Trùng Sinh Chi Quý Nữ Độc Phi

Chương 180: Giao cho Hữu tướng Toàn quyền xử lý (cao trào)

“Nhanh, đi mời thái y!”

Cuối cùng, Đông Minh Đế cũng mở miệng.

“Hữu tướng mau đưa Lão phu nhân qua Thiên điện nghỉ ngơi.”

Mấy người đỡ Tiêu Lão phu nhân vào thiên điện, để lại mọi người đừng ngốc trong đại điện, sắc mặt khó coi như ăn phải ruồi bọ chết.

Chúng đại thần hai mặt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Lý đại nhân, giọng nói run run, hỏi.

“Không phải ngày mai Hữu tướng mới trở về sao, sao lại đột nhiên hồi kinh?”

Vừa rồi nhìn dáng vẻ nổi giận của Hữu tướng, cẳng chân các vị đại thần như nhũn ra, gần như sắp đứng không nổi, còn có không ít đại thần vây công Tiêu Lão phu nhân, để Tiêu Lão phu nhân hộc máu ngất xỉu, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Ai ai cũng biết, Hữu tướng là người vô cùng hiếu thảo, chỉ cần Tiêu Lão phu nhân nói gì, Hữu tướng tuyệt đối sẽ không làm trái lời, nói gì nghe nấy, ai dám khiến Tiêu Lão phu nhân bẽ mặt, đến tám phần là Hữu tướng muốn bóc một tầng da của người nọ!

Lý đại nhân cũng không tự giác xoa xoa trán đã lấm tấm mồ hôi, còn chưa mở miệng đã nghe rầm một tiếng, một đại thần ngã trên mặt đất, không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

“Mau, mau đưa đại nhân xuống.”

Một đại thần khác phất tay, tên kia chính là đại thần đã nói Hữu tướng nên thoái vị, nay đáy lòng không khỏi sợ hãi, bỗng chốc ngã xuống đất không dậy nổi.

Lý đại nhân thấy thế, trong lòng lại càng nặng nề, cau mày.

Cả đại điện lớn, các đại thần không dám thở mạnh, ai cũng bồn chồn hồi hộp, sau lưng thấm đẫm mồ hôi, đang chịu đựng dày vò chờ đợi trong thời gian dài đằng đẵng.

Chỉ có mấy người vừa rồi biện giải giúp Hữu tướng, hung hăng hãnh diện một phen, vui sướиɠ nhìn người khác gặp họa.

“Lý đại nhân nhiều lần phá được kỳ án, được Hoàng Thượng khen ngợi nhiều lần, chẳng lẽ đã nhìn ngó vị trí Tướng gia từ lâu?”

Lý đại nhân liếc nhìn Trình đại nhân, cổ họng khô cứng, vốn dĩ ông cũng có ý này, ông giữ chức Đại Lý tự đã nhiều năm nay, liên tục lập công, chỉ vài năm ngắn ngủi đã được thăng tiến.

Chẳng qua gần hai năm trở lại đây có chút khó khăn, làm chuyện gì cũng gặp trở ngại, thế lực chia làm ba phe, Hoàng Thượng yếu nhất, càng bước lên cao càng khó khăn, đã nhiều lần ông muốn lấy lòng Hữu tướng, đáng tiếc Hữu tướng không liếc mắt nhìn ông dù chỉ một cái.

Những vị trí chủ chốt đứng đầu không phải thân tín của Hữu tướng thì là thân tín của Liên Thái Hậu, Đông Minh Đế muốn đề bạt lại khó càng thêm khó.

Cho nên, Lý đại nhân mới mạo hiểm đánh liều một phen, bất chấp mọi giá, dù sao vị trí Hữu tướng kia ai ai cũng mong muốn, đứng đầu văn võ bá quan, dưới một người trên vạn người.

Mà lúc ông vừa chống lại Hữu tướng, Lý đại nhân mới phát hiện ra ông đã coi thường đối phương, cuộc tỷ thí còn chưa bắt đầu đã cảm thấy thua kém ba phần, lại càng không dám ngước mắt lên chống lại ánh mắt của Hữu tướng.

Lý đại nhân nổi giận, nắm chặt tay, tức giận nói.

“Không nhọc Trình đại nhân lo lắng, ông vẫn nên tự lo cho bản thân trước đi.”

