Tiêu Nguyên gần như bị những lời nói đầy chính nghĩa nghiêm từ của Cẩn Thục Trưởng Công chúa làm cho thấy nực cười không thôi.
Sao trên đời này lại có người làm mẫu thân như thế cơ chứ?
Bây giờ, Tiêu Nguyên cực kỳ đau lòng thay cho Khánh Nhạc.
“Trưởng Công chúa? Một khi đã như vậy, không ngại dẫn nam tử kia tới hỏi xem, có phải tình lang hay chỉ là vu oan hãm hại, chỉ cần hỏi là biết.”
Tiêu Nguyên nghiêng mắt nhìn Cẩn Thục Trưởng Công chúa, không sợ vẻ mặt nghiêm nghị của Cẩn Thục Trưởng Công chúa một chút nào.
“Hay là nói Trưởng Công chúa đang sợ cái gì? Nếu Quận chúa chủ động, vì sao còn phái nha hoàn đi tìm ta. Hồi bẩm Thái Hậu, Quận chúa bị hạ nhuyễn cốt tán, đã có thái y nghiệm chứng, thử hỏi nếu là yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, sao lại tự hạ thuốc bản thân?”
Tiêu Nguyên tiếp tục ép sát từng bước, nói hết tình cảnh của Khánh Nhạc cho Thái Hậu nghe.
“Lần trước trên thọ yến của Công chúa, Liễu Thanh Vũ hẹn hò tiểu tư, Công chúa cũng nói như vậy.”
Cẩn Thục Trưởng Công chúa đang muốn cãi lại, một câu của Tiêu Nguyên đã chặn miệng bà ta.
Liễu Thanh Vũ bị thương là bị hãm hại, Khánh Nhạc bị thương là tự nguyện, nàng muốn nhìn xem Cẩn Thục Trưởng Công chúa giải thích như thế nào.
“Nói nhảm! Thanh Vũ bị hãm hại, sao giống Khánh Nhạc được. Khánh Nhạc không biết liêm sỉ quyến rũ nam nhân bên ngoài, nếu nàng gật đầu, gả đi qua là xong, quả thực mất hết thể diện của Bản cung!”
Cẩn Thục Trưởng Công chúa liền nói ra những suy nghĩ trong đầu, khóe miệng Tiêu Nguyên giương lên một chút độ cong.
“Mẫu thân!”
Liễu Thanh Vũ ý thức không ổn, vội vàng túm lấy tay Cẩn Thục Trưởng Công chúa, Cẩn Thục Trưởng Công chúa cũng phục hồi tinh thần, ngước mắt nhìn về phía Liên Thái Hậu.
Liên Thái Hậu bất mãn, lộ vẻ thất vọng.
“Mẫu hậu?”
Cẩn Thục Trưởng Công chúa nói xong mới thấy hối hận.
Liên Thái Hậu yêu thương Khánh Nhạc từ nhỏ, Cẩn Thục Trưởng Công chúa lại vì một người ngoài mà chỉ trích Khánh Nhạc, Liên Thái Hậu vui vẻ mới là lạ.
“Ngoại tổ mẫu?”
Khánh Nhạc vịn tay nha hoàn chậm rãi đi đến, vừa thấy Liên Thái Hậu, nước mắt rơi xuống lộp bộp.
“Cầu ngoại tổ mẫu làm chủ, Khánh Nhạc đã quyết muốn chết, chỉ cầu trước khi chết, có thể giữ được trong sạch, Khánh Nhạc không muốn bị người đời sau chửi rủa.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khánh Nhạc tái nhợt, quỳ thẳng tắp, vẻ mặt quyết tuyệt.
Liên Thái Hậu chưa bao giờ thấy Khánh Nhạc quyết tuyệt như thế, bi thương tràn ngập, một khắc kia, lửa giận trong lòng Liên Thái Hậu, hoàn toàn bị bốc lên.
“Tiêu Nguyên, ngươi trước đi xuống đi, lần này trước hết nhớ kỹ, sau này nếu tái phạm, cộng lại phạt luôn một lần!”
Liên Thái Hậu khoát tay với Tiêu Nguyên, ý tứ chính là không truy cứu.
“Mẫu hậu?”
