Ngày hôm sau, Tiêu Nguyên đau đầu xoa xoa thái dương, một mảnh hỗn độn.
“Tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh rồi.”
Hồng Tụ bưng một chén cháo rau cải nóng hổi, Tiêu Nguyên mở to mắt tỉnh táo hơn một chút.
“Tiểu thư, đây là cháo nô tỳ vừa mới nấu xong, dùng một chút đi.”
Tiêu Nguyên đưa tay tiếp nhận, ăn một chén cháo vào bụng, cuối cùng cũng thấy tốt hơn.
Bên tai truyền đến tiếng ồn, Tiêu Nguyên nhíu mi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Là Phong Linh viện, đêm qua Đường cô nương phát bệnh, Mặc thiếu gia ngồi chờ suốt đêm.”
Hồng Tụ nói xong, trong giọng nói có vài phần nghi ngờ, Tiêu Nguyên nhíu mày.
“Có gì thì nói đi.”
“Đêm qua, lúc nô tỳ chờ tiểu thư từng thấy Đường cô nương đi lại ngoài đình hóng mát, sau đó tiểu thư bị Mặc thiếu gia đưa về, không đến nửa canh giờ sau, bên kia liền truyền tin phát bệnh.”
Hồng Tụ không tin đây chỉ là trùng hợp.
“Đêm qua Thẩm Mặc đưa ta trở về?”
Tiêu Nguyên mím môi, suy nghĩ.
“Ta biết rồi.”
Tiêu Nguyên xốc chăn lên, xuống đất mặc y phục vào, khóe miệng nhếch, mỉm cười.
“Sống chung một nhà cho dù ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng gặp, đi xem một cái đi.”
“Vâng.”
Tiêu Nguyên mang theo Hồng Tụ đến Phong Linh viện, vừa bước vào sân liền ngửi thấy mùi thuốc nồng đậm đập vào mặt, nồng đậm đến mức làm người ta nhíu mi.
“Ngươi tới đây làm cái gì?”
Ninh Vãn Ca ngăn ở ngoài cửa, liếc mắt nhìn Tiêu Nguyên.
“Nhất định là vui vẻ khi thấy người khác gặp họa đúng không, còn nhỏ tuổi mà tâm tư lại ác độc như thế, hừ!”
Tiêu Nguyên lạnh mặt.
“Ninh Vãn Ca, ngươi không cần được một tấc lại muốn tiến một thước, ta tới đây không phải để thăm ngươi, sao ở chỗ nào cũng thấy ngươi!”
Ninh Vãn Ca đúng là chó điên, bám chặt Tiêu Nguyên không tha, Tiêu Nguyên cũng chẳng khách khí với nàng ta.
Ninh Vãn Ca cười lạnh.
“Hừ, ta muốn nhìn xem ngươi có thể mạnh miệng tới mức nào.”
“Đủ rồi!”
Một tiếng nói trầm thấp truyền đến, Thẩm Mặc xuất hiện, lập tức Ninh Vãn Ca không dám lên tiếng, có thể thấy Ninh Vãn Ca rất sợ Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc nghiêng mắt nhìn Tiêu Nguyên.
“Ngươi tới đây làm gì?”
“Nghe nói Đường cô nương bị bệnh, ta đến thăm.”
Tiêu Nguyên nói.
“Cáo chúc tết gà?”
Ninh Vãn Ca khinh thường trào phúng một câu.
Tiêu Nguyên nhíu mi, luôn cảm thấy có gì đó sai sai.
“Ngươi trở về đi, tạm thời Chiêu Thanh không muốn gặp ngươi.”
Vẻ mặt Thẩm Mặc lạnh lùng, sâu trong đôi mắt có chút kinh ngạc và mê hoặc.
“Đại biểu ca, rõ ràng là do ả làm hại Thanh tỷ tỷ phát bệnh cũ, hôn mê đến nay chưa tỉnh, sao huynh còn che chở cho ả?”
Ninh Vãn Ca có chút không vui, thay Đường Chiêu Thanh bênh vực kẻ yếu.
Tiêu Nguyên càng không hiểu.
“Thân thể Đường cô nương không khỏe thì liên quan gì đến ta?”
“Hừ, giả vờ thật giỏi, ngươi đừng ở đây giả vờ vô tội nữa!”
Ninh Vãn Ca chỉ vào mũi Tiêu Nguyên rồi mắng.
“Ngươi mang hàn tu thảo trên người làm gì?”
“Vãn Ca!”
Thẩm Mặc nhíu mày, lạnh lùng nói.
“Chuyện này không cần muội xen vào. Muội đi về trước đi.”
“Không được đi, ngươi phải nói cho rõ ràng!”
Tiêu Nguyên cũng không muốn mình bị oan uổng, túm lấy Ninh Vãn Ca, trong mắt lóe lên ý lạnh.
“Nói đi, ngươi sợ sao!”
Ninh Vãn Ca làm bất cứ giá nào.
