“Đem tất cả trong viện thanh lý sạch sẽ cho ta, không được lưu lại dấu vết, quét dọn cho thật tốt.”
Triệu Tuân lên tiếng, lần đầu cảm thấy không khí trong Triệu phủ không sạch sẽ, hương phấn son phảng phất, làm người ta khó chịu.
“Cái đình này cần phải sửa lại, làm một cái lò sưởi, hơn nữa, trong viện trồng thêm nhiều loại hoa cỏ một chút, nhất là mẫu đơn, tìm thêm mấy người làm vườn, cần phải chăm sóc hoa cho thật tốt, Nam uyển giờ đã trống nên phải tân trang lại một phen.”
Triệu Tuân híp mắt, trong phủ còn phải sửa chữa nhiều.
Triệu Thất ngơ ngác không hiểu sao.
“Qua mấy ngày nữa là biết, phải mau chóng chăm sóc cho hoa nở, các loại mẫu đơn, thược dược, một loại cũng không được thiếu.”
Khóe miệng Triệu Tuân giương lên một nét cười quỷ dị, chạm tới đáy mắt.
“Gia, bọn ta không muốn đi, bọn ta chỉ muốn ở lại hầu hạ người…”
“Gia, đừng đuổi bọn ta đi.”
“Hu hu!”
Mấy nữ tử tụm năm tụm bảy, thị vệ không ngăn cản được, khóc như hoa lê trong mưa, khiến người ta thương xót.
Triệu Tuân nhíu mi, lạnh lùng liếc mắt nhìn Triệu Thất, tâm tình đang tốt bị ngắt quãng.
“Gia, thuộc hạ không ngăn được…”
Vẻ mặt Triệu Thất đau khổ.
Đám nữ nhân này như muốn liều chết, cả đám xông lên, có chiêu thức gì liền bày ra hết, nếu đổi thành nam nhân, Triệu Thất sẽ dùng một cước đá văng hết.
Sắc mặt Triệu Tuân trầm xuống, quét mắt nhìn mấy nữ nhân kia.
“Muốn lưu lại cũng được, tháo hết trang sức xuống làm nô tỳ hạ đẳng, Phương ma ma, nếu một canh giờ nữa mấy người này còn chưa đi thì dẫn đi dạy dỗ quy củ.”
“Vâng!”
Phương ma ma cực kỳ hung thần, đứng ra chắn trước mặt mọi người, nghiêm mặt khiến cả đám không tự giác lùi lại mấy bước.
Triệu Tuân nhìn thấy liền phiền lòng, chẳng qua tâm tình đang tốt nên trực tiếp sải bước rời đi.
“Gia…”
“Chặn lại!”
Phương ma ma hét lớn một tiếng, mấy cô nương kia bị dọa cho mặt mũi trắng bệch, liếc mắt nhìn nhau, không cam lòng dậm chân một cái.
“Gia nói, trang sức trong phòng có thể lấy bao nhiêu thì lấy bao nhiêu, một lát nữa thì dù chỉ một cái cũng không được mang theo.”
Triệu Thất nói.
Mấy người vừa nghe xong, lập tức như rời đi như ong vỡ tổ, nhanh như chớp liền không thấy bóng dáng đâu.
So với làm nô tì, còn không bằng cầm lấy trang sức ra ngoài mưu sinh.
Bị ép buộc vài ngày, oanh oanh yến yến trong viện xử lý đã khá tốt, nên đưa tặng cho người khác đã đưa đi, nên tự rời phủ cũng đã rời phủ.
Triệu Tuân đứng thẳng lưng.
= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =
Mẫu Đơn uyển cũng nghênh đón chủ nhân mới, Tiêu Nguyên vội vàng cho người dọn dẹp sắp xếp một lượt, sau đó lập tức dọn vào.
Vừa vào sân nhất thời đã bị hương hoa hấp hẫn, hoa mẫu đơn đua nhau khoe sắc, ung dung hoa quý.
