Trùng Sinh Chi Quý Nữ Độc Phi

Chương 181: Tướng gia ra tay

Đông Minh Đế rời đi, trên đại điện lại lâm vào trạng thái yên lặng, mọi người nín thở không dám thở mạnh.

Hữu tướng nhíu mày, nhìn lướt qua Lý đại nhân.

“Lý đại nhân, chuyện tới nước này ngươi còn gì muốn giải thích?”

Bỗng nhiên bị Hữu tướng điểm danh, Lý đại nhân cứng miệng, thật lâu sau mới lên tiếng.

“Thẩm gia xúc phạm uy danh Tướng gia, tội không thể tha.”

“Các vị đại thần có ý kiến gì nữa không?”

Hữu tướng đảo mắt khắp đại điện, nhìn hết một lượt các vị đại thần.

Sự thật xảy ra trước mắt, đám đại thần đâu dám ăn nói bừa bãi vu hãm Hữu tướng.

“Tướng gia, mọi chuyện đều đã đã điều tra xong, dựa theo lời thề trước đấy mà thực hiện, vi thần làm chứng cho Tướng gia, không phải Tướng gia lòng dạ độc ác…”

Nói một nửa, thân mình vị đại thần kia run run lập cập, kiên trì nói.

“Đều là Thẩm gia gieo gió gặt bão, không thể trách Tướng gia.”

“Đúng vậy, chúng thần đều có thể làm chứng cho Tướng gia.”

Mọi người lập tức phụ họa.

Hữu tướng liếc mắt nhìn thị vệ.

“Nhanh, đi chuẩn bị một chút.”

Thị vệ gật đầu rời đi.

Lòng bàn chân của chúng đại thần như đang bôi dầu, Hữu tướng lại thản nhiên nói.

“Đã làm chứng, các vị đại thần không ngại cùng xem xét, tránh cho sau này lại có chuyện khác không rõ ràng.”

Sắc mặt các vị đại thần nhanh chóng biến đổi.

Chẳng lẽ muốn để bọn ông nhìn sói tuyết ăn thịt người?

Nghĩ đến cảnh tượng máu thịt lẫn lộn kia, mọi người không tự giác từ sống lưng lạnh hết cả người, dạ dày như nước biển dâng lên.

Nói xong Hữu tướng nhấc chân bước ra bên ngoài, các vị đại thần chỉ có thể đi theo.

Sân cưỡi ngựa được bọc thêm một lớp tường cao bao quanh, ở giữa đặt một l*иg sắt lớn, bên trong có năm con sói tuyết to lớn béo ú, nhìn cả năm con đều hung ác dữ tợn, răng nanh dài bằng ngón tay út, thè lưỡi nhìn ra xa.

Những con sói tuyết này bắt nguồn từ chuyện của mấy năm trước, năm đó khi Hữu tướng săn thú đã bắn chết một con sói mẹ, ở gần đó lại tìm thấy năm con sói tuyết con vừa mới sinh không lâu, cho nên liền mang về nuôi dưỡng.

Nuôi được bốn năm năm nay, những con sói tuyết này đều rất linh tính, những cũng rất ngang ngược, đã giúp Hữu tướng phá được không ít án tử.

Một phần là vì Hữu tướng nuôi dưỡng chúng từ nhỏ, trong mắt người ngoài chúng luôn hung hăng tàn bạo, nhưng với thuộc hạ của Hữu tướng lại vô cùng ngoan ngoãn.

Cho nên cứ cách một thời gian, Hữu tướng đều sẽ tới thăm chúng một chút, nhớ lại mấy năm trước Hữu tướng mang theo năm con sói tuyết con lên núi, mở l*иg sắt ra, thả chúng quay trở về núi, rõ ràng chúng đã đi vào rừng.

Nhưng lúc Hữu tướng đi ra, cả năm con sói tuyết con đi theo không rời, kêu rên khóc lóc, khuyên như thế nào cũng không chịu rời đi.