Cẩn Thục Trưởng Công chúa không vui.
“Vâng, thần nữ cáo lui.”
Tiêu Nguyên cúi người hành lễ, chậm rãi đứng lên, khi đi đến trước mặt Liễu Thanh Vũ, khóe miệng giương lên một chút trào phúng với khinh thường.
Liễu Thanh Vũ nhìn thấy mà nghẹn trong lòng, hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên di chuyển thân thể cực nhanh, một màn này lại trùng hợp bị Liên Thái Hậu nhìn thấy hết.
Sắc mặt Liên Thái Hậu lạnh lùng.
“Nói đi, hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Ai gia cho ngươi một cơ hội cuối cùng.”
Nữ nhi thân sinh, Liên Thái Hậu hiểu nhất, đừng nói Tiêu Nguyên, bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra chuyện này có gì đó không ổn.
Cẩn Thục Trưởng Công chúa á khẩu không trả lời được.
Mà Cẩn Thục Trưởng Công chúa từ chối lí do, lại sai lầm chồng chất sai lầm, nếu không để ý đến tình mẫu nữ, Liên Thái Hậu sẽ không sợ bẽ mặt.
“Mẫu hậu, nó nói dối, sao người lại không tin nữ nhi?”
Cẩn Thục Trưởng Công chúa từ chối lý do vu oan, nhất quyết không thay đổi.
Thấy dáng vẻ đến chết cũng không hối cải của Cẩn Thục Trưởng Công chúa, Liên Thái Hậu cầm lấy chén trà trên bàn, ầm một tiếng, ném xuống bên cạnh Cẩn Thục Trưởng Công chúa, chén trà vỡ tan thành mấy mảnh.
Bộ y phục váy dài khảm trân châu thượng hạng bị hủy hoại, Cẩn Thục Trưởng Công chúa giật mình, lại nhìn vẻ tức giận trong mắt Liên Thái Hậu, không dám mở miệng.
“Chuyện trên thọ yến là như nào? Xem đồng nát làm bảo bối, Cẩn Thục, ngươi hồ đồ à! Khánh Nhạc mới là nữ nhi thân sinh của ngươi!”
Liên Thái Hậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vừa tức vừa giận, thậm chí có chút hối hận khi triệu Cẩn Thục Trưởng Công chúa hồi kinh, ôm một bụng tức.
Liễu Thanh Vũ oan ức rơi nước mắt.
Liên Thái Hậu chướng mắt nàng.
Lão thái bà chết tiệt.
Trong lòng Liễu Thanh Vũ thầm mắng vài câu.
“Mẫu hậu, chuyện này không thể nói thế được, Khánh Nhạc quái gở vui buồn thất thường, mặc dù Thanh Vũ không phải do nữ nhi sinh dưỡng, nhưng vẫn luôn bầu bạn bên cạnh nữ nhi, hỏi han ân cần, chu đáo, hài tử này lương thiện, không giống…”
Cẩn Thục Trưởng Công chúa nói đến đó lại ngừng một chút.
“Nữ nhi tin tưởng Thanh Vũ, chuyện này không liên quan đến Thanh Vũ một chút nào.”
Thấy Cẩn Thục Trưởng Công chúa vẫn mạnh miệng, thậm chí Liên Thái Hậu lười dong dài.
“Người đâu! Kéo xuống, tìm cách để nó khai ra!”
Lập tức có hai ma ma đè Liễu Thanh Vũ lại, mí mắt Liễu Thanh Vũ giật giật, vội vàng nhìn Cẩn Thục Trưởng Công chúa.
“Mẫu thân…”
“Mẫu hậu?”
Cẩn Thục Trưởng Công chúa vội vàng giữ lấy Liễu Thanh Vũ không buông, có chút tức giận.
“Ầm!”
Liên Thái Hậu vỗ bàn, phượng uy bùng phát không che giấu.
“Cẩn Thục, chớ khiêu chiến điểm mấu chốt của Ai gia, hôm nay nếu như không nói rõ mọi chuyện, ngay cả ngươi cũng phải cho Hoàng thất một lời giải thích!”
Cẩn Thục Trưởng Công chúa nghe vậy, trong lòng run lên lại buông lỏng ra, bây giờ mới ý thức được sự nghiêm trọng của nó.
