Ninh Vãn Ca đứng im dường như chưa đánh đã khai, Tiêu Nguyên cười xuy một tiếng.
“Ta nhớ Ninh cô nương tới Phong Linh viện cũng nhiều, thay đổi y phục cũng nhiều, có khi nha hoàn cũng nhầm lẫn y phục của hai ta đấy.”
Ninh Vãn Ca hoảng sợ mở to mắt nhìn Tiêu Nguyên.
“Ngươi, làm sao ngươi biết?”
“Vãn Ca!”
Thẩm Lão phu nhân ngắt lời Ninh Vãn Ca.
“Con nói bậy bạ gì đó.”
Lúc này, Ninh Vãn Ca mới thanh tỉnh lại, tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên.
“Ngươi cố ý lừa ta!”
Tiêu Nguyên nhếch môi, đột nhiên ánh mắt lóe lên một tia tàn khốc, cúi người bắt lấy cổ tay Ninh Vãn Ca.
“Vừa rồi mọi người nghi ngờ lòng dạ ta ác độc, phải đuổi ta ra khỏi sơn trang, ngươi và tỳ nữ của ngươi có dám rửa nước muối không?”
Ninh Vãn Ca lui về sau mấy bước, không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Nguyên, né tránh.
“Ta…”
“Có lẽ Vãn Ca vô tình chạm phải y phục của Tiêu muội muội, ta nhớ mang máng Vãn Ca cũng có một chiếc váy xanh thẫm giống như vậy, Tiêu muội muội ở Dược Vương cốc học hỏi về thảo dược, không cẩn thận lỡ dính phải cũng không biết chừng.”
Đường Chiêu Thanh đứng dậy giải thích thay Ninh Vãn Ca, cho dù có thử nghiệm thấy thì cũng chưa chắc Ninh Vãn Ca đã ra tay.
Thẩm Mặc không tự giác rút tay lại, Đường Chiêu Thanh cả kinh.
“Mặc đại ca?”
Thẩm Mặc khoanh tay mà đứng, trầm mặc.
“Đúng, Thanh tỷ tỷ nói rất đúng, là ta lỡ tay mà thôi, chỉ vô tình chạm phải ngươi, sao có thể chứng minh là ta được!”
Ninh Vãn Ca gân cổ lên cãi, bỗng chốc có chút lo lắng.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra chuyện gì, Ninh Vãn Ca cố tình không thừa nhận.
Tiêu Nguyên nhếch môi.
“Tất nhiên có thể chứng minh được chính là ngươi, nếu ngươi không làm thì cần gì phải sợ hãi, trên y phục này, ngoại trừ hàn tu thảo thì không có hương liệu gì cả, những thứ này từ lúc vừa ra khỏi cửa ta vẽ lên thôi, hơn nữa ta cũng không mẫn cảm với hàn tu thảo, tất cả đều là giả!”
Nói xong Tiêu Nguyên nâng tay lên lau sạch mẩn đỏ trên người.
“Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế, ngươi nói gì đi, Đường cô nương?”
Khuôn mặt Đường Chiêu Thanh trắng bệch, mím chặt môi.
“Ngươi gạt ta!”
Ninh Vãn Ca cực kỳ tức giận, hận không thể xông lên tát Tiêu Nguyên mấy cái.
“Rõ ràng là ngươi không có ý tốt, muốn vu oan giá họa cho ta, ta đâu có trêu chọc ngươi, nhưng tâm tư ngươi lại ác độc, muốn dồn Đường cô nương vào chỗ chết!”
Chiêu tương kế tựu kế này của Tiêu Nguyên thật sự xinh đẹp, gặp nguy không loạn, đem tội danh hai người mắc phải đóng chặt lên người bọn họ, dù sao chuyện này cũng nói trước mặt mọi người.
Lục Lê Uyển có chút kinh ngạc, suýt nữa bà cũng tin hết tất cả, nếu vừa rồi Tiêu Nguyên miễn dịch với hàn tu thảo thì nàng có mười cái miệng cũng không nói rõ được.
Ninh Vãn Ca không cãi lại được nửa câu, vừa rồi nàng không dám rửa nước muối chính là chột dạ, làm y phục hỗn loạn chính là chứng cớ, ngay cả Đường Chiêu Thanh cũng không nói đỡ cho Ninh Vãn Ca.
“Hừ! Ngươi thật ngoan độc, tiểu cửu và Đường cô nương không thù không oán, ngươi không chỉ có muốn dồn Đường cô nương vào chỗ chết mà còn muốn tiểu cửu gánh vác ác danh, một mũi tên trúng hai con chim, mưu kế thật giỏi, quả nhiên đã xem thường ngươi!”
Vẻ mặt Thẩm Dật chán ghét.
Ninh Vãn Ca lắc lắc đầu.
“Biểu ca, muội….”
“Dật Nhi, Vãn Ca còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, ai biết có phải nữ tử này đùa giỡn giở trò âm mưu quỷ kế hay không, miệng còn không nói thật nửa câu.”
