Tiêu Nguyên nhíu mày.
“Không phiền Liễu cô nương quan tâm.”
Liễu Thanh Vũ hận không thể bóp chết Tiêu Nguyên, vừa thấy ả liền không khống chế được.
Tiêu Nguyên mím môi nghiêng mắt nhìn Thẩm Lão phu nhân, Thẩm Lão phu nhân giật giật môi.
“Trước đây Vãn Ca mắc phải sai lầm đã phạt cấm túc nàng một tháng, nhưng niệm tình nó vi phạm lần đầu, nếu như tái phạm liền đuổi ra khỏi sơn trang, tuyệt không nhân nhượng.”
“Ngoại tổ mẫu!”
Ninh Vãn Ca mở to hai mắt nhìn Thẩm Lão phu nhân.
“Câm miệng!”
Thẩm Lão phu nhân tức giận quát một tiếng, Ninh Vãn Ca không dám nói thêm lời nào nữa, ngoan ngoãn đứng sau lưng Thẩm Lão phu nhân.
Tiêu Nguyên cũng không muốn ép sát, dù sao nếu làm lớn chuyện thì Thẩm Lưu Vân sẽ khó xử, nàng không tiện nhúng tay vào chuyện riêng của Thẩm gia, trong lòng mọi người biết rõ ràng là được.
“Đa tạ Thẩm Lão phu nhân trả lại trong sạch cho ta, tin rằng Ninh cô nương cũng không cố ý.”
Tiêu Nguyên mắt nhắm mắt mở cho qua việc này.
Thẩm Lão phu nhân hừ lạnh mấy tiếng nhìn Lục Lê Uyển.
“Đã là người mà Đại Hoàng tử nhìn trúng, chúng ta cần gì phải chống lại Đại Hoàng tử, sơn trang không dám đối đầu với Đại Hoàng tử.”
Ý của Thẩm Lão phu nhân là nhanh chóng để Tiêu Nguyên rời đi, tránh dính phải phiền toái.
Lục Lê Uyển mím môi.
“Ý của mẫu thân nhi tức hiểu rõ, chẳng qua Hữu tướng không có ý liên hôn với Đại Hoàng tử, chuyện ở kinh đô thế nào không ai biết rõ.”
Khi nói chuyện, bà liếc mắt nhìn Liễu Thanh Vũ, mí mắt Liễu Thanh Vũ giật giật.
“Nghe nói ở Kinh đô, Liễu cô nương và tiểu cửu có chút mâu thuẫn, không biết thật hay giả?”
“Phu nhân không biết thôi, năm lần bảy lượt Liễu cô nương gây khó dễ cho tiểu thư nhà ta, Liễu cô nương làm Trưởng Công chúa bị liên lụy, bị biếm làm Huyện chủ, Thái Hậu không cho phép Liễu cô nương tiến cung. Còn bản thân nàng ta, giữa ban ngày ban mặt trước mắt bao nhiêu người tư thông với thị vệ…”
Hồng Tụ đã không vừa mắt Liễu Thanh Vũ từ lâu, dứt khoát liền đem toàn bộ mọi chuyện xấu xa mà Liễu Thanh Vũ làm kể hết ra, Liễu Thanh Vũ trừng mắt nhìn Hồng Tụ, sắc mặt hết xanh rồi trắng.
“Ngươi đừng nói nhảm. Lão phu nhân, đúng là ta và Tiêu Nguyên có chút hiềm khích, ả cố ý nói xấu ta, rõ ràng là ả không biết xấu hổ bị Tam Hoàng tử ghét bỏ, cố ý trút giận lên người ta!”
Liễu Thanh Vũ bị đuổi ra Kinh đô, nhưng Thẩm Lão phu nhân lại không biết chuyện này, còn đối xử với Liễu Thanh Vũ như thiên kim tiểu thư, nhất thời sắc mặt khó coi như ăn phải ruồi bọ chết.
Tiêu Nguyên bước từng bước đến gần Liễu Thanh Vũ, Liễu Thanh Vũ lui về sau mấy bước.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Nói xấu?”
Tiêu Nguyên cười nhạo.
“Chỉ bằng ngươi cũng xứng sao!”
“Ngươi!”
Liễu Thanh Vũ nghẹn lời.
“Ta thấy vết thương của ngươi vừa lành đã quên mất đau đớn, thân thể này đã quên mất từng bị thương tổn như thế nào a. Ta đã sớm nhắc ngươi, thứ mà Tiêu Nguyên ta đây không thèm để tâm chính là hai chữ ‘thanh danh’!”
