Đường Chiêu Thanh vẫn luôn im lặng, trước khi đi Thẩm Lưu Vân gọi Thẩm Mặc lại.
“Mặc Nhi, vi phụ có chuyện muốn nói với con.”
Thẩm Mặc dừng bước, sau đó gật đầu.
“Tiểu cửu, chỗ bá mẫu có một bộ y phục muốn tặng cho con, con qua đó với ta đi.”
Lục Lê Uyển cũng giữ Tiêu Nguyên lại.
Thần sắc Đường Chiêu Thanh sửng sốt, nàng mím môi rồi đi, tỏ vẻ như không biết gì, bóng lưng kia vô cùng cô đơn và yếu đuối.
“Vãn Ca muội muội.”
Đường Chiêu Thanh đi gần sát Ninh Vãn Ca.
“Sau này chớ xúc động chọc mọi người không vui, tính tình của muội, nếu không chịu sửa đổi, nói không chừng sau này sẽ dễ gây hiểu nhầm. Còn Tiêu muội muội chắc không nảy sinh tình cảm nam nữ với Nhị công tử đâu.”
Giọng nói Đường Chiêu Thanh êm dịu, Ninh Vãn Ca nghe xong dậm chân một cái.
“Hừ! Thanh tỷ tỷ, không phải tỷ cũng nhìn thấy thái độ ả kiêu ngạo ương ngạnh còn hung hăng càn quấy như vậy sao, mắt đi mày lại, dáng vẻ dụ dỗ người ta kia. Tức chết muội, lại còn dám nói muội là ăn nhờ ở đậu, muội phải tìm ngoại tổ mẫu để phân xử!”
Nói xong, Ninh Vãn Ca nâng váy bỏ chạy, vừa oan ức vừa phẫn hận.
Vẻ mặt Đường Chiêu Thanh bất đắc dĩ.
“Tiểu thư, vị Tiêu cô nương này có lai lịch gì mà Thẩm phu nhân và Thẩm lão gia đều che chở nàng như vậy.”
Vũ Nhi suy nghĩ mãi không thông.
“Theo lý mà nói, biểu cô nương mới là người thân cận nhất, Tiêu cô nương nhiều lắm cũng chỉ coi là họ hàng thân thích với Thẩm phu nhân, sao có thể vì Tiêu cô nương mà dạy dỗ biểu cô nương?”
Đường Chiêu Thanh lắc đầu, che miệng ho khan mấy tiếng, càng yếu đuối.
“Không cần đoán, chắc là có sắp xếp khác.”
“Vâng!”
Vũ Nhi nghe vậy mới đỡ Đường Chiêu Thanh trở về Phong Linh viện.
Tây viện.
“Ngoại tổ mẫu, dã nha đầu kia dám cười nhạo thẳng vào mặt con, nói con ăn nhờ ở đậu, không hiểu quy củ, cữu mẫu không chỉ không ngăn cản mà còn giúp đỡ dã nha đầu kia nữa.”
Ninh Vãn Ca khóc lóc kể lể, nước mắt nước mũi chảy lung tung.
“Hóa ra mấy năm nay, Vãn Ca chỉ là người ngoài. Ngoại tổ mẫu, người đưa Vãn Ca trở về Ninh gia đi, cho dù có bị bắt nạt cũng không ai dám nói thẳng vào mặt Vãn Ca như vậy.”
Ninh Vãn Ca khóc như đứt gan đứt ruột, khiến Thẩm Lão phu nhân cực kỳ tức giận.
“Ngoại tổ mẫu, cữu mẫu biết rõ người thích Thanh tỷ tỷ, lại cố ý làm khó Thanh tỷ tỷ, chia rẽ đại biểu ca và Thanh tỷ tỷ, rõ ràng cố ý gây chuyện với người, không đặt người vào mắt, khó trách Nhàn Hạ sơn trang chỉ biết phu nhân Lục thị, mà lại không biết đến Thẩm thị.”
Ninh Vãn Ca cho Thẩm Lão phu nhân một liều thuốc mạnh, Thẩm Lão phu nhân tức giận, cầm chén trà ném mạnh xuống đất.
“Đi, mau gọi Đại lão gia và phu nhân đến đây cho ta, nói ta bệnh sắp chết!”
Lý ma ma giật mình, sau đó gật đầu, chạy nhanh đến chủ viện.
“Ta xem ai dám đuổi con đi, ta còn chưa chết đâu, cái nhà này không đến lượt Lục Lê Uyển khoa tay múa chân. Khó trách nó gạt bỏ con, hóa ra là muốn cho lão bà này không chịu nổi.”
Thẩm Lão phu tức giận, hận không thể bóp chết yêu tinh này.
“Đi mời cả Tiêu cô nương đến đây cho ta, ta muốn nhìn xem nó là người nào mà có bản lĩnh lớn như vậy, dám làm loạn sơn trang gà chó không yên!”
