Tiêu Nguyên hít hít mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn đông lạnh đỏ lên, thân mình mềm mũn dựa vào lòng Triệu Tuân.
“Ta…”
Triệu Tuân bất đắc dĩ, sau đó dời ánh mắt nhìn vào hai người đang vật lộn nhau ở trong nước, trong mắt chớp lên một tia sắc bén.
May mắn hắn xuất hiện kịp, nếu không Tiêu Nguyên sẽ gặp nguy hiểm.
Trong nháy mắt, Tiêu Nguyên ở trước mặt Triệu Tuân lại trở thành tiểu nữ tử, vẻ mặt lấy lòng.
“Sao ngươi lại đến đây?”
Triệu Tuân tức giận liếc nhìn Tiêu Nguyên.
“Nàng còn có mặt mũi hỏi chuyện này à, cho tỳ nữ để lại một câu không đến nơi đến chốn rồi đi luôn, làm cả vườn mẫu đơn của ta bị héo rũ hết.”
“Khi nào về ta chăm lại cho ngươi là được.”
Tiêu Nguyên càng cúi thấp.
“Do phụ thân đưa ta đến đây, người nói Đại Hoàng tử và Thần Vương Thế tử đều muốn thú ta, chuyện này mà chưa giải quyết thì không cho phép ta xuất hiện.”
Khóe miệng Triệu Tuân run rẩy lợi hại.
“Chuyện này trở về rồi tính tiếp, bản lĩnh của nàng thật tốt, ở đâu cũng bị tính kế.”
Lúc này Tiêu Nguyên mới nhớ tới chính sự, nổi giận đùng đùng nhìn Đường Chiêu Thanh vùng vẫy trong nước, đôi mắt xẹt qua một chút ý lạnh.
Nàng quá xem nhẹ Đường Chiêu Thanh, lại dám ra tay trên yến hội.
“Nam tử kia là biểu ca họ hàng xa với Đường Chiêu Thanh, ta thấy hắn đùa giỡn tiểu cô nương bên cạnh nên một cước đá hắn xuống dưới.”
Triệu Tuân che chở cho Tiêu Nguyên.
“Vốn dĩ, Đường Chiêu Thanh muốn tác hợp cho nàng và Thẩm Dật, nàng ta muốn gả cho Thẩm Mặc.”
Tiêu Nguyên ngạc nhiên.
“Sao ngươi biết rõ vậy?”
Triệu Tuân bĩu môi.
“Vừa tới nơi ta đã tìm hiểu rõ ràng, chỉ có lá gan Tiêu Nguyên nàng rất lớn thôi, một mình một ngựa cũng dám xông vào.”
Da đầu Tiêu Nguyên run lên, có vài phần chột dạ.
“Nàng ta dám tính kế nàng thì phải trả giá đắt.”
Trong mắt Triệu Tuân hiện lên một chút cân nhắc, cúi đầu nỉ non bên tai Tiêu Nguyên vài câu, đôi mắt Tiêu Nguyên sáng ngời.
“Thật sao?”
Triệu Tuân mỉm cười gật đầu.
“Lừa nàng làm gì, không tới nửa canh giờ nữa chắc chắn đến.”
Lập tức Tiêu Nguyên hăng như gà đá, tràn ngập sức sống, liền nghe thấy tiếng bước chân đi tới dồn dập, Tiêu Nguyên nói.
“Ta đi chuẩn bị một chút, ngươi đừng để người khác phát hiện.”
Triệu Tuân cười buông lỏng tay ra, mắt thấy Tiêu Nguyên rời đi, buồn phiền bất an rơi xuống, cũng coi như được lấp đầy rồi.
Bên này, Tiêu Nguyên vội vàng trở về thay đổi y phục, lau sạch tóc, sau đó đến rừng trúc tìm người.
Thẩm Dật và Triệu Nhàn Nhi đang ở cùng nhau, nhìn cũng có vài phần tương xứng, là Triệu Nhàn Nhi cơ trí ngăn cản Thẩm Dật, nếu không Thẩm Dật có miệng cũng khó nói rõ.
“Tiểu cửu, muội không sao chứ?”
Thẩm Dật thấy Tiêu Nguyên đi tới, đánh giá một vòng.
Tiêu Nguyên cười.
“Muội không sao, người có chuyện là Đường Chiêu Thanh.”
Triệu Nhàn Nhi tức giận không thôi.
“Người này quá ngoan độc, hôm nay lạnh như thế mà dám đẩy muội vào nước, nhất định phải dạy dỗ nàng ta cho tốt!”
Tiêu Nguyên cười.
Đúng lúc này liền nghe thấy tiếng hét chói tai, nàng nói với Triệu Nhàn Nhi.
“Chuyện này, hai ba câu không nói rõ được, sau này muội sẽ giải thích với tỷ.”
Triệu Nhàn Nhi gật đầu, đi theo Tiêu Nguyên đến thác nước bằng một đường khác, Thẩm Dật cũng đi cùng.
