Khương Hồng dùng đầu lưỡi móc lấy cửa lỗ, ý đồ chọc vào bên trong.
Thế nhưng phản ứng của Viên Cảnh Du quá mãnh liệt.
"A~ … Không thể liếʍ bên trong hức hức … Không được vào … " Viên Cảnh Du sợ hãi mở miệng, Khương Hồng nghe quen sai khiến, theo bản năng liền rút đầu lưỡi ra.
Cửa bướm rất yếu ớt, bị đầu lưỡi giày vò vài cái đã đỏ lên, vừa mở vừa khép, có thể nhìn thấy thịt mềm ở bên trong.
Khương Hồng trấn an liếʍ, nhẹ nhàng hôn một cái.
"Thiếu gia âʍ ѵậŧ rất ngọt, tôi rất thích." Nam sinh ngẩng đầu, trên khuôn mặt tuấn lãng trẻ tuổi mang theo ý cười, khiến cho Viên Cảnh Du có chút ngây ngẩn trong chốc lát.
"Thích thì như thế nào … cũng không phải của cậu…" Viên Cảnh Du hoàn hồn, phát hiện bản thân vậy mà bị tên nhóc này mê hoặc, trên mặt có chút không nén được giận.
Đồng tử Khương Hồng khẽ co rụt, cúi đầu, tự giễu cười một tiếng.
Anh một lần nữa liếʍ hoa nhỏ giữa chân của thiếu gia, ngậm lấy âʍ ѵậŧ tròn trịa, dùng răng nhẹ nhàng cắn, ngậm âm đế thẹn thùng.
"A, ha … Cậu liếʍ chỗ nào đấy, um mỏi quá …" Tiểu thiếu gia ngây ngốc hỏi, ngón tay mảnh khảnh nhịn không được túm tóc nam sinh.
Cảm giác hơi nhói của da đầu khiến Khương Hồng càng thêm hưng phấn, anh nhẹ nhàng xé rách âʍ ѵậŧ, âʍ ѵậŧ vốn nhỏ nhắn trở nên sưng to, giống như một hạt đậu ngọt ngào.
Khương Hồng si mê ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi liếʍ mυ'ŧ, trong miệng tất cả đều là vị ngọt dâʍ đãиɠ của thiếu gia.
Tiếng nước chảy xiết cùng cảm giác tê dại ở bụng dưới đánh vào thần kinh tiểu thiếu gia.
"Um a … Không được … Tôi sắp tiểu … huhu mau đứng lên … !" Viên Cảnh Du bị kɧoáı ©ảʍ bức bách kịch liệt run rẩy, hết lần này tới lần khác Khương Hồng nghe được cậu muốn đi tiểu thế nhưng còn càng ngày càng dùng sức cắn âʍ ѵậŧ.
Bụng trắng mềm co quắp, ưỡn thắt lưng, chất lỏng tí tách từ trong âʍ đa͙σ phun ra.
Cột nước vốn nên phun ra đều bị miệng Khương Hồng chặn lại, tiếng nuốt chửng ừng ực vang lên rõ ràng.
Nước ngọt trộn lẫn với mùi đào của tiểu thiếu gia, so với nghiện ma túy còn nghiện hơn, như thế nào cũng uống không đủ.
"A ha … Không còn sức lực …" Viên Cảnh Du sướиɠ đến độ xụi lơ trên giường, đầu óc choáng váng chỉ cảm thấy quá thoải mái, sao có thể thoải mái như vậy.
Khương Hồng không có lừa gạt cậu, thật sự rất thoải mái.
Chàng trai uống xong nước của tiểu thiếu gia, cẩn thận liếʍ sạch sẽ toàn bộ âʍ ѵậŧ. Sau đó lại giống như một con cún ăn không no, lại không cẩn thận bắn tung tóe lên ga trải giường.
"Cút …" Viên Cảnh Du vừa mới cao trào, bụng dưới bị cậu ta liếʍ mỏi nhừ. Khó khăn nhấc chân đạp lên mặt Khương Hồng, để cho anh cút đi.
Khương Hồng bình tĩnh cầm mắt cá chân cậu, hôn một cái.
“Có thoải mái không, tiểu Du thiếu gia?” Nam sinh một tay nắm lấy chân cậu, bàn tay không thành thật vuốt ve ngón chân đáng yêu trơn bóng.
Tay kia trốn dưới mép giường, lặng lẽ lấy ra tính khí nóng bỏng, ác ý lay động.
"Thoải mái." Viên Cảnh Du nói thật, giảo hoạt dùng ngón chân cọ vào ngực nam sinh, dùng sức kẹp một chút đầu ngực cứng rắn.
"A, thiếu gia …" Bả vai Khương Hồng run rẩy hai cái, mấy cái hung ác lay động, bắn đầy một tay.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng có mùi rất gay mũi.
Tiếng thở dốc trầm thấp khiến người ta suy nghĩ bậy bạ, Viên Cảnh Du kết mắng anh là chó điên bị thần kinh, rút chân về bảo anh cút đi.
Khương Hồng nghe lời kéo khóa quần, con ngươi đen như mực nhìn tiểu thiếu gia trên giường.
“Cút đi … Tôi đói rồi … Bữa ăn cứ đặt trên bàn học, tôi muốn đi ngủ. "Viên Cảnh Du lười biếng nói, cậu quả thực bị năng lực giải thích nhân vật hoàn mỹ của bản thân hoàn toàn thuyết phục.
Hung dữ với Khương Hồng xong, có thể là quá mệt mỏi, nằm trong chăn liền ngủ thϊếp đi, hạ thân còn dính nước miếng đàn ông.
Khương Hồng chậm rãi thu dọn cho mình xong, tri kỷ dùng khăn ướt lau sạch giữa chân tiểu thiếu gia đang ngủ say.
Thật sự không nhịn được, lại vụиɠ ŧяộʍ liếʍ một cái.
Cũng may Viên Cảnh Du ngủ say, bằng không cậu ta lại bị tiểu thiếu gia tính tình xấu xa mắng một trận.
Khương Hồng rón rén đóng cửa lại, trở về ký túc xá của mình thay quần áo chuẩn bị đi đến căng tin.