Thẩm Lão phu nhân liếc mắt nhìn nha hoàn, nha hoàn gật đầu vội vàng chạy đi.
Không lâu sau, Thẩm Lưu Vân mang theo Lục Lê Uyển đến.
“Mẫu thân.”
“Hừ! Trong mắt ngươi còn coi ta là mẫu thân hả?”
Thẩm Lão phu nhân hừ mạnh một tiếng.
“Một người ngoài không liên quan đến Vãn Ca dám chà đạp nó thì cũng thôi đi, ngươi làm cữu cữu mà sao cũng bắt nạt Vãn Ca, lão bà ta đây còn chưa chết đâu!”
Sắc mặt Thẩm Lưu Vân hơi đỏ lên, nghiêng mắt nhìn Ninh Vãn Ca đang quỳ gối bên cạnh Thẩm Lão phu nhân, đôi mắt sưng đỏ, Thẩm Lưu Vân cảm thấy không vui.
“Mẫu thân, người nói gì vậy, Vãn Ca và tiểu cửu chỉ cãi nhau một chút thôi, sao người lại nói con thiên vị người ngoài.”
Vì thế Thẩm Lưu Vân kể lại mọi chuyện, giải thích cho Thẩm Lão phu nhân nghe, Thẩm Lão phu nhân tức giận trừng mắt nhìn Lục Lê Uyển.
“Cũng không biết từ đâu xuất hiện một đứa nhóc thân thích nghèo kiết xác, tuổi còn nhỏ mà đã nhiều thủ đoạn.”
Khóe miệng Lục Lê Uyển giật giật.
Nếu Hữu tướng ở đây và nghe thấy những lời này, chắc chắn sẽ đáp lời khiến Thẩm Lão phu nhân á khẩu không trả lời được.
“Mẫu thân…”
Vẻ mặt Thẩm Lưu Vân bất đắc dĩ.
Thẩm Lão phu nhân hừ lạnh mấy tiếng.
“Ta chỉ hỏi con, trong ba nhi tử của con, con định thú nha đầu đó cho ai?”
Vẻ mặt Ninh Vãn Ca cũng chờ mong nhìn Thẩm Lưu Vân, chỉ cần không phải là Thẩm Dật thì mọi chuyện đều không sao cả.
“Mẫu thân hiểu lầm rồi, tiểu cửu đến sơn trang đều không phải vì hôn sự, chẳng qua chỉ ở đây vài ngày mà thôi.”
Thẩm Lưu Vân không dám ghép đôi cho tiểu cửu.
“Nói như vậy là chưa xác định, theo ta thấy tuổi của nha đầu kia và Phong Nhi cũng tương đương nhau, Thanh nha đầu xứng đôi với Mặc Nhi, Vãn Ca xứng với Dật Nhi, như vậy thích hợp nhất.”
Thẩm Lão phu nhân nghĩ vậy, nói Tiêu Nguyên xứng với Thẩm Phong cũng quá oan ức cho Thẩm Phong, vì thế liền nói ra miệng.
“Tuy Phong Nhi còn nhỏ tuổi, nhưng như vậy cũng không oan ức cho nó, mà như thế cũng thành toàn mặt mũi cho con, tất cả đều vui vẻ, con cảm thấy thế nào?”
Ý của Thẩm Lão phu nhân là nếu không nể mặt Lục Lê Uyển, ba vị trí nhi tức kia không đến lượt Tiêu Nguyên đâu.
Ý kia cũng muốn nói cho Lục Lê Uyển mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa, đừng làm loạn.
Lục Lê Uyển bĩu môi.
“Mẫu thân hiểu lầm rồi, hôn sự của tiểu cửu, nhi tức và lão gia không có quyền làm chủ, nếu nàng có thể coi trọng một trong ba nhi tử vô dụng kia, cho dù bất cứ đứa nào, nhi tức cũng tán thành cả hai tay. Đáng tiếc, cũng không biết nhi tức có được phúc khí đó hay không.”
Thẩm Lão phu nhân dìm Tiêu Nguyên vào trong bùn, còn Lục Lê Uyển cố tình nâng Tiêu Nguyên.
“Ngươi!”
Thẩm Lão phu nhân nghẹn lời.
Nhi tức của Lục Lê Uyển tuyệt đối không phải là Ninh Vãn Ca và Đường Chiêu Thanh, đối với hạnh phúc của nhi tử, Lục Lê Uyển tuyệt không thoái nhượng nửa bước.
“Ngươi xem ngươi là nhi tức mà lại nói với ta như vậy, vì một dã nha đầu mà chèn ép Vãn Ca khắp nơi, đối nghịch với ta. Lưu Vân, con tùy ý để nó làm ta tức giận hả?”
Thẩm Lão phu nhân cực kỳ tức giận, giận lây sang Thẩm Lưu Vân.
Thẩm Lưu Vân thở dài.