Thẩm Lão phu nhân bảo vệ Ninh Vãn Ca.
“Nếu Chiêu Thanh và nó không có gì đáng ngại, việc này dừng ở đây đi, nếu Vãn Ca không tốt cũng là do bất đắc dĩ, nhất thời hồ đồ mà thôi, nếu muốn đuổi Vãn Ca đi thì nữ tử kia cũng không thể ở lại.”
Thẩm Lão phu nhân cắn Tiêu Nguyên một ngụm, một chút cũng không cảm thấy Ninh Vãn Ca làm sai chuyện gì.
Thẩm Dật nhíu mi.
“Ý của Thẩm Lão phu nhân là ta rời khỏi sơn trang thì Ninh cô nương cũng sẽ rời đi?”
Bỗng chốc Tiêu Nguyên bắt được một câu này của Thẩm Lão phu nhân.
Ở trong mắt Thẩm Lão phu nhân, Tiêu Nguyên chỉ là một hài tử mồ côi, không nơi nương tựa, ỷ lại sơn trang, tuyệt đối không có khả năng rời khỏi sơn trang.
Cho nên, Thẩm Lão phu nhân gật đầu.
Tiêu Nguyên nhếch môi.
“Nếu Thẩm Lão phu nhân nói như thế, vậy Tiêu Cửu cung kính không bằng tuân mệnh.”
“Tiểu cửu?”
Thẩm Dật và Thẩm Phong đồng thời gọi tên Tiêu Nguyên.
“Chuyện này không phải là lỗi của muội, sao muội lại rời đi?”
Thẩm Lão phu nhân hừ lạnh.
“Trò xiếc lấy lui làm tiến này cũng quá non tay đi, ngươi vốn chỉ là hài tử mồ côi không có nơi để về, nếu không phải sơn trang thu lưu ngươi, ngươi không biết cảm ơn ngược lại còn gây chuyện, phá hủy tình cảm huynh đệ tỷ muội, giữ ngươi ở lại cũng là tai họa!”
Tiêu Nguyên nhíu mày, hất cằm.
“Hài tử mồ côi? Hừ, Tiêu Cửu ta đường đường là đích nữ của Hữu tướng, trong mắt Thẩm Lão phu nhân lại trở thành hài tử mồ côi, nghĩ đến thôi đã thấy mất mặt thay cho phụ thân, chuyện này nếu muốn làm to lên, Ninh Vãn Ca dám vu hãm ta, ta muốn ngươi đền tội!”
Thẩm Lão phu chấn kinh rồi.
Ninh Vãn Ca bĩu môi.
“Ta thấy ngươi đầu óc ngu ngơ thì có, chỉ bằng ngươi cùng họ với Hữu tướng liền dám giả mạo đích nữ của Hữu tướng?”
Lục Lê Uyển nhíu mi.
“Ai nói ngươi tiểu cửu là giả mạo, nàng vốn là đích nữ Hữu tướng, là nữ nhi duy nhất của Mẫn Hòa Quận chúa quá cố, chẳng qua đến sơn trang du ngoạn mấy ngày mà cũng đến phiên ngươi nói này nói nọ?”
Ninh Vãn Ca nghẹn lời, xem tư thế này không giống như làm bộ, chẳng lẽ nha đầu chết tiệt kia thật sự là nữ nhi của Hữu tướng?
“Vậy vì sao lại không nói sớm?”
Ninh Vãn Ca hừ hừ.
“Chỉ bằng ngươi cũng xứng nghi ngờ ta?”
Trong mắt Tiêu Nguyên không che giấu khinh thường chút nào, cả người khó nén hơi thở nuông chiều.
Dáng vẻ này cực kỳ giống quý nữ bị làm hư, ai chẳng biết thanh danh Hữu tướng như sấm bên tai, thử hỏi ở Đông Minh quốc ai dám trêu chọc Hữu tướng?
Thẩm Lão phu nhân hiểu biết nông cạn thế nào cũng từng nghe nói đến thanh danh Hữu tướng, triệt để là gian tướng, quyền thế ngập trời, chỉ cần một chút sơ suất là máu chảy thành sông, nắm giữ triều chính người người kính sợ.
Nghe nói trước đó vài ngày Hữu tướng đi Ngân Châu một chuyến, gϊếŧ hại tứ phía, dân chúng lầm than khắp nơi, một màn đẫm máu không có ai dám bẩm báo, hàng năm người chết ở trong tay Hữu tướng nhiều vô số kể.
Tuy Hữu tướng tàn bạo nhưng cũng là người vô cùng hiếu thuận, lời của Tiêu Lão phu nhân được xem như mệnh lệnh, còn lại chính là vô cùng sủng ái đích nữ, không để nàng chịu một chút oan ức nào.
Hình như vị đích nữ của Hữu tướng xếp thứ chín.
Thẩm Lão phu nhân vẫn không dám tin, Tiêu Nguyên chỉ là một hài tử mồ côi sao có thể là đích nữ của Hữu tướng được chứ, chắc có lẽ là bắt nạt người không biết, cố ý lừa dối bà nha.
