Khương Hồng ngoan ngoãn không phản kháng, còn để Viên Cảnh Du có thể dễ dàng tát anh hơn.
"Cút … Tôi ghét cậu … Tôi không bao giờ muốn gặp lại cậu nữa … hu hu" Viên Cảnh Du quỳ gối trên giường, bắp chân như ẩn như hiện.
"Thực xin lỗi Du thiếu gia …" Khương Hồng nắm lấy tay Viên Cảnh Du, nhẹ nhàng xoa cổ tay cho cậu.
“Tay đánh đau không thiếu gia?” Mặt Khương Hồng bị tát đến đỏ bừng, vẫn còn nhẹ nhàng lên tiếng hỏi thăm.
"Cút đi …." Viên Cảnh Du muốn tránh tay anh, nhưng sức lực chênh lệch nên không thể thành công.
"Thiếu gia, tôi muốn xem một chút." Khương Hồng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cậu, bởi vì khóc mà hơi phiếm hồng, đôi môi bị cắn ra một độ cong lõm xuống.
"Để tôi nhìn một chút, tôi sẽ không nói ra ngoài có được không?" Khương Hồng dùng môi cọ xát cổ tay trắng nõn, giọng nói khàn khàn dụ dỗ.
Tiểu thiếu gia cắn đầu ngón tay, chần chờ suy tư.
"Hức … Chỉ … Chỉ một chút … Nếu như cậu nói dối, tôi sẽ đánh chết cậu!” Viên Cảnh Du đột nhiên hung dữ mở miệng.
Xem ra tiểu thiếu gia rất sợ bị những người khác biết được, khóe miệng Khương Hồng khẽ nhếch lên.
"Được, chỉ một chút thôi." Anh nửa quỳ ở bên giường, thanh âm khàn khàn kỳ lạ.
Viên Cảnh Du xấu hổ chậm rãi vén vạt áo lên, bởi vì không mặc qυầи ɭóŧ cho nên khi quần áo vừa cởi ra đã khiến toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị bại lộ ra ngoài.
Trắng, hồng.
Toàn bộ đều bị Khương Hồng nhìn sạch.
Thái dương chàng trai đột nhiên nảy lên, mặt không biết sắc đem dục khí bành trướng đặt ở mép giường.
Tiểu thiếu gia ngốc nghếch cái gì cũng không biết, khẽ run rẩy tách ra chân mềm mại, đem hoa huyệt trắng hồng và dươиɠ ѵậŧ mềm mại giữa chân lộ ra.
Viên Cảnh Du cho rằng Khương Hồng nhìn thấy hạ thân của cậu, không nghĩ rằng người ta chỉ là nhìn thấy một chút ngực mà thôi.
Khương Hồng tất nhiên biết hai câu mơ hồ của bản thân đã khiến tiểu thiếu gia hiểu lầm.
Tiểu thiếu gia ngông cuồng tự cao tự đại là người lưỡng tính, có một âʍ đa͙σ trắng hồng.
Bình thường kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng lại có một thứ bị đàn ông làm.
Đối với Khương Hồng mà nói, kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn.
"Âʍ ѵậŧ của thiếu gia rất non … Màu hồng … Tôi muốn hôn nó …” Nam sinh cao lớn giống như một con cún hoàn toàn quỳ xuống bên cạnh giường, tinh trong đũng quần nhảy lên.
Ăn nói khép nép, muốn liếʍ âʍ ѵậŧ cho thiếu gia.
Nghe được lời nói trắng trợn của nam sinh, vật nhỏ non nớt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, run rẩy phun ra một dòng chất lỏng, chảy lên ga trải giường.
Viên Cảnh Du vội vàng khép chân lại, khoác áo ngủ lên, che đi một khối tròn nhỏ trước ngực.
"Không được, đã nói chỉ có thể nhìn một chút."
Bị từ chối rồi.
Khương Hồng cách quần phiền não xoa hai cái.
"Thiếu gia … Sẽ rất thoải mái …" Khương Hồng ngẩng đầu, đôi môi mỏng khép lại thở hổn hển, quai hàm góc cạnh và yết hầu chuyển động dính tầng mồ hôi mỏng, thoạt nhìn rất gợi cảm.
"Chỉ có thể hôn một cái …" Viên Cảnh Du túm khăn trải giường suy nghĩ một chút, có chút ủy khuất mở miệng.
Cậu thật sự sợ Khương Hồng nói ra.
Tiếp theo nhẹ nhàng dùng mũi chân đạp một cái vào bả vai rộng lớn của chàng trai ra, sau đó tách hai chân ra, ra hiệu Khương Hồng trèo lên giường.
Chàng trai giống như nhận được mệnh lệnh, nhanh nhẹn trèo lên giường, tiến sát vào lòng chân thiếu gia.
Cẩn thận quan sát âʍ ѵậŧ nhỏ mềm mại, âʍ ɦộ đầy đặn xinh đẹp, hơi mập giống như một cái bánh bao nhỏ.
Âʍ ѵậŧ rụt đầu, lộ ra một chút nhọn.
Khe vật nhỏ lấp lánh do dính nước phun ra, tanh ngọt pha lẫn chút mùi đào trên người Viên Cảnh Du.
Khương Hồng nhìn ngây ngốc.
Sao có thể mềm mại như vậy.
Anh chậm rãi đến gần một chút, vị ngọt càng ngày càng đậm, tràn ngập trong khoang mũi, làm cho người ta choáng váng.
"Um … Cậu đừng nhìn nữa um a um … Không cho cậu hôn nữa." Viên Cảnh Du nói xong liền muốn nhấc chân đạp Khương Hồng ra, hơi thở nóng hổi của nam sinh đánh vào miệng âʍ ѵậŧ khiến cậu cảm giác bản thân sắp nhịn không được mà tiểu ra ngoài.
"Thiếu gia không thể không giữ lời." Khương Hồng túm lấy bắp chân chuyển động loạn của cậu, liếʍ liếʍ một mảng ga giường nhỏ bị ướt, đè lên thanh âm nói một câu" Đều lãng phí rồi. ”
Sau đó mạnh mẽ liếʍ âʍ ѵậŧ.
"ưm a … Không được liếʍ không được liếʍ … huhu" Lỗ nhỏ bị đầu lưỡi thô ráp hung hăng cọ xát, Viên Cảnh Du toàn thân phát run, nức nở khóc.