Liễu Thanh Vũ trơ mắt bị kéo xuống, tâm như tro tàn, Liên Thái Hậu nhìn cũng không thèm nhìn, từ ái nhìn về phía Khánh Nhạc.
“Hài tử ngoan, chuyện này Ai gia nhất định sẽ cho con một lời giải thích, đừng đem cái chết nói ra thành lời, uổng công Ai gia thương yêu con. Ai gia đã căn dặn Công bộ, ngay hôm nay phải hoàn thành phủ Quận chúa, bây giờ, con tạm ở chỗ của Ai gia. Tố Nga, mang Quận chúa xuống nghỉ ngơi.”
“Vâng.”
Tố Nga bước ra, đỡ Khánh Nhạc, Khánh Nhạc cũng biết chừng mực, gật đầu.
“Đa tạ ngoại tổ mẫu, là Khánh Nhạc không đúng, Khánh Nhạc ghi nhớ lời ngoại tổ mẫu.”
Liên Thái Hậu cười gật đầu, ánh mắt trìu mến, không giống làm bộ.
Cho cung nữ lui hết, sắc mặt Liên Thái Hậu âm u, tiếng nói bén nhọn trở nên có chút trầm thấp.
“Nói đi, nơi này không có người ngoài.”
Cẩn Thục Trưởng Công chúa run chân, không dám nhúc nhích, ngượng ngùng cười.
“Mẫu hậu?”
“Đừng giả bộ đáng thương với Ai gia, Ai gia rất vất vả với đem ngươi trở về Kinh đô hưởng phúc, trái lại, ngươi suốt ngày khiến Ai gia ngột ngạt, nếu ngươi không thích Khánh Nhạc thì cũng đừng đến mức làm khó nó. Ngươi, ngươi muốn Ai gia phải làm thế nào mới được.”
Liên Thái Hậu bất đắc dĩ, vừa tức phẫn, mặc kệ nói như thế nào, đều là miếng thịt trên người bà, Liên Thái Hậu chưa đến nỗi bỏ mặc.
Cẩn Thục Trưởng Công chúa rụt cổ, liền đem sự tình nói rõ một năm một mười cho Liên Thái Hậu, Liên Thái Hậu nghe xong tức giận lại tiếp tục mắng nhiếc.
“Một Công chúa như ngươi lại bị một phu nhân Thị lang nhỏ bé gây khó dễ, ngươi không có não à?”
Liên Thái Hậu bĩu môi.
“Lần này lại để Hữu tướng bắt được điểm yếu, sau này chẳng phải ngươi muốn khắp nơi bị Hữu tướng kiềm chế hả?”
Cẩn Thục Trưởng Công chúa bị Liên Thái Hậu giáo huấn, không ngừng hối hận, trong lòng đem phu nhân Thị lang mắng mấy chục lần.
Buồn cười, tiện nhân! Dám uy hϊếp nàng, trở về nhất định phải hảo hảo giáo huấn một chút.
“Mẫu hậu, bây giờ phải làm sao, lúc đó nữ nhi cũng có chút sốt ruột, cho nên mới như thế, hơn nữa, Văn Nhị công tử hào hoa phong nhã, nhìn cũng không tệ nên nữ nhi mới đáp ứng.”
Cẩn Thục Trưởng Công chúa bị mắng vô cùng xấu hổ, nếu là thần tử khác, cho hắn mười lá gan cũng không dám nói ra nửa chữ, nhưng đây lại là Hữu tướng, ngay cả Hoàng Đế cũng không dám làm gì.
Nói đi nói lại, đều do Tiêu Nguyên làm loạn!
Cẩn Thục Trưởng Công chúa thậm chí có sát ý.
“Ngươi dám để nữ nhi bảo bối của Hữu tướng gặp chuyện không may, ngày mai chờ bị bách quan dâng tấu chương, tước phong hào Công chúa, cả đời đi thủ Hoàng lăng!”
Không phải Liên Thái Hậu uy hϊếp, Hữu tướng có cả trăm loại phương pháp để Cẩn Thục Trưởng Công chúa có nỗi khổ mà nói không nên lời.