Đôi mắt Tiêu Nguyên lạnh đi mấy phần, khiến Liễu Thanh Vũ lui về phía sau, sốt ruột.
Tiêu Nguyên thật sự dám, cái gì cũng dám làm, không sợ trời không sợ đất.
“Ta… Ta đi ngay lập tức!”
Liễu Thanh Vũ đã từng lĩnh giáo sự điên cuồng của Tiêu Nguyên, lập tức mang theo người lên ngựa chạy khỏi sơn trang, ngay cả lời chào cũng không kịp nói, từ đó về sau liền hạ quyết tâm cách xa Tiêu Nguyên, càng xa càng tốt.
Sắc mặt Thẩm Lão phu nhân đỏ lên, nghiêng mắt nhìn Tiêu Nguyên, hừ một tiếng, sau đó mang theo Ninh Vãn Ca rời đi.
Lục Lê Uyển không chỉ không có cảm thấy tính tình Tiêu Nguyên xảo quyệt, ngược lại cảm thấy Tiêu Nguyên đã phải chịu không ít đau khổ, càng thương nàng hơn.
Thẩm Phong và Thẩm Dật cũng cười, nhìn Tiêu Nguyên.
“Tiểu cửu, nếu có người dám bắt nạt muội, ta giúp muội đánh hắn chạy đi!”
Thẩm Phong xăn ống tay áo lên, ra vẻ nóng lòng muốn xông lên.
Tiêu Nguyên cười xì một tiếng.
Đường Chiêu Thanh không nhịn được, nhẹ giọng ho khan, đáy mắt xẹt qua một chút u ám, sắc mặt có vẻ tái nhợt hơn, dựa vào khung cửa.
“Tiêu muội muội, là tỷ hiểu lầm muội, muội đừng tức giận, tỷ nhận lỗi với muội, muội đừng để trong lòng.”
Đường Chiêu Thanh khom người, có chút cố sức, thân thể mảnh khảnh khiến người ta thương tiếc.
Thẩm Dật và Thẩm Phong nhìn Thẩm Mặc đứng ở bên cạnh không lên tiếng.
Tiêu Nguyên lại cười.
“Đường cô nương không cần để tâm, Ninh cô nương chỉ nhất thời xúc động thiếu chút nữa hại Đường cô nương, chuyện này không liên quan đến ta, cần gì phải áy này.”
“Tiểu cửu nói đúng, chuyện này dừng lại ở đây thôi, Đường cô nương vẫn nên tĩnh dưỡng cho tốt rồi nói sau.”
Ánh mắt Lục Lê Uyển đảo qua Đường Chiêu Thanh rồi lại nhìn Thẩm Mặc, thở dài một tiếng.
Đường Chiêu Thanh hơi nhếch môi, mắt thấy mấy người rời đi, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Mặc.
“Mặc đại ca…”
Thẩm Mặc thản nhiên nói.
“Ta còn có chút chuyện, sẽ đến tìm muội sau.”
Nói xong, Thẩm Mặc rời đi không quay đầu lại.
Đường Chiêu Thanh nắm chặt nắm tay, trong lòng nổi lên một trận tức giận.
Thẩm Mặc vừa ra khỏi cửa liền thấy Tiêu Nguyên đi về phía rừng trúc, hắn liền bước đi theo.
“Tiểu thư, Đại thiếu gia đến.”
Hồng Tụ nói.
Tiêu Nguyên gật đầu.
“Ngươi đi về trước đi.”
“Vâng.”
Tiêu Nguyên đi vào trong đình, chọn một chỗ sạch sẽ rồi ngồi xuống, chau mày suy nghĩ.
“Tiểu cửu.”
Thẩm Mặc mở miệng gọi một tiếng rồi ánh mắt hắn nhìn xa xăm, không biết đang suy nghĩ gì.
“Mặc đại ca nhìn rõ rồi chứ?”
Tiêu Nguyên cười khẽ.
Hết thảy chuyện này Tiêu Nguyên phối hợp rất tốt, cố ý diễn cho Thẩm Mặc xem.
Đường Chiêu Thanh chính là một con bạch nhãn lang, nàng ta đến sơn trang là có mục đích.
Thẩm Mặc thấy rõ Đường Chiêu Thanh cũng không cảm thấy uể oải và thất vọng, ngoại trừ một chút thất vọng và sáng tỏ ra, thì nhiều hơn là cảm thấy may mắn…
May mắn là hắn đã thoát khỏi trói buộc kia …
“Đa tạ.”