Trình đại nhân cười.

“Các vị đại nhân tự cầu phúc đi.”

Nghe vậy sắc mặt các vị đại thần càng xám trắng hơn, tất cả nhìn về phía Lý đại nhân, Lý đại nhân vẫn cố chấp chống đỡ.

“Hôm nay người cáo trạng là Thẩm Hầu gia, chúng ta chỉ là bàn chuyện không bàn người, không giống người ta, chỉ biết a dua nịnh hót vuốt mông ngựa.”

“Đúng đúng đúng!”

Vài vị đại thần nhìn về phía Thẩm Lưu Vân. Bọn họ không làm gì sai, không cần e ngại Hữu tướng.

Nghĩ như vậy, mấy vị đại thần mới nhẹ lòng, đứng thẳng người, ngẩng cao đầu.

Thẩm Lão phu nhân có ngốc cũng nhìn ra không khí trong phòng đã thay đổi, nhưng là nghĩ lại lại cảm thấy không đúng, lau nước mắt.

“Lý đại nhân nói không sai, Hữu tướng ỷ thế hϊếp người mà vẫn có lý sao? Mời chư vị đại thần làm chứng, nhất định phải đòi lại một lời giải thích cho Thẩm gia.”

Thẩm Lão phu nhân thấy Tiêu Lão phu nhân bị tức đến ngất xỉu, đáy lòng đang đắc ý, hạ quyết tâm thừa thắng truy đuổi đến cùng.

Vừa mới mở miệng, mấy vị đại thần cười gượng vài tiếng, lập tức sờ mũi không dám nói thêm gì nữa.

“Chư vị đại thần đều tiến cử Lý đại nhân, nói vậy Lý đại nhân nhất định là người có năng lực, vị trí Hữu tướng vốn dành cho người có đức có tài, sao có thể để một người thân mang ô danh đứng đầu bách quan được.”

Thẩm Lão phu nhân tự nói xong, câu sau nặng nghĩa hơn câu trước, sắc mặt Lý đại nhân càng kiên quyết thêm vài phần, nhưng lời đến bên miệng lại khiêm tốn từ chối.

“Thẩm Lão phu nhân quá khen, năng lực của Lý mỗ không đủ, thật sự không dám nhận.”

Một nhà Thẩm Lưu Vân mới đến, không biết địa vị trong triều của Hữu tướng, cả nhà mang tâm thế nghé mới sinh không sợ hổ, bây giờ người khổ chính là nhóm đại thần vừa rồi phụ họa họ.

Chư vị đại thần hận không thể quên hết mọi chuyện, ngất xỉu như vị đại thần kia, giờ này đứng trên đại điện đúng là cực hình.

“Mẫu thân, người ít nói vài câu đi.”

Thẩm Lưu Vân phát hiện không khí không đúng lắm, túm tay Thẩm Lão phu nhân,

Từ lúc Hữu tướng xuất hiện, không khí liền trở nên khác biệt rất nhiều, Thẩm Lưu Vân cũng không phải kẻ ngốc, dường như ông đã hiểu được nguyên nhân do đâu.

Thẩm Lão phu nhân gạt tay Thẩm Lưu Vân.

“Đây là nơi để chúng ta nói rõ lý lẽ, chúng ta đâu có làm loạn, vì sao phải sợ hắn, ta tin Hoàng Thượng nhất định sẽ cho Thẩm gia một lời công bằng!”

Các vị đại thần nghe vậy liền nhớ lại thái độ vừa nãy của Đông Minh Đế, từ đầu đến cuối Đông Minh Đế không nói bất cứ một lời nào, lời đầu tiên nói mang theo lo lắng mời thái y cho Tiêu Lão phu nhân, còn tự mình đi theo, có thể thấy Đông Minh Đế cũng không dám đắc tội với Hữu tướng.

Hoặc là chính Đông Minh Đế cố ý kéo dài thời gian không chịu giải quyết để chờ Hữu tướng quay về, chắc chắn Đông Minh Đế nắm được thời điểm Hữu tướng hồi Kinh!

Nghĩ như vậy, các vị đại thần như lại như bị hắt một chậu nước lạnh, tâm cũng lạnh, ánh mắt nhìn Lý đại nhân thêm vài phần oán trách, lại thêm hối hận.