“Mẫu thân, chuyện này người đã nghĩ nhiều rồi, tử tôn đều có phúc tử tôn. Nếu Dật Nhi thích, người làm cữu cữu con đây cũng không phản đối Vãn Ca, nếu hai người không có cảm tình, dưa hái xanh thì không ngọt, đối với Vãn Ca cũng không có chỗ nào tốt nha.”
Kỳ thật Thẩm Lưu Vân cũng phản cảm với Ninh Vãn Ca không kém Lục Lê Uyển, bởi vì nàng mà khiến toàn bộ sơn trang gà chó không yên.
“Cữu cữu, người ghét bỏ Vãn Ca sao?”
Ninh Vãn Ca cắn chặt môi, vẻ mặt oan ức.
“Sao có thể.”
Thẩm Lưu Vân đáp rất nhanh.
“Mẫu thân, mấy ngày nữa sơn trang tổ chức đào hoa yến, hoa đào trong núi nở khá sớm, đến lúc đó mời vài vị quý công tử và mấy vị tiểu thư khuê các đến, Vãn Ca chưa bao giờ tiếp xúc với nam nhân bên ngoài, thật sự ánh mắt quá hạn chế.”
Thẩm Lưu Vân này cũng vì nhi tử mà sẵn sàng trả bất cứ giá nào, mặt dày chuẩn bị một yến hội lớn, nhanh chóng gả Ninh Vãn Ca ra ngoài.
Còn có thể thừa dịp tổ chức yến hội, Lục Lê Uyển quan sát kỹ càng để chọn lựa nhi tức, sớm khiến cho Ninh Vãn Ca chết tâm này, nếu không sau này khó mà đoán trước sẽ xảy ra chuyện gì. Sử dụng những thủ đoạn ti tiện, đến lúc xảy ra chuyện, gạo nấu thành cơm rồi thì Lục Lê Uyển hối hận cũng không kịp.
“Mẫu thân, tổ chức yến hội có lợi với chúng ta, phu quân kết giao rộng rãi, hàng năm, bao nhiêu người gửi bái thϊếp đến sơn trang nhiều đếm không xuể, tất cả đều bị sơn trang cự tuyệt, nay thừa dịp này có thể kết giao thêm một ít bằng hữu, sau này hành tẩu cũng tiện.”
Lục Lê Uyển xuống nước khuyên nhủ.
“Ngoại tổ mẫu.”
Ninh Vãn Ca cắn chặt môi. Nàng không cần công tử quý tộc gì cả, nàng chỉ cần Thẩm Dật!
Vẻ mặt Thẩm Lão phu nhân có vài phần buông lỏng, có chút do dự. Thẩm Lưu Vân lại nói.
“Mẫu thân, lần này, người từ Kinh đô đến còn có Quận chúa và vài vị quý công tử đi ngang qua đây du ngoạn, Nguyên Nhi cũng không nhỏ tuổi nữa, là thời điểm tốt để chọn thê tử cho Nguyên Nhi.”
Thẩm Lão phu nhân đang còn do dự lập tức gật đầu.
“Xem một chút cũng không sao. Vãn Ca, nếu có thích hợp hơn thì tốt, không có thì không phải Dật Nhi vẫn còn chưa thành hôn sao.”
Thẩm Lão phu nhân đành phải an ủi Ninh Vãn Ca như vậy, Ninh Vãn Ca nghe xong mới gật đầu đáp ứng.
“Trong lòng Vãn Ca chỉ có một mình nhị biểu ca thôi.”
Đáy mắt Lục Lê Uyển xẹt qua một chút trào phúng.
Nhi tức có da mặt dày như vậy, bà cũng không dám khen tặng, mang ra ngoài còn không sợ bị người khác cười chết a.
Còn kém hơn cả tiểu thϊếp!
“Bẩm Lão phu nhân, Tiêu cô nương không ở trong viện.”
Nha hoàn vội vàng trở về bẩm báo.
Thẩm Lưu Vân nhíu mi.
“Mẫu thân?”
“Tiêu cô nương quá được nuông chiều, ta làm trưởng bối mà từ lúc nó đến đây chưa từng thấy nó, còn ra dáng vẻ gì nữa. Nha đầu kia lại chạy đi đâu rồi, một khắc cũng không an phận.”
Đương nhiên Thẩm Lão phu nhân nói tràn đầy ghét bỏ và chán ghét, tuy rằng còn chưa từng thấy Tiêu Nguyên, hết sức không thích.
Lục Lê Uyển lười cãi lại.
Thẩm Lão phu nhân thích hay không không quan trọng, hơn nữa Thẩm Lão phu nhân thích, Lục Lê Uyên cũng biết là loại mặt hàng như thế nào.
“Đi, việc này quyết định như vậy, trở về phái người sắp xếp đi, lâu rồi sơn trang chưa tổ chức yến hội, nhất định phải sắp xếp thỏa đáng, chớ để người ta chê cười.”
Vẻ mặt Thẩm Lão phu nhân ngưng trọng căn dặn Lục Lê Uyển.
“Mẫu thân yên tâm, nhi tức biết rồi.”