Edit: Tran Phuong
Beta: Tiểu Tuyền
“A! Rốt cuộc cũng nhìn ra rồi!” Nàng bừng tỉnh đại ngộ: “Đó là một con bù nhìn!” Hơn nữa còn rất giống người tuyết “Tuyết Bảo” trong băng tuyết duyên kỳ! Thân thể tròn vo được chia thành ba phần ngực, bụng và mông
Nhưng Trường Thiên quân à, thẩm mĩ của ngài thật là……tệ
Trường Thiên bất mãn trừng nàng, sau đó đưa tay ra búng một tiếng kêu vang vội.
Bù nhìn trên đất run lên một cái khe khẽ, nâng hai tay lên. Ninh Tiểu Nhàn có thể thấy rõ hai nhánh cây làm tay liền mọc ra năm chạc —- cái này là bàn tay của nó.
Sau đó bù nhìn rất hình tượng, chống tay xuống đất, đứng lên, rút hai cành cây ngắn từ trên người mình xuống, cầm trong tay.
Người bù nhìn này sống lại! Than bùn nha, nửa đêm canh ba, Trường Thiên là muốn nàng tự trải nghiệm phim ma sao?
“Từ giờ trở đi, nó sẽ bồi luyện với ngươi.” Đốt mấy ấm nước, Trường Thiên nhàn nhã pha trà: “Người phàm Tiếu Tử kia dạy chiêu thức gì, ta sẽ để bù nhìn này diễn lại. Rèn sắt phải khi còn nóng, mỗi đêm ngươi luyện xong còn phải đến đây luyện tiếp.”
Vừa dứt lời, bù nhìn giơ hai tay lên cầm cành cây như chủy thủ, dán chặt vào tay, chân không đứng trên đất. Mặc dù là bù nhìn nhưng thoạt nhìn lại như tên sắp rời cung, chuẩn bị bộc phát! Tư thế này đúng là thức mở đầu của Tiếu Tử.
Thần linh ơi, yêu nghiệt này chỉ nhìn một lần, cư nhiên có thể nhớ kỹ mỗi chiêu thức của Tiếu Tử, còn khiến bù nhìn này xuất chiêu lại với nàng!
Lòng nàng chỉ lo cảm thán, nhưng không biết quang cảnh này nếu rơi vào mắt tu sĩ khác chỉ sợ cũng sợ đến xuất hồn. Vị “Nhất niệm dư sinh, nhất niệm dư tử”, Trường Thiên cư nhiên có thể khiến bù nhìn sống lại, cái này đã vượt khỏi phạm vi “tạo vật”, phá vỡ cảnh giới “tùy tâm sở dục”, nhắm thẳng vào bí mật “sinh hồn” mà chúng sinh luôn cầu.
Nhưng hắn chỉ dùng bản lĩnh kinh thiên động địa này làm một bù nhìn sống lại, bồi luyện với Ninh Tiểu Nhàn mà thôi. Đồng thời nha đầu kia vì ban đêm huấn luyện mệt nhọc, đang nghĩ mọi cách bãi công.
Sau năm mươi hơi thở, nàng sơ ý một tí chủy thủ trong tay bù nhìn đã gọt trên bả vai nàng. Nàng cắn răng. Đau quá a, trên vai sợ đã lưu lại một vết máu bầm rồi!
“Mới vừa rồi ở bên ngoài ngươi đã bị một chiêu này của Tiếu Tử đánh trúng. Hắn lật chủy thủ, dùng đao đánh vào vai ngươi, hiện tại sao ngươi vẫn không học khôn?” Mắt Trường Thiên vẫn dán vào sách, giọng nói mang theo vài phần băng hàn, bất mãn.
Nàng ủy khuất mím môi: “Ta vẫn chưa lĩnh hội hoàn toàn a. Ngươi thật độc ác, đánh người ta đau quá!” Không nhịn được lãm nũng với hắn, hoàn toàn làm theo bản năng. Căn bản không liên quan đến ý chí của nàng, ừ, đúng, chính là như vậy!
Lại là giọng điệu này! Hắn tận lực quên rung động trong lòng, thản nhiên nói: “Thoa kim sang dược lên. Sáng mai đến dấu vết cũng không để lại. Hiện tại luyện tiếp đi!”
Kỳ thực hắn cũng thừa nhận trong lòng mình thích nàng nhưng không hiểu sao lại tình nguyện nhìn nàng chịu chút khổ. Thậm chí khi nhìn gương mặt trơn bóng, sáng mịn của nàng chỉ hi vọng cắn mạnh một cái mới xuất được ác khí trong lòng.
Lại nói, bé trai ở mầm non và tiểu học đều thích khi dễ bé gái mà mình thích. Đồng thời rất giỏi chọc đối phương khóc không ngừng. Từ điểm này mà nói, thần thú khủng bố đại nhân có phương thức biểu đạt tình cảm trên cơ bản vẫn ở cùng một cấp bậc với bé trai mà thôi….