Trái lại Thẩm Lão phu nhân vẫn nói không ngừng.

“Lưu Vân a, trong lòng con lúc nào cũng nhớ mang ơn Hữu tướng, nhưng Hữu tướng thì ngược lại, hắn lại đối xử với con như vậy, rốt cuộc Thẩm gia đã làm gì có lỗi với hắn!”

Thẩm Lưu Vân cúi đầu không nói gì, lửa giận trong lòng bắt đầu lại nhen nhóm lên.

Ngay sau đó tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng gần hơn, so với không khí nín thở trong đại điện, tiếng chân bước càng vang dội chói tai thêm mấy phần, mọi người ngoái đầu nhìn lại.

Đông Minh Đế và Hữu tướng chậm rãi bước vào, Đông Minh Đế đi lên chỗ ngồi, Hữu tướng bước lên phía trước, chúng đại thần không tự giác nhường lại vị trí trên cùng, Hữu tướng liền bước vào đứng ở vị trí cao nhất.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Lão phu gặp lại Hữu tướng sau hơn mười năm, diện mạo nam tử vô cùng xuất sắc, ánh mắt sâu như vực thẳm không đáy, nếu tinh tế nhìn kỹ lại như thấy hàn băng ngàn năm ẩn dưới ánh mắt đó, sắc bén, kiên cường, nghiêm nghị khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Hữu tướng đảo mắt nhìn lướt qua đám đại thần, môi mỏng nhếch lên.

“Chuyện này liên quan đến Bản tướng, mọi người cứ nói không phải ngại, Bản tướng muốn nghe xem mình đã làm gì sai khiến mọi người muốn bãi miễn Bản tướng.”

Giọng điệu Hữu tướng thản nhiên, nhưng mọi người ai cũng nghe thấy thái độ khinh thường và coi nhẹ trong đó.

Nét mặt già nua của Lý đại nhân đỏ bừng lên, khóe môi giật giật nhưng lại không mở miệng.

Vốn dĩ các vị đại thần đang phẫn nộ đến đỉnh điểm, có một bụng lý do để chỉ trích Hữu tướng, nhưng ngay bây giờ trước mặt Hữu tướng lại không nói được gì.

Người ngốc cũng nhìn ra Hữu tướng đang tức giận! Ai dám đi trêu chọc lão hổ đang xù lông chứ?

Nhưng vẫn có người không sợ chết, bước ra trước, chắp tay nói.

“Hữu tướng, Thẩm Hầu gia tố cáo người khinh bạc Lục phu nhân, kết bè với Lục phu nhân nói xấu Thẩm gia khiến Thẩm gia mất hết mặt mũi. Đêm qua sau khi Lục phu nhân bị Thẩm Hầu gia hưu liền chuyển đến biệt viện của Tướng phủ, Thẩm Hầu gia còn nói Thẩm Đại công tử và Thẩm Nhị công tử là nhi tử của Hữu tướng và Lục phu nhân, nay chuyện này càng ngày càng lan truyền rộng rãi, không ra thể thống gì, mong Tướng gia giải thích rõ ràng.”

Các vị đại thần nhìn người nọ.

Đúng là không sợ chết, lời như vậy cũng dám nói ra.

“Vị đại thần kia nói không sai, mời Hữu tướng giải thích rõ ràng cho Thẩm gia.”

Thẩm Lão phu nhân tiếp lời, chất vấn Hữu tướng.

“Nếu như Hữu tướng có tình cảm với Lục Lê Uyển thì nói từ đầu là được, cần gì phải làm ra loại chuyện hoang đường này, để Thẩm gia mất hết mặt mũi, để dân chúng Kinh đô chửi rủa nhục nhã. Đường đường là người đứng đầu văn võ bá quan của Đông Minh quốc, lại là tiểu nhân ti tiện, như thế này để người trong thiên hạ nhìn Đông Minh như thế nào?”

Mọi người đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.

Thẩm Lão phu nhân thật đúng là gan to che trời, cái gì cũng nói được.

Hữu tướng giận quá hóa cười.

“Ngươi có chứng cớ gì?”