Hồng mê hoặc, phấn xinh đẹp, trắng đoan trang, xanh nhạt thanh nhã.
Tiêu Nguyên nâng góc váy, lập tức chạy vài vòng quanh sân, tuy không bằng một phần năm Tướng phủ, nhưng rất tinh xảo.
Huống hồ, căn nhà này chỉ có một chủ tử là nàng, cũng thừa đủ cho nàng sử dụng.
“Tiểu thư, có người tới.”
Lúc này, một tiểu tư tiến lên bẩm báo, đưa một bái thϊếp dâng lên cho Tiêu Nguyên.
Tiêu Nguyên nhíu mi, đưa tay tiếp nhận, bên trên chỉ có một chữ Triệu to tướng.
“Sao hắn biết ta ở đây? Không gặp, nam nhân bên ngoài không được vào trong, ngươi nói căn nhà này không có chủ tử.”
Nếu để Lão phu nhân biết có nam nhân bên ngoài tới chơi, chắc chắn sẽ tịch thu căn nhà này lại.
Triệu Tuân cười, dường như có thể đoán trước chuyện xảy ra hôm nay, nghiêng mắt liếc nhìn Triệu Thất.
“Đây là tấm lòng Triệu mỗ tặng chủ tử Mẫu Đơn uyển để chúc mừng vừa chuyển tới nơi ở mới, cáo từ.”
Tiểu tư còn chưa lấy lại tinh thần, có không ít thị vệ chuyển không ít hòm vào, sau khi đặt xuống liền rời đi.
Tiêu Nguyên đi ra.
“Sao lại thế này?”
“Nô tài cũng không biết, người nọ nói chúc mừng tiểu thư chuyển tới nơi ở mới, đặt lại đồ rồi đi.”
Tiêu Nguyên nhíu mi, nhìn rương lớn hòm nhỏ đủ ba mươi cái, dường như còn đang bốc hơi nóng lên.
Tùy tiện mở một cái ra, một trận hương thơm xộc vào mũi, là một cái đĩa phỉ thúy đựng tôm bóc vỏ, óng ánh trong suốt.
Mở hòm thứ hai ra, cũng là một món ăn như trước.
“Kỳ lạ, sao tất cả đều là đồ ăn?”
Tiêu Nguyên gật đầu, không phải nên đưa một ít vàng bạc mới đúng sao?
“Tiểu thư, đây là giả!”
Hộp đựng thức ăn trong tay Hồng Tụ chứa một viên cải trắng là dùng ngọc làm thành, trông rất sống động, quả thực rất giống đồ thật, nếu không phải không có hơi nóng bốc lên, Hồng Tụ cũng sẽ không sờ thử vào.
“Một nửa thật một nửa giả, không tồi, mang lên đây hết, vừa lúc đói bụng.”
Tiêu Nguyên mở hết toàn bộ ra, mười lăm cái chứa đồ ăn thật, mười lăm ngọc thạch cực phẩm hiếm thấy, nhìn Tiêu Nguyên như mở cờ trong bụng.
Không hổ là thủ phủ, vừa ra tay liền hào phóng.
Một bàn thức ăn được bày lên, Tiêu Nguyên bắt đầu ăn, không ngừng tặc lưỡi.
“Ừ, đại trù của Triệu gia không giống người thường, béo mà không ngấy, mặn nhạt vừa phải.”
Tiêu Nguyên ăn uống no nê, vốn dĩ tâm trạng đang tốt đẹp lại bị phá hỏng.
“Tiêu Nguyên, ngươi ra đây!”
Ngoài cửa, Liên Tịch Dạ đập cửa hô to không để ý đến hình tượng, ầm ầm rung động, mấy tiểu tư liền chạy ra chắn trước cửa.
Sắc mặt Tiêu Nguyên trầm xuống.