Hữu tướng hết cách, mới đưa cả năm con về một lần nữa, Lão phu nhân sợ những con sói này, do đó Hữu tướng trực tiếp đưa vào cung để nuôi, tuy là nuôi nhốt, nhưng bản tính của sói vẫn không thay đổi, chỉ cần há miệng đã khiến người khác kinh sợ.

Cả năm con sói tuyết vừa nhìn thấy Hữu tướng, nhất thời gào rú, cả sân cưỡi ngựa chỉ nghe tiếng sói tru.

Hữu tướng tươi cười.

“Đói bụng mấy ngày, ta mang đồ ăn tới đây.”

Hữu tướng gật đầu một cái, một con sơn dương được đưa vào, mấy con sói nhảy lên, vồ lấy rồi xé rách, gặm cắn.

Trong phút chốc con sơn dương bị cắn cổ, giãy dụa không ngừng, chỉ một lát sau, đã bị phân thành mấy mảnh, chốc lát sau chỉ còn lại một mảng máu trên mặt đất, cùng với vệt máu đỏ trên lông tơ gần khóe miệng của sói tuyết, máu đọng nhỏ xuống từng giọt từng giọt.

Chúng đại thần đều biến sắc, bọn họ đa số là quan văn, chỉ giỏi múa mép khua môi, chưa từng gặp cảnh tượng này, có mấy người nhát gan chân không ngừng run lẩy bẩy.

Nếu sơn dương đổi thành người, chỉ trong tíc tắc xương cốt cũng không còn.

Thẩm Lưu Vân vốn định bất chấp mọi giá, nhưng là vừa thấy cảnh tượng này, trong đầu không khỏi phát lạnh, cổ họng căng thẳng, lạnh lẽo cả người.

Thẩm Lão phu nhân lại là do nha hoàn nâng mới có thể đứng thẳng thân, sắc mặt xám trắng, không ngừng nuốt nước bọt.

“Tướng gia, đều là ta nhất thời hồ đồ mạo phạm Tướng gia, không trách Lưu Vân, cầu Tướng gia mở lòng từ bi, tha Lưu Vân lần này đi.”

Thẩm Lão phu nhân cộp quỳ trên mặt đất.

Từ thời khắc mà ba chén nước chứa máu kia dung hòa, cả người Thẩm Lão phu nhân đều là mộng, một bụng lửa giận hóa thành tro tàn.

Thẩm Lão phu nhân hối hận không thôi, là bà không nên đoán lung tung, làm hại Lưu Vân đắc tội Hữu tướng, Thẩm Lão phu nhân khóc đến nước mắt rơi không ngừng.

“Tướng gia, van cầu người tha Lưu Vân lần này đi.”

Thẩm Lão phu nhân không ngừng dập đầu bồi tội với Hữu tướng, khóc thê thảm.

Ba người Thẩm Mặc Thẩm Dật Thẩm Phong bên cạnh nhìn mà trong lòng khó chịu, nhanh cúi đầu rối rắm.

“Hữu tướng….”

Thẩm Lưu Vân từ trong cổ họng phun ra hai chữ, nhưng là ở trước mặt mọi người, lời cầu xin tha thứ nghẹn trong cổ họng không dám nói ra.

Trước kia đừng nói là dám nói xấu Hữu tướng, chỉ cần trái ý Hữu tướng, cản đường của Hữu tướng, kết cục về sau đều không hề tốt. Huống chi hôm nay Thẩm Lưu Vân dồn ép Tướng phủ, chọc Tiêu Lão phu nhân giận đến ngất xỉu, Hữu tướng không lấy Thẩm gia tế sống đã là không tệ rồi.