Sau một lúc lâu, Thẩm Mặc đáp lời.
Kinh đô.
Triệu Thất bước nhanh chân, thiếu chút nữa liền phi thân lên.
“Triệu thị vệ.”
Một đường đi thẳng không ít người chào hỏi.
Triệu Thất tìm một vòng, vội vàng bắt lấy một tiểu tư, hỏi.
“Gia đâu?”
Ngón tay tiểu tư chỉ vào một phương hướng, Triệu Thất lập tức vận khinh công chạy vội qua đó.
“Gia!”
Trên hành lang xuất hiện bóng dáng thon dài, cả người dựa vào trên chiếc sạp nhỏ, lười biếng híp mắt, tao nhã giơ một món đồ sứ lên xem xét.
Triệu Thất vội vàng nói.
“Gia, có tin tức của Cửu cô nương.”
Bỗng nhiên, người nào đó nhẹ buông tay, lạch cạch một tiếng, đồ sứ bị bể nát thành vô số cánh hoa, Triệu Thất nhìn thấy mà đau lòng.
“Ngươi nói cái gì?”
Nam tử trước mặt đứng bật dậy đầy thô bạo, trong mắt xẹt qua cảm giác vui sướиɠ.
“Ở đâu?”
“Cách đây trăm dặm, đang ở Nhàn Hạ sơn trang, đúng lúc bên phủ Công chúa truyền tin tức này đến, có lẽ bây giờ Đại Hoàng tử cũng nhận được tin.”
Triệu Thất nói.
Triệu Tuân híp mắt, miệng không ngừng đọc chữ Đại Hoàng tử, sau đó nói.
“Chuẩn bị hậu lễ, đi Hữu tướng phủ!”
“Gia, mấy ngày này người đều đến đó, lễ vật đưa đến Hữu tướng nhận hết nhưng lại không chịu gặp người.”
Triệu Thất sờ mũi, không nhịn được nói.
“Vẫn nên để thuộc hạ đi, miễn cho một chuyến tay không.”
Triệu Tuân tức giận liếc mắt nhìn Triệu Thất.
“Ta nhớ trong khố phòng có một bức tranh sơn trang, hoa đào nơi đó xinh đẹp khác thường, nhanh đưa qua đó!”
Triệu Thất giật giật khóe miệng, tổng cảm thấy dáng vẻ này của Triệu Tuân có chút ý uy hϊếp.
“Vâng, thuộc hạ đi ngay.”
Hữu tướng híp mắt, nhìn bức họa trên bàn, cười thâm ý.
“Mời vào đi.”
Triệu Thất kinh ngạc, vậy mà Triệu Tuân lại được mời vào.
“Vãn bối bái kiến Tướng gia.”
Triệu Tuân cực kỳ khách khí với Hữu tướng.
Hữu tướng hừ hừ hai tiếng.
“Triệu Hầu gia đại giá quang lâm, không biết có việc gì?”
Keo kiệt.
Trong lòng Triệu Tuân nghĩ vậy nhưng lại không dám nói ra, nghiêm trang nói.
“Tướng gia, thám tử vãn bối báo lại, Nhàn Hạ sơn trang cách đây trăm dặm có động thái khác thường, cho nên mới tới xin Tướng gia cho phép vãn bối đến đó xem xét một chút.”
Hữu tướng nhíu mày.
“Có ai ngăn cản ngươi hay sao?”
Triệu Tuân tiếp tục mặt dày.
“Gần đây vãn bối bắt được mấy người có quan hệ mật thiết với Đại Hoàng tử và Thế tử, nhất thời vãn bối không thể phân thân, còn mong Tướng gia chiếu cố, chiếu cố.”
Trong lòng Hữu tướng mắng to một câu lão hồ li, rõ ràng người mà Triệu Tuân bắt được chính là người của Liên Thái Hậu, bây giờ lại cố ý sửa thành Đại Hoàng tử và Thế tử!
Rõ ràng là không muốn hai người này rời khỏi Kinh đô, nhân tiện bán cho ông một nhân tình.
Khóe miệng Hữu tướng run rẩy, tiếp tục đánh thái cực.
“Chuyện này liên quan đến Đại Hoàng tử, Bản tướng hẳn là nên tránh hiềm nghi mới đúng, sao có thể nhúng tay vào được?”
Triệu Tuân may mắn, tính tình Tiêu Nguyên không giống Hữu tướng, không phải là người mang thù.