“Bắt hắn ném ra ngoài cho ta! Lập tức phái người truyền tin cho phụ thân ta, đã nói có tặc nhân xông vào làm loạn.”
“Vâng.”
Liên Tịch Dạ vừa tức vừa giận.
“Tiêu Nguyên, nữ nhân độc ác kia, Nhược Nhi làm gì đắc tội với ngươi, có bản lĩnh thì ra đây gặp ta!”
Liên Tịch Dạ càng mắng càng khó nghe, Hồng Tụ sốt ruột nói.
“Tiểu thư, làm sao bây giờ a?”
Một lát sau, tiểu tư vội vàng trở về từ cửa ngách.
“Tiểu thư, Tướng gia tiến cung không ở trong phủ.”
Tiêu Nguyên nhíu mi, đảo mắt một cái.
“Phái người đến Triệu phủ.”
Hồng Tụ kinh ngạc.
“Tiểu thư, chuyện này e là không ổn?”
“Có cái gì không ổn, Triệu lão bản kết giao với Đại Hoàng tử, tìm hắn cũng không sao, dù sao cũng không thể để Liên Tịch Dạ giống như chó điên xông vào giữa ban ngày ban mặt được, trước mời người kia tới rồi tính.”
Tiêu Nguyên mím môi nói, nàng cũng không muốn bị dây vào hắn rồi làm tổn hại thanh danh, kiên quyết không thể để hắn tiến vào.
Hôm nay nàng mới chuyển đi tới đã gặp phải chuyện không tốt, Tiêu Nguyên vô cùng tức giận!
“Vâng!”
Đợi một lát sau, tiểu tư vội vàng chạy trở về.
“Triệu lão bản đi ra ngoài, không ở trong phủ.”
Tiêu Nguyên nhíu mày, thở phì phì quay người lại.
“Bất kể như thế nào cũng phải ngăn cản hắn không cho phép hắn tiến vào, để hắn kêu gào như vậy cũng không thèm để ý đến thể diện, trở về dẫn Xúc Cúc qua đây, ta mệt rồi!”
Tiêu Nguyên quay người lại liền vào phòng, trong lòng đem Triệu Tuân ra mắng hơn mười lần.
“Chết tiệt, chỉ mới ăn một bữa cơm đã không thấy người đâu, không chừng đang ở cạnh người nào rồi, hừ, ta nhổ… Ô!”
Tiêu Nguyên vừa tiến vào bình phong, một thân ảnh cao lớn liền trực tiếp ôm lấy thắt lưng nàng, Tiêu Nguyên liền phát hoảng, thiếu chút nữa hét lên, lại nhìn người đứng trước mặt, tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Triệu Tuân bật cười, ôm nàng vào trong ngực.
“Tức cái gì, ta đâu có thời gian rảnh rỗi ở bên cạnh người khác, trong phủ bây giờ rất sạch sẽ.”
Lời này nghe thế nào đi nữa cũng như đang thừa nhận.
“Chẳng lẽ lời đồn đãi này đều là sự thật? Bị ta đoán trúng?”
Tiêu Nguyên che miệng kinh ngạc.
Vẻ mặt Triệu Tuân ảm đạm, trong phút chốc dung nhan tuyệt sắc liền trở nên ỉu xìu.
“Ài, một lời khó nói hết, đã mời vô số đại phu…”
Lập tức Tiêu Nguyên có chút đồng tình, vỗ vai Triệu Tuân.
“Không có gì đáng ngại, đừng đi để ý ánh mắt người khác, tự lo cho bản thân tốt là được, sau này nếu không có chỗ nào đi thì tới Mẫu Đơn uyển.”
Tiêu Nguyên lại bốc đồng lên, vừa nghĩ gì liền nói luôn.
Triệu Tuân gật đầu, dáng vẻ vô cùng cảm động.
“Đa tạ tiểu cửu không ghét bỏ.”