Còn chưa đến gần đã nghe thấy Ninh Vãn Ca cao giọng, tràn đầy vui sướиɠ khi người khác gặp họa.
“Ai nha, sao Tiêu muội muội lại không biết xấu hổ như vậy, ở đây tình chàng ý thϊếp với một nam tử.”
Lục Lê Uyển trầm mặt xuống.
Hai người trong nước bị che khuất mặt, thấy Ninh Vãn Ca còn chê chuyện chưa đủ lớn, vẻ chán ghét càng rõ ràng.
“Chính là đích nữ Hữu tướng sao?”
“Đúng, chính là ả, thanh danh ở Kinh đô cũng không có gì tốt, nay đến sơn trang vẫn phóng đãng như vậy, uổng công Hữu tướng che chở như bảo bối.”
Mọi người nói loạn hết cả lên, chỉ thấy một phu nhân vọt đến gần bờ.
“Đường Nhi!”
Phu nhân đó nói.
“Còn thất thần làm gì, mau cứu Đại thiếu gia lên nhanh.”
Phu nhân kia chính là là mẫu thân Lưu Đường – Lưu phu nhân, là biểu tỷ muội với mẫu thân của Đường Chiêu Thanh.
“Đường Nhi a, nhất định là do con sốt ruột muốn cứu người, mẫu thân không trách con.”
Lưu phu nhân vừa nghe là nữ nhi của Hữu tướng, tuy rằng thanh danh không tốt, nhưng nếu ôm được lá bài này của Hữu tướng, đùi này, Lưu gia ôm chắc rồi.
Thân mình Lưu Đường vừa động, lập tức có mùi máu tươi phiêu tán xung quanh, máu nổi lên mặt nước rồi loãng ra, Lưu phu nhân bị dọa nhảy dựng.
“Đường Nhi!”
Sắc mặt Lưu Đường trắng bệch, lại cẩn thận nhìn xuống bên đùi còn cắm một chiếc trâm cài, máu chảy ra không ngừng, Lưu Đường đau đến ngất đi.
“Tiêu muội muội thật nhẫn tâm.”
Ninh Vãn Ca bĩu môi, còn chưa nói xong bỗng nhiên giật mình một chút.
“Ta làm sao cơ?”
Tiêu Nguyên bước từng bước tới gần Ninh Vãn Ca.
“Ta chỉ dẫn Triệu cô nương đi dạo qua một vòng, sao lại đắc tội với Ninh cô nương rồi?”
Ninh Vãn Ca mở to hai mắt.
Lục Lê Uyển thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Nguyên yên bình đứng ở đây, vậy người trong nước kia là ai?
“Đường Chiêu Thanh!”
Bên kia, Lưu phu nhân tức giận nghiến răng nghiến lợi, không nói nhiều lời liền tát Đường Chiêu Thanh một cái.
“Tiện nhân, ngươi dám thương tổn Đường Nhi, ta liều mạng với ngươi!”
Rất nhanh, Đường Chiêu Thanh vô cớ lại ăn thêm mấy tát, Lưu phu nhân mới bị giữ lại.
“Phu nhân mau để công tử đi xem đại phu đi, thương thế lệnh công tử quan trọng hơn.”
Lục Lê Uyển thân là chủ tử, tất nhiên phải chủ trì đại cục, chẳng qua Lưu gia có thể trà trộn vào đây, sắc mặt bà có chút khó coi.
Lúc này, Lưu phu nhân như mới tỉnh mộng, lập tức mang Lưu Đường ra ngoài.
Đường Chiêu Thanh bị đánh hai mắt nổ đom đóm, lỗ tai ong ong, suýt nữa muốn nôn ra, cả người mềm nhũn không có sức.
Đường Chiêu Thanh thấy rõ người tới, chỉ chớp mắt xung quanh lại có nhiều người như vậy, nhất thời mở to hai mắt, cả người run run mới mới nhớ lại vừa rồi bị rơi vào nước.
Lập tức có người đến đỡ Đường Chiêu Thanh, phủ thêm cho nàng một chiếc áo khoác.
“Hay cho anh hùng cứu mỹ nhân, sức khỏe Đường cô nương không tốt, vô ý rơi xuống nước lại được Lưu công tử cứu vớt, không ngờ hai người lại là biểu huynh muội, quả thật là một chuyện hay đáng để mọi người ca ngợi.”
Tiêu Nguyên đứng liếc nhìn Đường Chiêu Thanh từ trên cao nhìn xuống, trong ánh mắt lộ vẻ trào phúng.
Đường Chiêu Thanh nắm bắt nắm tay, bỗng chốc ý thức thanh tỉnh, cắn môi.
“Tiêu muội muội vì sao muội lại đẩy ta, muội không thích ta, ta rời khỏi sơn trang là được, muội cần gì phải phá hư thanh danh của ta, là muội cho nha hoàn hẹn ta đến đây, ta chỉ tới đây dưỡng bệnh mà thôi.”
