Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 3 - Chương 84: Răng nanh

Trong tay nàng có một thanh chủy thủ, còn là trưởng lão phái Xích Tiêu tặng. Mặc dù nói sắc bén nhưng chỉ được làm từ sắt thường, đến da con hùng yêu kia cũng không chọc thủng.

Chủy thủ trước mặt lại không giống. Nhìn chất liệu không phải sắt cũng chẳng phải thép, cũng không phải bất luận kim loại gì, phảng phất như ngọc, mang vẻ mờ mịt của đồ sứ. Lưỡi dao ước chừng dài hơn nửa thước, hướng nội, dọc theo độ cong tự nhiên uốn lượn, cuối cùng đổ tại mũi nhọn sắc bén. Trên lưỡi dao còn khắc lên một rãnh nông âm hiểm lấy máu, rãnh này có thể làm bên trong vết thương tiếp xúc không khí, khiến máu dễ dàng chảy ra ngoài, tạo thành tổn thương lớn hơn.

Tay cầm và vỏ đao màu sắc ảm đạm, cầm trong tay lại thật ấm áp. Nàng bấm tay trên lưỡi đao rồi nhẹ nhàng thả ra, vũ khí phát ra âm thanh trầm thấp, không thanh thúy, âm vang như kim loại. Nói chung chủy thủ này thoạt nhìn bề ngoài không xuất chúng, hoàn toàn không như bảo đao bro kiếm của các tu sĩ dưới ánh trăng sáng oánh nhuận như nước mùa thu, lại không mang theo sát khí.

“Đây là ngươi chế tạo.” Lời này là khẳng định, mà không phải nghi vấn, nàng ôm chủy thủ nhìn về phía Trường Thiên. Chỉ có hắn vì làm đồ gì đó cho nàng, sắc mặt mới không tốt như vậy.

Hắn gật đầu: “Ngươi nhỏ máu lên tay cầm hoàn thành nhận chủ, chủy thủ này về sau liền thành của ngươi.”

Nàng đưa ngón tay ra, khẽ chạm vào lưỡi dao, còn chưa cảm giác đau đớn máu đã chảy ra. Thật sắc bén! Nàng lấy làm kinh hãi, đao này xét về trình độ sắc bén thoạt nhìn rất sắc bén. Giọt máu tích trên chuôi chủy thủ, quả nhiên như gặp phải bọt biển rất nhanh bị hút vào, không để lại một chút dấu vết.

“Nó chỉ có thể đả thương ngươi vào lúc này. Sau này, dù ngươi đâm nó vào ngực cũng không bị thương. Đương nhiên, trừ phi bản thân nàng mệnh lệnh nó làm vậy.”

Nàng cầm chủy thủ trong tay, nhẹ nhàng vung mấy đao, cảm giác dễ dàng sai khiến, vũ khí này tựa như hai tay kéo dài, tựa hồ đã dùng nó cả đời. Càng kỳ lạ chính là một cảm giác sung sướиɠ, thân thiết, quấn quýt, vui vẻ từ chủy thủ phát ra truyền đến nội tâm nàng, khiến nàng nhất thời hiểu rõ. Chủy thủ này đúng là pháp khí rất mạnh và có linh tính, đồng thời độ nhận thức của nó với nàng cao đến không tưởng tượng nổi.

“Ngươi. Ngươi làm sao làm được?” Lời này hỏi có chút mạc danh kỳ diệu, nhưng Trường Thiên nhất định hiểu nàng muốn hỏi cái gì. Hắn tự mình xuất thủ, sao có thể là phàm vật? Nhưng nàng chỉ là một người phàm a, một phàm nhân không dùng được pháp khí! Hắn làm thế nào mà vũ khí này lại cúi đầu nghe nàng chứ?

Hắn không trả lời vấn đề của nàng, trái lại hỏi: “Sau giờ ngọ hôm nay mới hoàn thành. Pháp khí ra đời phải có tên, ngươi đặt cho nó một cái tên đi.”

Tên? Nàng ngưng mắt nhìn đôi chủy thủ, nhìn độ cong uốn lượn tự nhiên, ánh sáng ảm đạm của nó, còn có mũi đao bén nhọn, trong lòng khẽ động, bật thốt lên: “Răng nanh! Tên của nó, liền gọi là Răng Nanh!”

Nha đầu này. Khóe miệng hắn giương lên. Nhịn được được bật cười, tiểu nha đầu này!

Nàng trợn to mắt, kiên nhẫn hỏi: “Ngươi làm sao làm được? Đây là làm bằng vật liệu gì?” Rất có cảm giác hỏi để gây chuyện. Vũ khí này tuyệt đối không phải dùng bộ phận trên người yêu quái nàng săn được gần đây tạo thành, chỉ có thể là Trường Thiên dùng hàng trữ riêng làm.

