy về phòng mình, ngay cả em cũng chẳng chào hỏi lấy một câu! Em chỉ mới rời nhà vẻn vẹn có nửa tháng, mà Iori đã hoàn toàn quên mất người anh trai này rồi..."

Ukyo cười khổ: "Chẳng lẽ anh Masaomi chưa báo tin cho em sao?"

"Báo tin? Báo tin gì? Sao em không biết gì hết!" Kaname mặt mày khó hiểu hỏi.

"Khó trách... Anh nói mà, xảy ra loại chuyện như vậy, thế nào mà ngay cả một hai người các em chẳng ai chịu trở về, một cú điện thoại cũng không gọi! Anh cứ tưởng là anh Masaomi đã báo các em rồi, mà chắc anh ấy cũng nghĩ anh báo cho các em thôi... Ha ha, gần đây anh vì chuyện Iori bận rộn đến choáng váng đầu óc, nên mới gây ra hiểu lầm như vậy." Ukyo cười cay đắng.

"Khoan đã!" Kaname cảm nhận được đâu đó linh cảm không lành: "Chuyện của Iori? Rốt cuộc là chuyện gì? Anh Ukyo, anh nói rõ hơn một chút đi."

Ukyo ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ Iori, rồi lại quay sang nói với Kaname: "Đi thôi, lên phòng của em rồi nói tiếp." Nếu như bị Iori nghe thấy việc này, không chừng sẽ gây kích động đến em ấy!

Vì vậy, nên đợi được đến lúc Kaname bước ra ngoài thì biểu cảm trên mặt anh đã chuyển sang tồi tệ thảm hại. Mới về nhà còn thấy thoải mái vui vẻ, giờ lại bị sự âu lo trầm trọng thay thế.

"Được rồi, anh đi nấu món gì đó cho Iori, trước hết em giúp anh gọi điện cho Hikaru, Natsume với Fuuto đi. À đúng rồi, còn mẹ nữa, mọi người chắc vẫn chưa biết chuyện này đâu!" Ukyo vừa nói vừa đi vào bếp.

Kaname gật đầu, bước chân nặng nề đi ra ban công lấy di động gọi điện thoại từng người một.

Ukyo mở cửa tủ lạnh, như chợt nhớ điều gì, anh đi lên lầu, gõ cửa phòng Iori: "Iori, hôm nay em muốn ăn gì? Nếu không trả lời thì anh Ukyo sẽ nấu cháo rau tiếp đấy!"

Qua một lúc sau, dưới khe cửa bỗng hiện ra một tờ giấy nhỏ. Ukyo nhặt lên, thấy bên trên ghi: Xương sườn!

Ukyo nhất thời dở khóc dở cười, hóa ra là không muốn nói chuyện nên chuyển sang viết chữ! Iori đúng là... Làm anh không biết nên nói sao nữa!

"Vậy em có muốn bỏ thêm hành hay rau cần không?" Ukyo cố ý hỏi. Anh biết rõ Iori không thích rau cần, chỉ ăn được hành, nhưng vẫn không nhịn được muốn trêu đùa một chút.

Quả nhiên, chốc lát sau, dưới khe cửa lại xuất hiện một tờ giấy khác, anh nhặt lên, đọc dòng chữ bên trên chỉ vỏn vẹn: Ăn hành, không rau cần.

"Thế muốn thêm rau thơm không?"

"Em thích đậu phộng chứ?"

"... ..."

Ukyo nhất thời không khống chế được, cứ nghĩ nếu như có thể trao đổi với Iori như vậy, thì dù cho không nói tiếng nào, chỉ cần dùng con chữ trên giấy cũng được, nhưng vì thế mà anh lại bất cẩn nói quá nhiều rồi. Khi đang hỏi đến câu thứ sáu, đợi rất lâu, cuối cùng lại nhận được tờ giấy với hai chữ "Tùy anh!" cực kỳ lớn bên trên.

Ukyo cười bất đắc dĩ, xem ra Iori đã bực mình rồi. Thế nên anh nói thật to rõ: "Vậy anh xuống dưới kiểm tra nguyên liệu nấu ăn đây!"

Đợi thêm một lát, không nhận được thêm lời dặn nào từ bên trong, Ukyo biết Iori sẽ không trả lời anh nữa, vậy nên đành thở dài trong lòng, thôi thì cứ để từ từ, anh cầm xấp giấy nhỏ quay về nhà bếp.