“Y phục ngươi mặc trên người đều ngấm hàn tu thảo, đối người khác thì hàn tu thảo vô hại, nhưng đối với Thanh tỷ tỷ lại là đòn sát thương chí mạng. Thật khéo, mỗi ngày ngươi đều đến Dược Vương cốc, hàn tu thảo ở Dược Vương cốc bị thiếu hơn một nửa, ngươi giải thích thế nào, nếu không phải hôm qua ngươi uống rượu hoa đào khiến cho hàn tu thảo tỏa mùi hương ra thì ai có thể phát hiện tâm tư của ngươi ác độc như vậy?”
“Tiêu Cửu, không ngờ ngươi lại là người như thế, vì đạt được mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, khó trách trước đây cùng nhị biểu ca và tam biểu ca mập mờ không rõ, mãi mà không có kết quả, hóa ra là ngươi đánh chủ ý lên đại biểu ca!”
Ninh Vãn Ca trào phúng, nói khinh thường.
“Lần này thiếu chút nữa Thanh tỷ tỷ đã chết rồi, Đường gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta xem còn ai có thể bảo vệ ngươi!”
“Ngươi nói nhảm, tiểu thư nhà ta mới không phải người như vậy, tiểu thư nhà ta đường đường là nữ nhi của Hữu tướng, chỉ cần tiểu thư nhà ta gật đầu, không biết có bao nhiêu người muốn tới cửa thú tiểu thư, muốn người có thân phận địa vị gì mà chẳng có?”
Hồng Tụ cực kỳ tức giận, không cho phép bất cứ kẻ nào nói xấu Tiêu Nguyên.
“Nữ nhi của Hữu tướng?”
Ninh Vãn Ca cười ha ha.
“Ta thấy đầu óc người hồ đồ rồi, những lời này cũng dám nói ra miệng, thật là chẳng biết xấu hổ, Kinh đô cách nơi này mấy trăm dặm, ra roi thúc ngựa nửa tháng mới tới được, đến lúc lời nói dối bị vạch trần thì không biết bị sẽ có kết cục như thế nào đâu?”
“Ngươi!”
Hồng Tụ nghẹn lời.
Không nên nói lý với người này!
“Hồng Tụ!”
Tiêu Nguyên khẽ trách, Hồng Tụ mới lui xuống, cúi đầu.
Vẻ mặt Ninh Vãn Ca kɧıêυ ҡɧí©ɧ như cũ, Thẩm Mặc bước từng bước xuống bậc thềm, nghiêng mắt nhìn Tiêu Nguyên.
“Lời ta nói với ngươi hôm đó, xem ra ngươi không để trong lòng dù chỉ một chút, tính tình phô trương cuồng vọng tự đại như vậy mãi không thay đổi, sớm hay muộn gì cũng tự hại chết mình!”
Tiêu Nguyên hừ lạnh.
“Vậy cũng không cần Đại thiếu gia lo lắng.”
Thẩm Mặc nhíu mi nhìn chằm chằm Tiêu Nguyên, giống như con nhím xù lông, không biết hối cải dù chỉ một chút.
“Ngoại tổ mẫu!”
Đôi mắt Ninh Vãn Ca sáng ngời, vội vàng chạy qua.
Thẩm Lão phu nhân nhìn Tiêu Nguyên một cách chăm chú, có chút không vui.
“Ngươi chính là Tiêu Cửu?”
Tiêu Nguyên gật đầu.
“Đúng vậy.”
“Hay cho một tiểu cô nương không biết cấp bậc lễ nghĩa, thấy ta mà ngay cả một cái dập đầu hành lễ cũng không biết, phụ mẫu ngươi dạy ngươi như thế sao?”
Lần đầu tiên Thẩm Lão phu nhân gặp Tiêu Nguyên, mặc dù lớn lên xinh đẹp nhưng bà không thích một chút nào.
“Ngoại tổ mẫu, chính ả hại Thanh tỷ tỷ phát bệnh suýt chút nữa mất đi tính mạng, nữ tử ác độc như vậy, ở lại sơn trang vô cùng nguy hiểm.”
Ninh Vãn Ca còn muốn oán trách Lục Lê Uyển thiên vị nhưng Thẩm Mặc lại ở đây, chung quy không dám nói.
“Ninh cô nương, lời nói miệng không bằng chứng, cứ phán xử như vậy không phải là giống chó điên cắn loạn a.”
Tiêu Nguyên nghiêng mắt nhìn Ninh Vãn Ca, sắc mặt Ninh Vãn Ca hết xanh rồi trắng.
“Răng lưỡi bén nhọn!”
Thẩm Lão phu nhân hừ lạnh mấy tiếng.
“Trừ ngươi ra còn có thể có ai, trước khi ngươi đến đây, sơn trang đâu xảy ra nhiều chuyện như vậy?”
“Mẫu thân!”
Lục Lê Uyển vừa nghe tin liền chạy tới, vừa đi trên đường vừa tìm hiểu sự tình, lúc vừa chạy tới liền đứng che chắn trước mặt Tiêu Nguyên.