Nàng không hỏi ra vấn đề liền không bỏ qua. Trường Thiên sau khi tựa người xuống, nhắm mắt nói: Răng nanh đúng là răng nanh của chân thân ta trước khi thay ở Độ Kiếp kỳ chế thành. Luận độ sắc bén, ít có vũ khí nào theo kịp nó, ngươi đang cần một đôi chủy thủ tốt. Mặt khác, tay cầm và vỏ đao dùng ô kim chế thành, với thiên tằm ti quấn…. Trả lời như vậy ngươi hài lòng chưa?”

Đúng là hắn dùng đồ trên người mình chế thành. Tuy nói không phải cỗ thân thể trước mặt khó tránh hắn vẫn nhăn nhó không chịu nói, thì ra hắn cũng sẽ xấu hổ! Ninh Tiểu Nhàn không tự chủ đỏ mặt, theobản năng thưởng thức chủy thủ trên tay, cảm thụ tình cảm thân thiết không muốn xa rời truyền tới. Đây có thể là tình cảm chôn sâu dưới đáy lòng của hắn đối với nàng không, cuối cùng qua thanh chủy thủ này truyền đến? Nàng rất không biết xấu hổ mà nghĩ.

Nhưng một khả năng đột nhiên xông vào óc nàng khiến mặt nàng đột nhiên trắng bệch.

“Trường Thiên.” Nàng do dự mở miệng: “Không phải vì ngươi luyện chế thanh chủy thủ này mới khiến thần lực của ngươi gần đây bị hao tổn chứ?”

Hắn từ từ nhắm hai mắt, biểu tình trên mặt cứng lại: “Ai nói như vậy với ngươi? Không phải! Đừng nghĩ lung tung!”

Hắn trời sinh tính tình cao ngạo như thế, quả nhiên không quen nói dối. Nàng sớm phát hiện mỗi lần hắn nói dối mắt sẽ liếc qua một bên, không muốn đối diện nàng.

Đáng tiếc a, nàng cũng không ngốc. Tuy nói Huyền Minh Thần Hỏa của hắn rất trâu bò nhưng đây là răng nanh trên chân thân hắn nha, kháng tính với thần hỏa không biết cao bao nhiêu. Dùng nó chế vũ khí độ khó vượt qua những tài liệu khác rất nhiều. Trường Thiên lại bị Trói Long Tác áp chế thần thông, không biết phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực mới có thể chế thành thanh chủy thủ ngăn ngắn trên tay.

Mấy ngày qua nàng mỗi này đều muốn ăn cơm, thối thể, luyện đan, tập võ, bận tối tăm mặt mũi, lại sơ ý bỏ quên nhất cử nhất động của hắn, chỉ cho là hắn vẫn rất nhàn nhã, thậm chí oán giận hắn nghiêm khắc đốc thúc nàng. Nhưng Trường Thiên đưa đồ cho nàng cũng dùng thần lực của mình lặng lẽ chế tạo, đây là căn nguyên sống sót của hắn, lại dùng trên thứ này.

“Ngươi, ngươi hao phí bao nhiêu thần lực để tạo ra nó?” Giọng nàng có chút run run. Hắn là người duy nhất trên thế giới này biết bí mật của nàng, cũng là người duy nhất có thể tín nhiệm, có thể dựa vào. Cứ nghĩ đến việc hắn tự gây tổn thương cho bản thân trong lòng nàng lại đau một trận.

Trường Thiên lắc đầu nói: “Không nhiều lắm, không đả thương căn bản, ngươi an tâm sử dụng đi.” Nhìn nàng cúi đầu, hai giọt nước mắt trong suốt rơi trên mặt đất “Tí tách.” một tiếng tạo ra âm thanh. Hắn ngũ giác linh mẫn, âm thanh này rơi vào tay thanh thúy rõ ràng, trong lòng không nhịn được mềm nhũn.

Nàng không nói gì, chỉ rơi nước mắt theo dòng lệ chảy xuống, nhưng không có rời gò má, nàng đã cảm thấy trên mặt ấm áp, như có người khẽ mơn trớn. Ngẩng đầu nhìn, giọt nước mắt kia đã rơi trên đầu ngón tay Trường Thiên, lóng lánh, tròn xoe như sương sớm trên cánh hoa.

“Ngươi là …. khóc vì ta sao?” Hắn nhìn giọt nước mắt, giọng đột nhiên có chút khàn khàn. Một màn này tựa hồ đã phát sinh từ rất lâu, rất lâu trước đây, lâu đến nỗi chính hắn cũng mơ hồ quên mất, có một bé gái cũng từng rơi nước mắt trước mặt hắn như vậy, lúc đó hắn còn lâu mới cường đại…….

Hắn rất muốn nếm thử giọt nước mắt này, xem nó có chua xót như trong trí nhớ không nhưng đầu ngón tay vừa động liền kiềm chế ý niệm này. Hắm tạm thời còn không muốn hù cô bé trước mặt, tạm thời.

Ninh Tiểu Nhàn có chút đỏ mặt. Hắn vì sao đột nhiên làm động tác vô cùng thân thiết như vậy? Sau đó rất nhanh lại nghĩ tới vấn đề chính đã bị kéo xa.