“Thẩm Hầu gia, Thẩm Lão phu nhân. Lúc trước là các ngươi thề thốt chắc chắn nói giữa Hữu tướng và Lục phu nhân có dây dưa, nhưng là kết quả tất cả là vu hãm. Chỉ riêng việc các ngươi vu khống bịa đặt rồi làm lớn chuyện này, nếu không phải Hữu tướng về sớm hơn dự kiến, thanh danh của Hữu tướng đều bị các ngươi hủy hoại, sau này sao Hữu tướng có thể tiếp tục dẫn đầu bách quan? Nếu như không nghiêm trị, làm gì còn ai đặt Hữu tướng vào trong mắt đây?”

Trong đó một vị đại nhân nóng lòng lấy lòng Hữu tướng, hung hăng dẫm Thẩm Lưu Vân.

Mọi người không một ai không theo đó mà phụ họa.

Sắc mặt Thẩm Lão phu nhân lại trắng bệch.

“Ta….”

Hữu tướng vừa nhấc tay, mọi người đều im lặng. Hữu tướng từ trên cao nghiêng mắt nhìn xuống Thẩm Lão phu nhân.

“Nếu tất cả chuyện này đều do ngươi mà ra, nếu như Thẩm Lão phu nhân tự nguyện vào trong l*иg nuôi nấng mấy con tuyết sói này của Bản tướng, Bản tướng liền để lại Thẩm gia, tuyệt đối không gây chuyện với Thẩm gia, việc này cứ thế cho qua, như thế nào?”

Trái tim Thẩm Lão phu nhân dâng đến cổ họng, chuyển mắt nhìn tuyết sói đang lè lưỡi liếʍ trong l*иg cách đó không xa, nhất thời thân mình mềm nhũn.

“Thẩm Hầu gia tuổi trẻ khí thịnh, tương lai lại là trụ cột duy nhất của Thẩm gia, nếu Thẩm Hầu gia chết, Thẩm gia tương đương diệt vong hoàn toàn.”

Hữu tướng nhíu mày tiếp tục nói.

“Ý của Thẩm Lão phu nhân như thế nào?”

“Ta….”

Thẩm Lão phu nhân nghĩ không ra, vì sao Hữu tướng lại đột nhiên đổi mục tiêu từ Thẩm Lưu Vân thành bà, Thẩm Lão phu nhân theo bản năng lắc đầu, khẩn cầu.

“Tướng gia, coi như nể mặt giao tình nhiều năm giữa ta cùng với mẫu thân ngươi, cầu Tướng gia giơ cao đánh khẽ.”

Hữu tướng cười khinh một tiếng.

“Giao tình? Nếu Bản tướng không trở về kịp thời, mẫu thân của Bản tướng thiếu chút nữa bị các ngươi bức tử!”

Vài vị đại thần phía sau cũng rùng mình.

Cơn tức của Hữu tướng lại bị đổt lên, Thẩm lão phu nhân thực sự là hết chuyện để nói, nói lời này không phải là cố ý phân cao thấp với Hữu tướng sao.

“Thẩm Lão phu nhân, vừa rồi là chính miệng Thẩm Hầu gia hứa hẹn trước mặt Hoàng Thượng, chúng ta ở đây đều là làm chứng, làm cũng đã làm, vì sao không dám nhận chứ.”

“Đúng vậy nha, Thẩm Lão phu nhân nóng lòng bảo vệ nhi tử, không bằng liền thay Thẩm Hầu gia đi.”

Mấy người cũng theo đó mà khuyên bảo.

Thẩm Lão phu nhân không ngừng lui về sau, hoảng sợ trừng mắt to mà nhìn.

“Không, không được, Lưu Vân…”

Thẩm Lão phu nhân vội cầm lấy cánh tay Thẩm Lưu Vân.

“Mẫu thân luôn luôn thương con, tất cả chuyện này đều là lỗi do mẫu thân, không nên suy đoán lung tung, nhưng mẫu thân là thật lòng muốn tốt cho con, tất cả đều trách nó, là nó rải lời đồn, quăng nó đi vào!”