Cho đến khi hai tay nàng mỏi không nhấc chủy thủ lên được, Trường Thiên mới tuyên bố bài học hôm nay dừng ở đây. Bù nhìn chẳng biết mệt mỏi đi đến góc tường ngồi xổm xuống, sau đó không có động tĩnh gì.
Nàng thì không được rồi! Ninh Tiểu Nhàn thở hồng hộc, không e dè, chậm rãi nằm ngửa trên hắc thạch, mượn sự lạnh lẽo của tảng đá để thả lỏng, dù sao nàng và Trường Thiên cũng quá quen thuộc, hắn chắc cũng không chú ý tới tư thế nhếch nhác của nàng.
Trường Thiên chỉ nhìn nàng một cái rồi dời mắt — không có biện pháp, nàng đổ mồ hôi khiến quần áo đều ướt đẫm, lúc này dính sát người. Nàng lại thở gấp như vậy càng lộ ra đồi núi trùng điệp, thung lũng sâu thẳm, thật là vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Nàng đợi hô hấp bình phục, mới hỏi: “Rơm rạ này lấy ở đâu ra?” Cùng thương đội đi qua ao đầm, đồi núi, rừng rậm nhưng chưa từng qua ruộng lúa.
“Trí nhớ của nàng thật tệ.” Đầu cũng không ngẩng: “Hôm qua nàng mới trồng gạo Vân Hương, đã quên rồi sao?”
“Á.” Hình như thật có chuyện như vậy, nhưng hai ngày nay huấn luyện dày đặc, chuyện bên ngoài lại một chuyện tiếp một chuyện, chút chuyện nhỏ này sao nhớ được chứ?
“Ta giành một ít rơm rạ trong miệng tức nhưỡng, làm bù nhìn này.” Sau đó hắn mới nhớ: “Ngươi tiêu hao hết phần lớn linh lực của tức nhưỡng, trừ trồng một chút gạo Vân Hương ra toàn bộ đều trồng nhân sâm, hà thủ ô, và linh chi là vì sao?”
Tức nhưỡng có linh lực hữu hạn, nàng trồng một lần gạo Vân Hương và hơn mười gốc dược liệu quý thì cơ bản đều dùng hết. Không biết đợi đến bao giờ mới có yêu vật bổ sung, bọn họ lại không có thu hoạch khác. Tuy nói hiện tại trong tay có không ít đồ đáng giá nhưng nàng phá sản như vậy sẽ nhanh chóng tiêu hết, lúc nào mới có thể để nhưỡng tức một lần nữa tràn đầy linh lực đây?
“Ha ha ha, về việc này ta tự có kế hoạch!” Đợi Trường Thiên ngẩng đầu nhìn về phía nàng, Ninh Tiểu Nhàn cười đắc ý: “Bây giờ còn chưa nói cho ngươi biết được. Cứ chờ kinh hỉ đi! Đảm bảo không thiệt!” Aizz nha, thừa nước đυ.c thả câu ai mà không biết, cảm giác này quả nhiên rất tốt a!
Đôi mắt màu vàng của Trường Thiên hơi tối lại, híp mắt một cái, khiến nàng cảm thấy nguy hiểm. Kết quả hắn “Hừ” một tiếng không hỏi nữa.
Tốt nhất là nàng biết mình đang làm gì, nếu không có hắn nhắc nhở, làm sai phải bị trừng phạt. Nghĩ đến hai chữ “nghiêm phạt”, lòng hắn hơi nóng lên, sau đó lặng lẽ khinh bỉ mình một chút, vùi đầu đọc sách.
==========
Rất nhanh đã trôi qua tám ngày.
Mấy ngày qua thương đội không gặp gỡ chuyện kỳ quái gì, tất cả đều quy về sóng êm gió lặng. Chỉ là mọi người đều hiểu, yên lặng như vậy chẳng qua chỉ là dấu hiệu trước cơn bão mà thôi.
Tên như ý nghĩa, Nham Thành xây trên núi, bởi vậy lộ trình cuối cùng là lên núi rồi.
Khoảng cách với Nham thành ngày càng gần, gặp ngày càng nhiều thương đội. Hai ngày cuối cùng, có ít nhất bảy, tám thương đội cùng đi trên đường, vô cùng náo nhiệt. Đáng tiếc là càng ngày càng nhiều thương đội mang theo người bệnh, ai cũng mang thần sắc trầm trọng, hiển nhiên cùng nhau tổn thất rất lớn. Để đám sai vặt đi tìm hiểu, có thương đội xuất phát gồm hai, ba trăm người nhưng đến đây chỉ còn hơn trăm.
Ninh Tiểu Nhàn còn thấy Đặng Hạo không ngừng thở dài. Sau đó mới biết một thương đội có quan hệ tốt với hắn cho đến giờ vẫn chưa xuất hiện. Thương đội này chưa bao giờ không có mặt ở thịnh hội Nham thành, thương đội mất tích chỉ có một khả năng —- giống nhánh thương đội Lang Hành đi Khánh Châu, toàn quân bị diệt. Nhưng một chuyến này có thể trước sau vẹn toàn bao nhiêu người? Hắn buồn bực hai ngày, tâm tình cũng thư thái hơn một chút.