Đi theo cùng bà còn có Thẩm Dật và Thẩm Phong, cả ba người che chắn Tiêu Nguyên ở phía sau.
“Chuyện này chắc chắn là hiểu lầm, tiểu cửu và Đường cô nương không thù không oán, vì sao phải hại Đường cô nương?”
Thẩm Dật không nhịn được tiến lên biện giải thay Tiêu Nguyên, ánh mắt nhìn Ninh Vãn Ca càng chán ghét.
Ninh Vãn Ca dậm chân một cái, tức giận nói.
“Còn không phải do tâm tư của ả quá lớn muốn chiếm lấy đại biểu ca, sau này đại biểu ca kế thừa sơn trang, không phải nàng muốn ra tay trước để chiếm lợi thế sao?”
“Làm càn! Những lời này đến phiên ngươi nói sao?”
Lục Lê Uyển tức giận, sắc mặt Ninh Vãn Ca trắng bệch, không cam lòng bĩu môi.
“Cữu mẫu không thích Thanh tỷ tỷ cho nên mới cố ý che chở Tiêu Cửu!”
“Ngươi!”
Lục Lê Uyển nghẹn lời.
Thẩm Lão phu nhân trừng mắt nhìn Lục Lê Uyển.
“Trước đây ta cảm thấy ngươi rất tốt, ta còn chưa chết mà ngươi đã chẳng xem Vãn Ca ra gì, hừ! Trái tim cũng là thịt mà sao ngươi nhẫn tâm như vậy!”
Sắc mặt Lục Lê Uyển chuyển thành màu xanh, bà không thể cãi lời Thẩm Lão phu nhân, nếu không đó chính là bất hiếu.
“Tổ mẫu, trước mắt quan trọng nhất là Đường cô nương không sao đã rồi hãy tra rõ việc này.”
Thẩm Dật tin tưởng chắc chắn Tiêu Nguyên sẽ không làm những chuyện như vậy, Lục Lê Uyển và Thẩm Phong cũng gật đầu phụ họa.
Hốc mắt Tiêu Nguyên đỏ lên, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, một tiếng Đường cô nương, một tiếng tiểu cửu thân thiết, như vậy là đủ.
Chuyện này nàng nhất định phải tra rõ ràng!
“Các ngươi cứ che chở đi, sớm muộn gì có một ngày sơn trang này sẽ mất trong tay các ngươi!”
Thẩm Lão phu nhân nhìn mấy người này không vừa mắt, sau đó chỉ tay vào Tiêu Nguyên.
“Ngươi giải thích thế nào về hàn tu thảo trên người ngươi?”
Từ nãy đến giờ vẫn không có động tĩnh gì, bỗng trong phòng truyền đến tiếng động, sau đó Vũ Nhi đỡ Đường Chiêu Thanh đang suy yếu bước ra.
“Lão phu nhân, là lỗi của Chiêu Thanh, không liên quan đến Tiêu muội muội, Tiêu muội muội mới đến cũng không biết hàn tu thảo nguy hại tới Chiêu Thanh, chắc chuyện này chỉ vô tình mà thôi, nay Chiêu Thanh đã không sao rồi.”
Nói xong Đường Chiêu Thanh che miệng ho khan, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch giống hệt trang giấy trắng, thân mình suy nhược dường như sắp ngã xuống càng khiến người ta thương tiếc, lời nói vô cùng rộng lượng, biện giải thay Tiêu Nguyên nhưng cũng vô thanh vô tức đổ tội lên đầu Tiêu Nguyên.
“Thanh tỷ tỷ, sao đến bây giờ tỷ còn nói đỡ cho Tiêu Cửu, chắc chắn ả cố ý, tỷ ở sơn trang lâu như vậy ai chẳng biết chuyện hàn tu thảo chứ, cho tới nay mọi người đều cẩn thận né tránh.”
Ninh Vãn Ca ra vẻ tức giận không chịu được, ra mặt giải thích giúp Đường Chiêu Thanh.
“Hơn nữa, đâu có nữ tử nào dùng hàn tu thảo để ủ hương cho y phục, chắc chắn là tính kế Thanh tỷ tỷ.”
“Vãn Ca muội muội, chỉ là trùng hợp thôi.”
Đường Chiêu Thanh nói xong hướng về phía Tiêu Nguyên cười áy náy.
“Là do sức khỏe của ta chưa tốt, không liên quan gì đến muội, làm liên lụy muội bị mọi người hiểu lầm.”
Đường Chiêu Thanh xoay người tạ lỗi với Tiêu Nguyên, thân mình suy nhược sắp ngã, may mắn Thẩm Mặc nhanh ta đỡ lấy.
“Thân mình muội còn chưa tốt, dược tính chưa được loại bỏ hết, muội cứ đi nghỉ trước đi, chuyện này muội không cần quan tâm, ta sẽ cho muội một lời giải thích.”
Giọng nói Thẩm Mặc nhàn nhạt nhưng khó chối từ.