“Chuyện này còn cần chứng cớ gì nữa, hai hài tử kia là nhi tử của ngươi, ngươi nhiều lần âm thầm giúp đỡ hai đứa nó, đây chính là chứng cớ, đừng tưởng rằng Thẩm gia không biết một cái gì, sáng nay dân chúng đều biết Hữu tướng ỷ thế ép người, lén lút vụиɠ ŧяộʍ xây Kim Ốc tặng Lục Lê Uyển chính là chứng cớ, chuyện cho tới nước này còn dám chối cãi!”

Thẩm Lão phu nhân nói ra bằng hết, tức giận trừng mắt nhìn Hữu tướng.

Sắc mặt Hữu tướng càng lạnh như băng.

“Dẫn vào!”

Mọi người ngơ ngác không hiểu chuyện gì, ngay sau đó thấy thị vệ dẫn ba người vào, ba người này đều bị đánh cho người đầy máu, da tróc thịt bong lộ ra xương trắng, khắp đại điện hiện lên một mảng màu đỏ máu, mùi máu tanh bao trùm bầu không khí.

Thẩm Lão phu nhân nhíu mi, nhìn thấy một người trong đó vô cùng quen thuộc, thị vệ buông lỏng tay ra, ba người nằm rạp trên đại điện không động đậy.

Cuối cùng Thẩm Lão phu nhân cũng nhìn rõ.

“Vãn Ca!”

Ninh Vãn Ca mở đôi mắt, chuyển mắt đã thấy Hữu tướng đứng ngay bên cạnh, nhất thời sợ tới mức liên tục kêu thảm thiết.

“A! Cứu mạng cứu mạng! Ta sai rồi, đều là lỗi của ta. Là ta nói, là ta gọi người tung lời đồn, nói xấu Hữu tướng và Lục Lê Uyển có quan hệ mập mờ, van cầu người tha ta đi, ta thật sự biết sai rồi….”

Hữu tướng chỉ cần một ánh mắt, Ninh Vãn Ca bị dọa đến mức nhận hết tội danh.

Ngay sau đó Hữu tướng hất cằm, có thị vệ rút roi trong tay ra, vung lên người Bách Hợp vang lên tiếng “phách”.

Bách Hợp hét thảm thiết, sắc mặt các vị đại thần đều biến đổi, không tự giác lui ra phía sau một bước, quanh thân chiếc roi kia đầy gai, thị vệ liên tục đánh mạnh hết sức, các vị đại thần trơ mắt nhìn vết roi xuất hiện kéo theo tia máu bắn ra, từng roi từng roi giáng xuống như nhìn thấy xương cốt, máu tuôn chảy không ngừng.

Thật sự vô cùng tàn nhẫn!

“Nói! Ai sai ngươi làm như vậy!”

Hữu tướng từ trên cao nhìn xuống, thản nhiên liếc mắt nhìn Bách Hợp.

Ngón tay Bách Hợp chỉ Ninh Vãn Ca, ngay sau đó Hữu tướng lại nhấc tay.

“Phách!”

“A!”

Bách Hợp đau thiếu chút nữa chết ngất, nãy giờ bị đánh cùng một chỗ, khiến cho vết đánh càng bị thương nặng, máu thịt lẫn lộn, nhất thời toàn bộ da thịt phía sau lưng của Bách Hợp đều bị lẫn lộn.

Đám đại thần nhìn thấy cảnh này chân mềm nhũn, hai bên thái dương không ngừng đổ mồ hôi.

Chỉ có sắc mặt Hữu tướng vẫn không thay đổi, coi như tất cả chuyện này chẳng hề xảy ra, khí chất lạnh nhạt.

“Bản tướng chỉ mới đi có mấy ngày, sói tuyết của Bản tướng cũng đói bụng rồi, cho nên Bản tướng không có thời gian để chờ đợi.”

Hữu tướng nói xong, ánh mắt Bách Hợp lộ ra vẻ hoảng sợ.

“Nô tỳ nói, nô tỳ nói, là đại…”

Chữ “đại” vừa đến bên miệng, Hữu tướng lại đá cho Bách Hợp một cước, Bách Hợp phun ra một ngụm máu tươi, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, không ít người bị máu bắn lên mặt, mù mờ một lúc lâu.

“Hữu Tướng gia làm càn quá mức, nơi này là Hoàng cung.”

Thẩm Lão phu nhân đâu đã từng gặp trường hợp này, quả thực bị dọa đến choáng váng.