“Vãn bối đã được triều đình thụ phong, nhận bổng lộc của triều đình, nên thay triều đình phân ưu, quả thật gần đây Đại Hoàng tử rất kì lạ, cũng nên xả giận một chút, Tướng gia cũng nên thay Hoàng Thượng phân ưu a.”
Nay Hoàng Thượng đẩy Đại Hoàng tử ra chắn thương, nhiều lần làm hỏng chuyện lớn của Hữu tướng, cơn tức của Hữu tướng vẫn chưa nguôi ngoai, Triệu Tuân đưa lên một cơ hội thích hợp diệt diệt uy phong của Hoàng Thượng.
Lúc này Hữu tướng mới sảng khoái đáp ứng.
“Cũng được, Triệu Hầu gia đã nói như vậy, Bản tướng liền giúp một chút.”
Triệu Tuân bĩu môi, rõ ràng Hữu tướng đã sớm nghĩ đến, tính kế người khác còn muốn người ta cảm ơn, Đại Hoàng tử không bị Hữu tướng tính kế, mệnh hắn thật tốt!
Nói đúng hơn là Hữu tướng lười so đo với hắn!
“Đa tạ Tướng gia thành toàn, nghe nói sơn trang nổi tiếng nhất là rượu đào hoa, vãn bối nhất định sẽ thỉnh cầu thay Tướng gia mấy vò rượu.”
Nhìn dáng vẻ ân cần này của Triệu Tuân, trong lòng Hữu tướng mới thư thái, cũng không khách khí.
“Vậy đa tạ Triệu Nhị gia.”
Ra khỏi Tướng phủ, Triệu Tuân đi về phía phủ Đại Hoàng tử, vẻ mặt ngưng trọng.
Đúng lúc Đại Hoàng tử đã thu xếp xong đồ đạc, chuẩn bị ra khỏi cửa.
“Triệu huynh, có chuyện gì vậy?”
“Điện hạ, thuộc hạ của thần phát hiện người của Tướng gia đi về phía Tây Nam, ta cảm thấy có chút kỳ lạ, đang êm đẹp đến chỗ đó làm gì?”
Triệu Tuân dứt lời, sắc mặt Liên Tịch Minh trắng bệch.
“Đi Tây Nam?”
Triệu Tuân gật đầu, Liên Tịch Minh dừng bước.
Như vậy không thể đi sơn trang, phía Tây Nam là nơi mà Liên Tịch Minh tìm được mỏ quặng sắt rất lớn, nếu bị Hữu tướng phát hiện vậy quả thật không thể tưởng tượng được có hậu quả gì, Liên Tịch Minh toát mồ hôi lạnh.
Liên Tịch Minh suy nghĩ.
“Triệu huynh, có chuyện này nhờ Triệu huynh giúp đỡ một chút.”
Triệu Tuân ra vẻ mờ mịt.
“Thần nhất định có chết vạn lần cũng không chối từ.”
“Mấy ngày gần đây, chúng ta tìm thấy Tiêu Cửu cô nương đang ở Nhàn Hạ sơn trang, bên phía Thần Vương Thế tử chắc cũng đã nhận được tin này, bây giờ chắc cũng đã xuất phát, chúng ta không thể để hắn nhanh chân đến trước được, Bản điện còn có chuyện quan trọng hơn. Nay Bản điện phái huynh đi bảo vệ Tiêu Cửu cô nương, đừng để Thần Vương Thế tử xen vào kẽ hở!”
Chỉ trong nửa khắc, Liên Tịch Minh cũng không tìm ra người, chỉ có thể nhờ Triệu Tuân.
Vẻ mặt Triệu Tuân kinh ngạc và khó xử.
“Chuyện này…”
Liên Tịch Minh nôn nóng như lửa cháy đến nơi, hắn muốn lập tức chạy đến tây nam, tuy vội vàng, nhưng không muốn Thần Vương Thế tử chiếm được tiện nghi.
“Vậy ta thay Điện hạ đến đó một chuyến.”
Triệu Tuân gật đầu đáp ứng, Liên Tịch Minh lại nói.
“Những việc Triệu huynh đang đảm nhận giao cho Hữu tướng đi, giữ chân Hữu tướng quan trọng hơn.”
“Vâng!”
Triệu Thất đứng sau lưng Triệu Tuân, khóe miệng giật mạnh, yên lặng buồn thay cho Đại Hoàng tử, càng kính nể Gia nhà hắn, đoán chừng Gia nhà hắn mà bán Đại Hoàng tử đi, có khi Đại Hoàng tử còn biết ơn Gia không thôi.