Ngón tay Thẩm Lão phu nhân chỉ vào Ninh Vãn Ca phía sau.

“Mau! Ném nó vào đi, tất cả đều là lỗi của nó, cố ý tung lời đồn chửi bới làm ô danh Tướng gia, không thể trách mẫu tử chúng ta được.”

Hữu tướng cười lạnh.

“Nàng ta cũng chạy không thoát đâu. Đừng quên, là hai mẫu tử các ngươi tiến cung cáo trạng.”

“Ta…”

Thẩm Lão phu nhân giật giật khóe môi, nghẹn lời.

Thẩm Lưu Vân vẫn luôn im lặng bỗng nhiên mở miệng.

“Ta đi, ai làm người đó chịu, mong Tướng gia giơ cao đánh khẽ, tha cho mẫu thân của ta, buông tha Thẩm gia.”

“Lưu Vân!”

Thẩm Lão phu nhân không ngừng rơi lệ, khóe môi run run, muốn để tự bà thế mạng cho Thẩm Lưu Vân nhưng mãi không nói ra được.

“Mẫu thân, tự chăm sóc bản thân thật tốt.”

Thẩm Lưu Vân khó khăn lắm mới đứng lên được.

Hữu tướng bĩu môi.

“Ta còn cho rằng có thể nhìn thấy một cảnh mẫu tử tình thâm, là Bản tướng suy nghĩ nhiều, quả nhiên Thẩm Lão phu nhân chỉ yêu quý bản thân mình, mạng sống của nhi tử cũng không quan trọng bằng mạng sống của bản thân.”

Thẩm Lão phu nhân ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Thẩm Lưu Vân, tràn đầy xấu hổ. Giây phút quyết định sống chết ngay trước mắt, Thẩm Lão phu nhân lựa chọn tự bảo vệ bản thân mình.

“Thẩm Hầu gia cứ yên tâm, Bản tướng nhất định sẽ xử phạt Thẩm Lão phu nhân nhẹ nhàng, lưu lại cho bà ta một mạng.”

Hữu tướng thản nhiên mở miệng.

“Không phải ngươi nói sẽ bỏ qua cho Thẩm gia sao?”

Thẩm Lưu Vân vặn hỏi.

“Tướng gia nói là nếu như Thẩm Lão phu nhân thay thế Thẩm Hầu gia thì sẽ bỏ qua cho Thẩm gia, chứ không hề nói Thẩm Hầu gia đi vào sẽ buông tha Thẩm gia.”

Một đại thần đứng phía sau lên tiếng.

Sắc mặt Thẩm Lưu Vân nhất thời trở nên khó coi.

Thẩm Lão phu nhân run run đứng lên, một tay nhanh chóng giữ chặt Thẩm Lưu Vân, trong mắt Thẩm Lưu Vân chứa đựng một tia hy vọng. Ngay sau đó, Thẩm Lão phu nhân lại nói.

“Lưu Vân, con là nhi tử ngoan của mẫu thân, cả đời này mẫu thân sẽ luôn nhớ con.”

Một khắc đó, trong lòng Thẩm Lưu Vân như nguội lạnh, sửng sốt nhìn Thẩm Lão phu nhân, ánh mắt Thẩm Lão phu nhân né tránh, không dám nhìn Thẩm Lưu Vân.

Hữu tướng ngoái đầu lại liếc mắt nhìn Thẩm Dật.

“Thẩm Dật, Thẩm Hầu gia nuôi ngươi nhiều năm như vậy, ngươi cũng là nhi tử của Thẩm Hầu gia, ngươi có nguyện thay Thẩm Hầu gia không?”

Thẩm Dật bị điểm danh liếc nhìn Thẩm Lưu Vân, Thẩm Dật không chút do dự gật đầu.

“Nếu có thể tước thịt thay phụ, Thẩm Dật nguyện ý.”