Anh đã không phát hiện ra, bên dưới khe cửa lại xuất hiện thêm một tờ giấy, nhưng mà vì lâu quá chưa có ai lấy ra nên nó được rút về.

Iori đọc mấy chữ "không bỏ cà rốt" viết lớn trên giấy, trầm mặc lúc lâu, rồi vò lại thành một cục ném vào sọt rác.

Không lâu sau, cửa phòng lại có tiếng gõ. Iori đoán, chắc là Ukyo gọi xuống ăn cơm, nên định mở cửa phòng. Không ngờ, người cậu thấy không phải là anh Ukyo, mà là anh ba của cậu, Kaname!

Cậu mạnh mẽ đóng cửa cái "rầm", tim liên tục đập "thình thịch", đầu cậu không ngừng tua lại hai ngày trước, cái hình ảnh trong giấc mơ đó -- cậu, xâu mặt dây chuyền hình thánh giá mình hay đeo vào sợi thừng, dùng để siết cổ Kaname đến chết...

"Iori, em thế nào rồi?" Giọng nói của Kaname ở ngoài cửa nghe thật ấm áp và bình thản, cứ như là lo chỉ cần cao giọng một chút thì sẽ làm người bên trong hoảng sợ vậy.

Iori không dám mở miệng, cũng không dám cử động. Đã từng có rất nhiều chuyện xảy ra, thêm giấc mơ chân thực kia nữa, điều đó khiến cậu hoàn toàn không dám đối mặt với Kaname! Một mặt là vì biết bao chuyện diễn ra đã mang cho cậu hận thù và chán ghét, mặt khác, là vì "giấc mơ" đó khiến cậu sợ hãi và áy náy mập mờ... Loại tình cảm phức tạp này, nó khiến cậu cảm thấy như bản thân chẳng thể chịu đựng nổi!

Kaname ở ngoài kêu thêm vài tiếng, nhưng Iori vẫn thủy chung giữ im lặng. Anh đành bất đắc dĩ chạy xuống lầu, kể rõ tình trạng trên lầu cho Ukyo nghe, sau đó giúp Ukyo canh nồi cháo, lần này đến lượt Ukyo đi gọi Iori.

Haiz... Anh thật sự không biết bản thân kích động Iori hồi nào nữa, đến mức vừa thấy mặt anh đã đóng sầm cửa để anh ở ngoài, sao lại như vậy được chứ!

Ukyo đứng ngoài cửa, hít một hơi thật sâu, đợi mặt mày trông tự nhiên hơn chút đỉnh mới nói: "Iori ơi, Kaname đã ra ngoài rồi, em mau xuống ăn cơm đi."

Kaname ở dưới lầu nghe thấy: "... ..." Khoan đã, anh có cần phải "đi ra ngoài" một chút không?!

Iori cố làm bản thân tỉnh táo lại, cố giữ mình thật bình tĩnh, sau đó mới từ từ hé cửa ra, lén nhìn ra ngoài, đúng là chỉ có mỗi Ukyo, cậu hoàn toàn yên tâm mở cửa rồi.

Trong mấy ngày ở lại bệnh viện đó, Ukyo đã chăm sóc cậu hết hai ngày, vậy nên mặc dù Iori vẫn còn chống đối anh, nhưng ít nhất cũng không nghiêm trọng đến vậy.

Nghĩ đến mình đã vậy còn quá vô dụng, chỉ vì một giấc mơ thôi mà lại không dám đối mặt với Asahina Kaname, Iori không nhịn được thấy hơi tự xem thường bản thân trong lòng, nhưng rồi cậu cũng rất nhanh quăng sau đầu, theo chân Ukyo xuống lầu.

Ai biết được, cậu mới ngồi xuống trước bàn ăn là đã có người tự nhiên ngồi cạnh, nếu không phải là Asahina Kaname vừa "đi ra ngoài", thì còn ai vào đây!

"Anh vừa ra ngoài mua chút đồ về. Iori à, hai anh em ta lâu ngày không gặp rồi, em có nhớ người anh trai này không?" Kaname cười, biểu cảm có hơi khoa trương, tay chân cũng không biết thân biết phận phải nắm chặt lại.

Iori cúi đầu, cũng chẳng thèm nhìn anh, chỉ vùi đầu vào chén cháo trước mặt ăn trong mệt mỏi.

-o0o-

(•Sam•): có ai đọc đoạn Iori suy ngẫm cách làm "người bình thường" mà cười sặc nước như tui khum =))))