Hữu tướng thoáng nhìn không chút để ý, trong mắt đột nhiên hiện một chút hung ác, khiến Thẩm Lão phu nhân nghẹn lời, không dám mở miệng.

Về phần người thứ ba được kéo vào, Hữu tướng không thẩm vấn mà trực tiếp giao cho Đông Minh Đế.

“Trẫm tin tưởng Tướng gia bị người khác nói xấu hãm hại, đường đường là Hữu tướng Đông Minh, sẽ không làm ra loại chuyện này….”

“Hoàng Thượng, chuyện này không phải hiểu lầm, đây chắc chắn là sự thật.”

Thẩm Lưu Vân đột nhiên mở miệng ngắt lời Đông Minh Đế.

Sắc mặt Đông Minh Đế chuyển sang khó coi, ngay sau đó Hữu tướng cười.

“Nếu như ngươi không tin, lấy cách đơn giản nhất là lấy máu nghiệm thân, ngươi có dám thử một lần không?”

Thẩm Lưu Vân dừng một chút, chống lại ánh mắt của Hữu tướng, khoảnh khắc đó khiến da đầu ông run lên, đầu óc nóng lên trực tiếp gật đầu đáp ứng.

“Hữu tướng không ngại, ta có gì mà không dám?”

“Nói xấu Bản tướng là tội lớn, Thẩm Hầu gia cần phải nghĩ cho kỹ.”

Thẩm Lưu Vân bất chấp mọi giá.

“Chuyện này tuyệt đối không có khả năng, nếu đúng là nhi tử của Hữu Tướng thì sẽ thế nào?”

Thẩm Lưu Vân tin chắc chắn Lục Lê Uyển và Hữu tướng che giấu bí mật, chuyện cho tới nước này không thể không đi tiếp.

Hữu tướng ngước mắt nhìn Đông Minh Đế.

“Vậy mời Hoàng Thượng làm chủ, nếu như thật sự là nhi tử của thần, thần nguyện làm thức ăn cho sói tuyết, nếu không thì ngược lại.”

“Ái khanh!”

Đông Minh Đế sửng sốt.

Tiền đặt cược này không khỏi quá lớn rồi sao.

“Thần trong sạch, không có việc gì mà phải sợ hãi.”

Giọng điệu của Hữu tướng nhàn nhạt thong dong.

Thẩm Lưu Vân lại ngây ngẩn cả người, đang muốn mở miệng lại bị Thẩm Lão phu nhân ngăn cản.

“Lưu Vân, con đừng có ngốc, Hữu tướng một tay che trời, chỉ cần động tay động chân một chút thì không ai có thể biết được.”

Hữu tướng châm chọc nói.

“Thẩm Hầu gia y thuật cao minh, sao lại không biết trong đó có vấn đề hay không?”

Thẩm Lưu Vân vừa nghe xong liền đồng ý.

“Được, ta đồng ý!”

Hữu tướng cất cao giọng.

“Dẫn ba vị công tử vào điện.”

Mọi người lại kinh ngạc.

Ba người này đã đợi ở ngoài cửa từ trước, xem ra khi Hữu tướng đến đây đã chuẩn bị chu đáo từ trước.

Ba người bước vào nhìn Thẩm Lưu Vân, giống như đang nhìn một người xa lạ.

Hôm nay dân chúng đều tới cửa chửi ầm lên, tính tình Lục Lê Uyển kiên cường, không chịu nổi khuất nhục, cắt cổ tay tự sát, may mắn Thẩm Mặc kịp thời phát hiện, chậu máu loãng đỏ tươi vẫn in sâu trong tâm trí ba người, may mắn mới cứu được mạng Lục Lê Uyển. Nếu không ba người tuyệt đối muốn tìm Thẩm Lưu Vân báo thù.

Ba người đứng ở ngoài điện, nghe rành mạch từng câu từng chữ, tâm lạnh như tro tàn.

“Chuẩn bị nước!”

Hữu tướng lạnh giọng ra lệnh.

Rất nhanh, một cái bàn được bày ra giữa đại điện, trên bàn có sáu bát nước trong.

“Thẩm Hầu gia kiểm tra đi.”

Hữu tướng bĩu môi.