Trong mắt Hữu tướng xẹt qua một chút tán thưởng, phất tay lên, lập tức có thị vệ áp chế Thẩm Dật, Thẩm Dật cũng không phản kháng.

“Tướng gia, ta nguyện tiến vào l*иg thay nhị đệ, mong Tướng gia buông tha cho nhị đệ.”

“Tướng gia, ta cũng nguyện ý thay nhị ca, mong Tướng gia lấy một mình ta, buông tha đại ca và nhị ca.”

Thẩm Phong gấp đến đỏ cả mặt.

Thẩm Dật mím chặt môi.

“Đừng làm loạn! Trên vai đại ca gánh vác trách nhiệm nặng nề, không thể xảy ra chuyện, tam đệ tuổi nhỏ nhất, sao nhị ca có thể nhìn đệ đi vào chỗ chết được. Đại ca, tam đệ, trở về thay đệ chăm sóc mẫu thân thật tốt, món nợ này xuất phát từ đệ, để đệ hoàn trả lại.”

Thẩm Mặc và Thẩm Phong còn muốn thêm nữa, nhưng lại bị ánh mắt Hữu tướng cản lại.

“Nếu các ngươi đều nguyện ý chịu chết cũng không cần nóng lòng chết cùng một lúc, mỗi người một ngày.”

Thẩm Mặc và Thẩm Phong trơ mắt nhìn Thẩm Dật bị áp giải xuống dưới, cả hai người vội đến nỗi gân xanh trên mặt nổi hết lên, nhưng lại bị thị vệ giữ chặt lại.

Thẩm Lưu Vân chấn kinh.

Hữu tướng nhếch môi, phất tay.

“Giải Thẩm Dật xuống.”

“Vâng!”

Thẩm Dật bị thị vệ áp giải tới gần l*иg sắt, sói tuyết trong l*иg nhìn thấy người đến gần càng thêm hưng phấn, chạy loạn không ngừng.

Hữu tướng liếc nhìn Thẩm Lão phu nhân.

“Thẩm Lão phu nhân đã suy nghĩ xong chưa, Bản tướng không nhẫn nại được lâu như vậy.”

Thẩm Lão phu nhân run run, lui về sau mấy bước.

“Không, không.”

“Được, một khi đã như vậy áp giải Thẩm Lưu Vân xuống!”

Thị vệ áp giải Thẩm Lưu Vân xuống, mọi người không hiểu, không phải đã áp giải Thẩm Dật rồi sao, sao còn đưa Thẩm Lưu Vân xuống.

“Mở l*иg sắt ra!”

Hữu tướng ra lệnh một tiếng, l*иg sắt được mở ra, thị vệ đẩy hai người đi vào.

Mùi tanh xộc vào sống mũi, l*иg ngực mọi người đập liên hồi, nhìn chằm chằm vào l*иg sắt không dời mắt.

Thẩm Lão phu nhân nhìn con sói tuyết to lớn trực tiếp nhào vào người Thẩm Lưu Vân, hét to một tiếng, cả người mềm nhũn bị dọa ngất xỉu đi.

Tim Thẩm Lưu Vân đập nhanh như dừng lại trong phút chốc, hai tay nắm chặt móng vuốt của sói tuyết, cả trái tim chìm vào đáy cốc.

Một bên khác Thẩm Dật cũng bị hai con sói tuyết tấn công.

“Hú ú ú!”

Sói tuyết vươn dài cổ, các vị đại thần nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu, không dám nhìn một màn tàn nhẫn kia.

Ngay sau đó, sói tuyết vươn đầu lưỡi liếʍ mặt Thẩm Dật, lông xù có chút ẩm ướt, Thẩm Dật ngây ngẩn cả người, sói tuyết trước mặt quay xung quanh Thẩm Dật, không ngừng liếʍ lấy Thẩm Dật.