Nàng lau mặt một cái, còn mang theo tiếng nức nở chưa tan: “Ta sẽ nghĩ biện pháp kiếm nhiều tiền. Tiền là đồ tốt, dạng bảo bối và pháp khí gì cũng có thể mua được. Ta sẽ tự võ trang cho mình, trở lên rất lợi hại.”

“Cho nên” Nàng tổng kết: “Đừng dùng thần lực lung tung chế đồ nữa được chứ? Chúng ta còn phải kiên trì tới phía tây.”

Trường Thiên yên lặng nhìn nàng, cực lâu sau cũng không lên tiếng. Cho đến khi nàng bị đôi mắt màu vàng kia nhìn đến đỏ mặt cúi đầu hắn mới khẽ nói: “Được, theo ý ngươi.”

Hắn không nói nữa, chỉ cứ thế nhìn nàng. Một bầu không khí kỳ quái tràn ra, giằng co quanh bọn họ, khiến nàng không khỏi hốt hoảng, mặt nóng, tai đỏ hai tay không biết nên để đâu.

“Ninh Tiểu Nhàn, mi thật vô dụng.” Nàng thầm mắng chính mình, lại vẫn không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Nàng nói lí nhí từ trong cổ họng: “Răng nanh trừ sắc bén ra còn có tác dụng khác đúng không?”

Nàng vừa nói, bầu không khí kỳ quái biến mất không còn tăm hơi. Trường Thiên khẽ mỉm cười phảng phất có điểm tự đắc: “Không sai, sao không thử vạch lên tường xem?” Hắn chỉ vào bức tường hắc thạch cách mấy trượng.

Ninh Tiểu Nhàn vai không nhúc nhích, cánh tay phát lực, Răng Nanh nghe lời bay vυ't qua, quá trình này không lóa mắt, cũng không tiếng động, cứ vậy lặng lẽ đâm tận gốc vào bức tường hắc thạch.

Thật đáng sợ, nàng chắt lưỡi. Thần Ma ngục không phải pháp khí bình thường, Răng Nanh có thể đơn giản đâm thủng vách tường của nó, cái này đã không thể dùng sắc bén để hình dung.

Trường Thiên nhìn vậy cũng rất hài lòng: “Nó đã nhận ngươi làm chủ. Trong lòng ngươi mặc niệm một tiếng, có thể một lần nữa thu hồi nó về trong tay.”

Thần kỳ như vậy? Nàng trong lòng mặc niệm một tiếng “thu”, Răng Nanh quả nhiên liền tiêu thất trên bức tường, ngoan ngoan quay về tay nàng. Vết cắt sâu trên tường rất nhanh biến mất, sau mấy giây bức tường lại trơn nhẵn như mới. Đối với Thần Ma ngục mà nói vết thương nho nhỏ đó còn không bằng muỗi đốt.

Qủa nhiên là pháp khí tốt, thật là bảo bối a, lực sát thương thật lớn, còn trung thành nghe lời! Nàng nhanh chóng khiến đôi mắt hạnh cười cong cong thành hình trăng khuyết. Bảo bối này, đêm nay muốn ôm ngủ, dù sao nó cũng không tổn thương nàng!

“Răng Nanh có thần thông trên người ta, chỉ là bây giờ ngươi còn chưa có linh lực, chỉ có thể vận dụng một trong số đó.” Hắn ngừng một chút nói: “Ta thấy trong chiến đấu ngươi thích dùng độc. Cho nên lưỡi Răng Nanh có thể xuất kịch độc bất đồng, lúc đối địch tùy tâm ngươi thay đổi độc tố. Ngươi muốn dùng loại độc nào đối phó địch, cũng có thể đồng thời dùng vài loại, Răng Nanh cũng có thể thay ngươi làm được.”

“Trường Thiên, ngươi thực sự càng ngày càng hiểu ta!” Đây thực là con mẹ nó giúp đỡ tri kỷ, là phương pháp cần thiết trong quá trình phóng hỏa gϊếŧ người! Ai không hợp với bạn học Ninh Tiểu Nhàn, chỉ cần đâm rách một tầng da, độc tố trên đao đảm bảo khiến hắn dục tiên dục tử: “Chúng ta cũng giữ không ít tài liệu, ngày mai luyện chế độc dược mới đi!”

Aizz, lúc này nàng thực hi vọng Thạch Quý San đứng trước mặt mình, nàng phải thí nghiệm bảo bối mới tới tay này! Không thể nàng trách âm hiểm a, thêm một phần bản lãnh là thêm một hi vọng bảo mệnh.

“Đợi đến khi ngươi có linh lực, liền có thể thu Răng Nanh vào cơ thể ân cần săn sóc.” Hắn nói tiếp: “Đây là phương thức bảo quản pháp khí bản mạng của đa số tu sĩ hoặc yêu quái. Hiện tại ngươi hoàn toàn không làm được, chỉ có thể giấu trong người.”

Vấn đề này không đáng kể. Nàng cười hì hì nói: “Không việc gì, ta có thể giấu nó trong túi đựng đồ, lúc đối địch thì trực tiếp sử dụng, cũng rất tiện.”