Đúng, nhất định là như vậy.
Thẩm Lão phu nhân cười lạnh.
“Ngươi nói ngươi là nữ nhi của Hữu tướng, bọn họ lại tin tưởng mà ngươi lại không có gì chứng minh, Kinh đô đến đây cũng mất nửa tháng, không có cách nào để kiểm chứng.”
“Mẫu thân…”
Lục Lê Uyển còn muốn mở miệng, lại bị Thẩm Lão phu nhân ngăn cản.
“Thật trùng hợp, có hai vị quý công tử từ Kinh đô đến đây đã nhiều ngày, trong đó có một vị là nữ nhi của Công chúa, ngươi là nữ nhi của Hữu tướng, nói vậy nhất định là đã gặp mặt.”
Tiêu Nguyên nhíu mày.
Thẩm Lão phu nhân không tin lời Tiêu Nguyên nói, bà muốn nhìn xem Tiêu Nguyên bị vạch trần thì sẽ như thế nào.
“Lý ma ma, đi mời khách nhân đến!”
Thẩm Lão phu nhân nghiêng mắt nhìn Lý ma ma.
“Vâng!”
Ngay từ đầu, lúc Tiêu Nguyên đến sơn trang đã không muốn giương cao cờ hiệu của Hữu tướng, Hữu tướng nói như vậy sẽ bại lộ hành tung, lỡ may Đại Hoàng tử và Thần Vương Thế tử tìm đến thì không biết làm sao, vì thế Tiêu Nguyên vẫn không lên tiếng.
Bây giờ Tiêu Nguyên không muốn bản thân bị mọi người hiểu lầm, tính toán ngày về không xa nữa nên mới không che giấu.
Tiêu Nguyên thấy người tới thì mở to mắt, dáng vẻ này lọt vào mắt Thẩm Lão phu nhân chính là chột dạ, đắc ý cười.
“Đây là Thanh Vũ cô nương, Liễu gia và Thẩm gia có chút quan hệ, lần này Thanh Vũ cố ý đến tìm Dược Vương để xin thuốc chữa bệnh.”
Liễu Thanh Vũ vừa thấy Tiêu Nguyên hận không thể gϊếŧ nàng, trong mắt lại không chút nào che giấu ý sợ hãi.
“Tiêu Nguyên!”
“Không sai, là ta!”
Tiêu Nguyên nhếch môi.
“Không ngờ Liễu cô nương đúng là phúc trời mệnh lớn, nước lạnh như thế mà cũng không làm ngươi chết cóng!”
Liễu Thanh Vũ vừa tức vừa giận chỉ vào Tiêu Nguyên.
“Chẳng qua ngươi ỷ vào Hữu tướng nên mới kiêu ngạo như thế, không có Hữu tướng che chở thì ngươi đâu có ngày hôm nay?”
Tiêu Nguyên bĩu môi.
“Đa tạ Liễu cô nương, lời này đã đủ chứng minh thân phận của ta rồi.”
Vẻ mặt Liễu Thanh Vũ mờ mịt.
Vẻ mặt Thẩm Lão phu nhân khó coi.
Nữ tử trước mắt này đúng là đích nữ Hữu tướng.
Thẩm Lão phu nhân run rẩy.
“Hừ, đây đâu phải là nơi ngươi có thể làm bậy, nay Hữu tướng không ở đây, ngươi còn dám xằng bậy chắc?”
Liễu Thanh Vũ dậm chân một cái.
Thật sự là tà môn, sao ở đâu cũng gặp phải Tiêu Nguyên!
“Thanh Vũ, nó đúng là đích nữ Hữu tướng?”
Thẩm Lão phu nhân chưa từ bỏ ý định, lại hỏi một câu.
Liễu Thanh Vũ gật đầu, Thẩm Lão phu nhân lùi ra sau một bước, sắc mặt có chút không bình thường.
Ninh Vãn Ca vẫn không rõ vì sao ngoại tổ mẫu e ngại Hữu tướng như vậy, thấy sắc mặt mọi người ngưng trọng, nhất thời không dám nhiều lời.
Liễu Thanh Vũ cắn răng phẫn hận trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên.
Khó trách ở Kinh đô hồi lâu không thấy tin tức của Tiêu Nguyên, hóa ra là trốn ở chỗ này, trở về nhất định phải thông báo cho mẫu thân, thông báo một tiếng cho Đại Hoàng tử, nói không chừng còn có thể nhận được nhân tình từ Đại Hoàng tử.
“Tiêu muội muội vừa đi, không biết thiếu chút nữa Đại Hoàng tử lật ngược toàn bộ Kinh đô lên, Hoàng Thượng muốn tứ hôn cho Tiêu muội muội, thiếu chút nữa chọc giận Thái Hậu, Tiêu muội muội lại trốn ở nơi thanh tĩnh này.”
Liễu Thanh Vũ không quên bôi đen Tiêu Nguyên!