Hữu tướng hừ một tiếng.

“Chắc là ăn no rồi, xem như các ngươi gặp may mắn!”

Mọi người trợn mắt, vừa thấy cảnh tượng trong l*иg lập tức chấn động.

Thẩm Lưu Vân cũng bị choáng váng, tim ông như rơi ra ngoài, đã sẵn sàng chuẩn bị chết, không ngờ sói tuyết buông lỏng móng vuốt ra.

Thẩm Dật cũng bị dọa không nhẹ, hai người ngu ngơ được thả ra khỏi l*иg sắt, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Ngay sau đó, Hữu tướng ra lệnh một tiếng, Bách Hợp bị ném vào.

Sói tuyết hú dài một tiếng rồi nhảy vồ lên, Bách Hợp hoảng sợ mở to hai mắt, hét a một tiếng xuyên thấu không gian rồi im bặt, thân mình bé bỏng trong nháy mắt bị xé tan thành nhiều mảnh.

Các vị đại thần ngây ngẩn cả người, bất ngờ không kịp phòng bị nhìn màn này từ đầu đến cuối, không ít người ngã ngồi trên mặt đất.

Trong không khí truyền mùi nướ© ŧıểυ khai nhàn nhạt, bị dọa hai mắt trợn ngược, trực tiếp chết ngất.

“Từ hôm nay trở đi, ba tiểu tử Thẩm gia không liên quan đến Thẩm gia nữa, nhặt được một mạng về, nên sống cho tốt, đừng động một tí đã đòi một mất một còn!”

“Vâng!”

Tim Thẩm Dật đập mạnh hồi lâu mới khôi phục bình thường, hai người Thẩm Mặc với Thẩm Phong hung hăng thở phào nhẹ nhõm.

Hữu tướng vẫn luôn thản nhiên, đôi mắt gợn sóng không sợ hãi, dường như trong mắt Hữu tướng chưa từng xảy ra một màn này.

Rõ ràng ném thêm một người vào, sói tuyết há miệng to như chậu máu cắn xé không ngừng, không đến một nén nhang xương cốt cũng không còn, trên mặt đất chỉ còn vũng máu loãng, ánh mắt chúng đại thần nhìn Hữu tướng càng kính sợ cùng sợ hãi, quả thực đáng sợ.

“Giải tán đi.”

Hữu tướng phất tay, khoanh tay bước đi, để lại một sân người đứng ngẩn như trời trồng.

Ninh Vãn Ca như sụp đổ, trơ mắt nhìn Bách Hợp bị xé thành từng khối từng khối, đầu óc đều choáng váng, ngơ ngác quên mất phải phản ứng.

Thẩm Phong vội vã chạy tới bên cạnh Thẩm Dật, hốc mắt ửng đỏ, giọng khàn khàn.

“Nhị ca….”

Thẩm Dật vẫn chưa hết kinh hồn, nâng tay xoa đầu Thẩm Phong, miễn cưỡng mỉm cười.

“Nhị ca không sao.”

Ba huynh đệ dìu nhau rời đi, dường như vừa mới trải qua một hồi sinh ly tử biệt, sau này sẽ càng trân quý tình nghĩa này.

Trong Hoàng cung.

Đông Minh Đế nghe vậy khóe miệng nhếch lên, chén thuốc bổ dưỡng sinh trong tay vẫn đang bốc khói, Đông Minh Đế nhổ ra.

“Hoàng Thượng?”

Đông Minh Đế phất tay.

“Không sao, làm thức ăn chay nhiều một chút, những thứ này không cần nữa.”

“Vâng.”

Đông Minh Đế quả thật ghê tởm, trong vòng một tháng cũng không thèm ăn món ăn mặn.

Hiền Hoà cung.

Thần Vương Thế tử chính mắt nhìn hết thảy mọi chuyện, lúc trở về, sắc mặt cũng không dễ nhìn.