Đường Chiêu Thanh vừa mở miệng đã cắn lấy Tiêu Nguyên, nhất thời rước lấy không ít hiểu lầm.
Tiêu Nguyên nhíu mày, quả nhiên thấy một người đi tới, nhếch môi.
“Ngươi không nên nói lung tung, ta đưa Triệu tỷ tỷ đi dạo một vòng mà chưa từng đến đây, nhưng mà vì sao Đường cô nương lại cảm thấy ta muốn hãm hại ngươi?”
Đường Chiêu Thanh xiết chặt tay, oan ức nhìn Thẩm Mặc bên cạnh vẫn không nói chuyện.
Thẩm Mặc không nói gì, thần sắc thản nhiên.
Đường Chiêu Thanh lại cực kỳ tức giận.
“Bởi vì ngươi muốn gả cho Mặc đại ca, mà ta làm chướng mắt ngươi, không ngờ ngươi còn nhỏ tuổi mà tâm tư ác độc như thế. Vốn dĩ ta không muốn tranh với ngươi, ta không có gì cả, chỉ còn lại thanh danh bé nhỏ không đáng nhắc tới, vậy mà ngươi vẫn muốn hại ta!”
Đường Chiêu Thanh yếu đuối, dáng vẻ như người không xương rước đến sự đồng tình của nhiều người.
Đào một cái hố cho Tiêu Nguyên, nàng muốn nhìn xem Tiêu Nguyên giải thích như thế nào.
Phủ nhận Thẩm Mặc, sắc mặt sơn trang trở nên khó coi, nếu không phủ nhận liền chứng minh Tiêu Nguyên có động cơ đó.
Tiêu Nguyên cười.
“Chỉ sợ Đường cô nương sợ hiểu lầm rồi, ta là người đã có hôn ước.”
Đường Chiêu Thanh phát run, trong ánh mắt lóe lên tia oán hận.
“Ngươi và Tam Hoàng tử đã từ hôn, người người đều biết.”
Tiêu Nguyên gật đầu.
“Phụ thân sợ ta chịu oan ức, nói đã thay ta định hôn sự rồi, hai nhà đã hẹn xong từ lâu, chẳng qua không công khai thôi.”
Đường Chiêu Thanh cười nhạo.
“Nói nhảm, mệt ta còn coi ngươi là muội muội, ngươi lại bắt nạt ta như vậy, ta biết mọi người đều khinh thường xuất thân của ta, có chuyện gì thì cứ nói rõ ràng với nhau, cần gì phải làm mất trong sạch của ta?”
Lúc này, Đường Chiêu Thanh rất giống một nữ tử quật cường, nhận hết ức hϊếp, không tìm được nơi cho nàng sự công bằng.
Mà Tiêu Nguyên như một tiểu thư điêu ngoa ỷ thế hϊếp người, người người đứng xem đều thương tình cho kẻ yếu, hơn một nửa đều ủng hộ Đường Chiêu Thanh, khinh thường Tiêu Nguyên.
“Ta ở cùng Tiêu muội muội chưa bao giờ tách nhau ra, sao ngươi cắn muội ấy không tha?”
Triệu Nhàn Nhi cũng không phải là người dễ bắt nạt, bĩu môi.
“Ngươi nói do Tiêu muội muội thấy ngươi vướng mắt, chính vì Thẩm Đại công tử để ý ngươi, cho nên Tiêu muội muội mới đố kị?”
Một câu của Triệu Nhàn Nhi gãi đúng chỗ ngứa, để mọi người đem ánh mắt dời sang nhìn Thẩm Mặc.
“Mặc đại ca…”
Đường Chiêu Thanh bày ra dáng vẻ như lập tức sẽ ngã xuống, trong mắt mang theo khẩn cầu.
Lục Lê Uyển cũng nhìn về phía Thẩm Mặc, môi mím chặt.
Ánh mắt Thẩm Mặc lại nhìn về phía Tiêu Nguyên, thấy tóc nàng hơi ẩm, có vẻ như vừa mới khô được một chút, nhíu nhíu mày, trong đầu nhớ lại lời nàng nói đã có hôn ước, lập tức phun ra hai chữ.
“Không thích.”
Đường Chiêu Thanh trắng mặt, nước mắt lưng tròng đau đớn.
“Quả thật ta và Mặc đại ca trong sạch, sức khỏe ta không tốt, Mặc đại ca dốc lòng chiếu cố sợ đã khiến cho Tiêu muội muội hiểu lầm. Tiêu muội muội, ta không có tình cảm với Mặc đại ca.”
Đường Chiêu Thanh chuyển chủ đề.
Thẩm Mặc chăm sóc Đường Chiêu Thanh là chuyện rõ như ban ngày ai ai cũng biết, khiến mọi người hiểu lầm cũng là chuyện bình thường.