Người nhiều, đương nhiên cảm thấy sơn dã không nguy hiểm như vậy, đặc biệt lúc bộ dáng Nham thành ở nơi xa xôi tiến vào tầm mắt, mọi người đều nở nụ cười trên môi.
Người cuối cùng cắm trại xong trời đã tối, cũng là lúc Tiếu Tử truyền thụ công phu sau một ngày. Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên năng lực tăng mạnh làm hắn cảm giác rất hài lòng, đáng tiếc hán tử này lâu lắm chưa từng cười, lúc này cũng trưng ra bộ mặt bất động.
“Ta không còn gì để dạy ngươi nữa.” Tiếu Tử dùng giọng nói một mực khàn khàn nói: “Nên học ngươi đều học được.” Hắn dừng một chút “Ta có thể truyền cho ngươi chỉ có kỹ xảo. Chiêu thức liều mạng đúng nghĩa, khi ở bên bờ vực sinh tử đúng nghĩa mới có thể lĩnh hội, ta không dạy được, chỉ dựa vào ngươi tự mình lĩnh ngộ.”
Hắn quay người đi hai bước, như đột nhiên nhớ ra, nói: “Ngươi học rất tốt.” Hắn không được tự nhiên khen một câu, sau đó tiếp tục cất bước, lúc này thì không dừng lại nữa, trở về doanh địa, chợt lóe lên liền không thấy người.
Từ nay về sau hai người bọn họ sẽ không liên quan.
Ninh Tiểu Nhàn thở dài, trong mắt cảm thấy chua xót khó chịu. Tiếu Tử và nàng tuy không có danh thầy trò nhưng lại thực sự là thầy trò, dạy nàng cũng hết mình tận tâm tận lực. Giác quan thứ sáu của nàng nói cho nàng biết Tiếu Tử cũng không phải người vô tình. Chỉ là trên lưng nam tử này tựa hồ còn mang rất nhiều thứ, không muốn lui tới cùng người khác mà thôi.
Kỳ thực nàng nào phải thiên tài tập võ gì, chẳng qua mỗi đêm ở trong rừng học xong, lại tiếp tục bồi luyện với bù nhìn Trường Thiên tạo ra mà thôi.
Trường Thiên nghiêm khắc hơn nữa lại thận trọng, mấu chốt nàng không hiểu thấu đáo hắn liền chỉ huy bù nhìn làm lại một lần, thậm chí còn phân tích động tác cho nàng xem, để nàng nghiên cứu, phỏng đoán. Nếu nói Tiếu Tử truyền thụ tâm đắc thì Trường Thiên giúp nàng củng cố cơ sở. Có hắn tương trợ như vậy tiến bộ của nàng sao có thể không nhanh?
Nhưng mà mấy ngày qua sắc mặt hắn càng ngày càng không tốt, đến đôi môi mỏng cũng nhạt đi vài phần, thân thể tựa hồ càng ngày càng hư nhược rồi.
Hắn nhân lúc nàng không chú ý đã làm gì? Á, lời này có ý khác, nhưng thực sự là………
Ninh Tiểu Nhàn từng hỏi hắn, nếu nàng không giúp hắn cởi trói buộc, hắn có thể ở trong ngục kiên trì bao nhiêu năm? Đáp án thật kinh người năm trăm năm. Năm trăm năm a, mình cũng hóa thành tro rồi hắn vẫn có thể khỏe mạnh, có thể thấy sinh mệnh thần thú dài bao nhiêu. Lúc đó nàng đã cảm thấy hoàn toàn không cần lo lắng cho hắn.
Nhưng bây giờ xem ra, sinh mạng lực của hắn đang cấp tốc tiêu hao, ít nhất thần lực của hắn xuất hiện vấn đề. Là luyện tập điên cuồng nhiều ngày đêm hao tổn thần lực của hắn sao? Dù sao chỉ huy bù nhìn hành động hiện tại nhớ lại cũng là công việc tinh tế nhất. Có một ngày Ngôn tiên sinh “ngoài ý muốn” nói cho nàng biết thượng cổ chân tiên thực sự có thể khiến vật chết có được sinh mạng, tỷ như sáng tạo ra người thủ hộ bảo vệ quanh động phủ, nhưng thời gian hao phí cần rất dài, rất dài.
Bằng không với thần thông của thân ngoại hóa thân của Trường Thiên vì sao sắc mặt ngày càng kém?
Đợi Lưu Nhất Diện chia cơm tối xong, nàng liền nhanh chóng vào Thần Ma ngục. Nàng lo lắng nhìn Trường Thiên, mà hắn lại đưa qua một đồ khác.
Thật ra là một vật, một thứ nàng muốn có đã lâu, nhưng vẫn chưa lấy được.
Một cây chủy thủ.