Liên Thái Hậu liền hỏi một câu, Thần Vương Thế tử uống liên tục mấy chén trà nhỏ mới định thần lại.

“Hoàng tổ mẫu, Hữu tướng thật quá tàn nhẫn.”

Liên Thái Hậu cười khẽ.

“Chỉ e là Tiêu Lão phu nhân cầu tình cho Thẩm gia, nếu không với tính cách của Hữu tướng thì kết cục đã không như thế, chẳng qua bây giờ tạo nên thế cục này, quả thật cực kỳ giống tính tình của hắn. Sau này ba huynh đệ Thẩm gia chắc chắn đi theo Hữu tướng không màng sống chết.”

Thần Vương Thế tử cũng không phải chưa từng gϊếŧ người, chẳng qua lần đầu nhìn thấy phương thức mạnh mẽ như vậy, bất ngờ không kịp phòng bị, đã bị dọa kinh sợ.

“Mấy đại thần bị dọa đến tè ra quần, hẳn đã bị ép buộc không nhẹ.”

Thần Vương Thế tử nhíu mày.

“Đáng tiếc, như vậy thật quá hời cho bọn họ.”

Liên Thái Hậu tươi cười.

“Trước đây Ai gia từng đề cập với con, vị Tướng gia này của chúng ta không phải là người rộng lượng, Tiêu Lão phu nhân có thể cầu tình cho Thẩm gia, nhưng sẽ không cầu tình cho nhóm đại thần ngoan cố kia.”

“Hoàng tổ mẫu, một biểu cô nương nho nhỏ của Hầu phủ mà có bản lĩnh này, trong một đêm làm loạn Kinh đô, tôn nhi cảm thấy có chút kỳ quái.”

Liên Thái Hậu cười mà không nói.

“Con chỉ cần nhớ kỹ, nếu không có chứng cứ xác thực, chớ đắc tội vị Tướng gia này, thời khắc nguy cấp còn lưu lại đường lui cho mình.”

Thần Vương Thế tử nghe vậy gật đầu, trong khoảng thời gian ngắn ngủi từ lúc Hữu tướng trở về mà đã tra rõ ngọn ngành sự việc, đánh cho chư vị đại thần không kịp trở tay, có thể thấy thủ đoạn thật không tầm thường.

Vốn còn trông chờ Hữu tướng và Đông Minh Đế nảy sinh xung đột, bây giờ xem ra, tâm tư của Đông Minh Đế đều giống với Liên Thái Hậu, tuyệt đối không dễ dàng đắc tội Hữu tướng.

Thần Vương Thế tử lại hạ quyết tâm, không dám trêu chọc Hữu tướng, cố hết sức tránh đi.

Ngày hôm sau.

Thẩm Lão phu nhân tỉnh dậy, thấy Thẩm Lưu Vân ngồi ở đầu giường, sợ tới hét lớn.

“Lưu Vân a, đều là lỗi của mẫu thân, nhưng trăm ngàn lần mong con đừng trách mẫu thân, là mẫu thân không nên kiếm cớ chia rẽ con và Lục Lê Uyển, mẫu thân thật sự biết sai rồi, con yên tâm đi thôi, mẫu thân nhất định sẽ tự mình nhận lỗi với Lục Lê Uyển.”

Thẩm Lưu Vân ngồi nguyên một đêm, sự việc xảy ra trong ngày hôm qua chấn động quá lớn, một buổi tối còn chưa tiêu hóa. Chợt vừa nghe những lời này của Thẩm Lão phu nhân, mí mắt Thẩm Lưu Vân giật giật liên hồi.

“Mẫu thân, vì sao người không vừa mắt Uyển Nhi?”

Thẩm Lão phu nhân ôm đầu, run run.

“Là mẫu thân bị ma quỷ sai khiến, không nên tin lời gièm pha, cố ý oan uổng nó, mẫu thân biết sai rồi….”