Ngay sau đó Thẩm Lưu Vân đứng lên, cúi đầu ngửi ngửi, thậm chí lấy đầu ngón tay lướt qua, kiểm tra kỹ càng cả sáu bát nước.

Ba người Thẩm Mặc vừa nhìn vừa khinh bỉ, y thuật vẫn được xem như niềm kiêu ngạo của họ lại bị dùng ở việc này, chuyện này vượt quá tượng tượng của cả ba huynh đệ.

Sáu chén nước đều không có vấn đề gì, Thẩm Mặc tiến lên một bước, cầm lấy chủy thủ cắt đầu ngón tay nhỏ vào hai bát nước, mỗi bát một giọt.

Thẩm Dật và Thẩm Phong cũng lần lượt tiến lên, trích đầu ngón tay nhỏ máu vào, trong sáu bát nước mỗi bát đều có một giọt.

Trống ngực Thẩm Lưu Vân đánh liên hồi, tiến lên lấy chủy thủ trích đầu ngón tay, nhỏ máu vào bát nước chứa máu của Thẩm Phong, rất nhanh hai giọt máu liền hòa vào làm một.

Thẩm Lưu Vân thở phào nhẹ nhõm, đối với Thẩm Phong ông chưa từng hoài nghi, Thẩm Phong không ngẩng đầu lên, trong lòng hắn đã như chết lặng.

Ngay sau đó là Thẩm Dật, ông nhỏ một giọt máu vào trong bát, sau đó Thẩm Lưu Vân trơ mắt nhìn hai giọt máu hòa lại làm một, giống y hệt bát chứa máu của Thẩm Phong, nhất thời liền ngây ngẩn cả người.

“Không, không thể nào, tuyệt đối không thể nào.”

Ngay sau đó, Thẩm Lưu Vân lại chạy đến nhỏ một giọt vào bát của Thẩm Mặc, hai giọt máu cũng hòa vào làm một giống như hai bát kia.

Trong đầu Thẩm Lưu Vân “bang” một tiếng, ngây ngẩn cả người.

Hữu tướng tiến lên, nhanh chóng nhỏ ba giọt máu vào ba bát nước, trong cả ba bát nước này, hai giọt máu bên trong không hòa vào nhau, nằm riêng lẻ.

Mọi người thoáng nhìn kết quả này, sắc mặt đều tái mét.

Mọi người còn cho rằng Thẩm Lưu Vân nắm chắc chứng cứ chứng minh Thẩm Mặc và Thẩm Dật chính là nhi tử của Hữu tướng, làm loạn cả nửa ngày!

Thẩm Lưu Vân ngã ngồi trên đại điện, miệng vẫn lẩm bẩm.

“Không thể như thế được, tuyệt đối không có khả năng….”

Hữu tướng liếc mắt nhìn Thẩm Lưu Vân một cách trào phúng.

“Cho đến bây giờ, ngươi vẫn ngu muội cả giận mất khôn, mọi chuyện chỉ biết nghe lời người khác nói, tất cả chẳng qua là sự nghi ngờ trong lòng ngươi mà ra. Ngươi có biết Lục Lê Uyển cắt cổ tay tự sát, thiếu chút nữa đã chết rồi không?”

“Ta…”

Trong mắt Thẩm Lưu Vân lộ vẻ khϊếp sợ.

Sắc mặt Thẩm Lão phu nhân cũng khó coi không kém.

Tất cả chuyện này đều do bà tự tưởng tượng suy đoán, không có chứng cứ xác thực, chuyện cho tới nước này không biết nói thêm một câu nào, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Ngay sau đó, Đông Minh Đế xoa xoa thái dương, Hà công công nói.

“Hoàng Thượng, người làm sao vậy?”

“Bỗng nhiên Trẫm đau đầu khó chịu quá. Hữu tướng, nơi này toàn quyền giao cho Hữu tướng xử trí, mau truyền thái y!”

Đông Minh Đế bày ra dáng vẻ đau đầu khó chịu, vịn tay Hà công công rồi rời khỏi đại điện, miệng không ngừng kêu to ai u ai u.

Đông Minh Đế nói rõ không muốn nhúng tay vào chuyện này, không muốn ở lại, trước khi đi còn nói rõ giao lại toàn quyền cho Hữu tướng, nhất thời sắc mặt các vị đại thần cứng lại, khổ sở không nói thành lời.