Chủ Nhân

Chương 1: Ám võng

Ám võng, tổ chức giao dịch ngầm trên internet lớn nhất tỉnh S, mỗi ngày đều có hàng vạn người đến đây để làm giao dịch ngầm.

Dư Ôn nhìn vào nội dung các bước trên trang và dừng ngay ở bước đầu tiên: Đăng tải ảnh khỏa thân của chính mình.

Đúng vậy, cô sợ hãi.

Ngay khi cô muốn đổi ý, điện thoại trên bàn lại rung.

Dư Ôn với lấy điện thoại.

“Xin chào, Cố tiểu thư. Có một khoản nợ khổng lồ mà anh trai cô là Cố Húc chưa trả cho chúng tôi trong tháng này. Chính vì thế mà ngân hàng của chúng tôi sẽ lấy đi toàn bộ số cổ phần mà anh trai cô đã thế chấp của tập đoàn Hồng Cảnh vào thứ hai tới. Với tư cách là người đại diện theo pháp luật, cô có rảnh để liên hệ với chúng tôi vào thứ hai không?”

“Ừm, đã biết.” Dư Ôn nói xong liền ngắt điện thoại, sau đó ngẩn người nhìn màn hình máy tính.

Tập đoàn Hồng Cảnh là tâm huyết cả đời này của cha cô, ai mà ngờ được lại thua ở trên tay anh trai mình.

“Dư Ôn, giấy triệu tập của tòa án đã gửi đến nhà. Niệm tình chúng ta là anh em, em giúp anh đi mà! Anh không muốn ngồi tù!” Cố Húc ăn nói khép nép, cầu xin Dư Ôn.

Dư Ôn nhìn thấy người trước mắt, chỉ hận không thể đích thân đá hắn vào tù!

“Dư Ôn, hiện tại chỉ có em mới có thể giúp anh. Dù em không giúp anh cũng phải giữ công việc kinh doanh của cha chứ!” Cố Húc giống như một tên trộm, hắn hiểu tính cách của Dư Ôn. Chính vì điểm này nên anh ta mới chèn ép Dư Ôn đến chết.

Bởi vì tập đoàn Hồng Cảnh là thứ quý giá nhất đối với Dư Ôn, cô nhất định sẽ giữ lại nó bằng mọi giá.

Cố Húc nhanh chóng nhấn vào nút xác nhận, sau đó mở camera trên điện thoại ra rồi đưa cho Dư Ôn; “Ngay bây giờ đi! Dư Ôn giúp anh!”

Dư Ôn trừng mắt liếc Cố Húc một cái. Không biết hắn làm cách nào mà có được địa chỉ của trang ám võng này. Để cứu mạng mình, Cố Húc đã xúi giục em gái mình vào trang web này bán thân.

“Anh ra ngoài chờ, em chuẩn bị xong thì gọi anh.”

Trong căn phòng trống rỗng chỉ còn lại một mình Dư Ôn. Đối mặt với sự thâu tóm của ngân hàng, cô không còn đường nào để thoát.

Dư Ôn cởi cúc áo, bộ ngực đẫy đà không kiêng nể gì mà lộ ra. Bộ đồ lót bảo thủ đã trực tiếp hạ thấp vóc dáng gợi cảm của cô.

Quần áo trên người cô đã cởi ra hết. Khoảnh khắc Dư Ôn cầm lấy điện thoại mở camera ra, một sự sỉ nhục vô cùng mạnh mẽ tràn ngập trong lòng cô.

Cô lấy tay che trước bộ ngực sữa của mình. Tuy trong phòng chỉ có một mình nhưng đối mặt với tình huống này, Dư Ôn cảm thấy giống như có hàng vạn con mắt đang dừng trên người cô.

Cô chuẩn bị thật lâu rồi mới bắt đầu tạo dáng để chụp.

Trang web có yêu cầu là phải để lộ ra khuôn mặt rạng rỡ khi chụp ảnh.

Dư Ôn đành phải nghiêng mặt, cố gắng dùng tóc che bớt khuôn mặt. Cô cắn môi dưới và nhíu mày, ngón tay bấm vào nút chụp ảnh. Một bức ảnh về một trinh nữ trong sáng hiện ra, nhìn đến chính là một báu vật.

Sau khi chụp ảnh xong, Dư Ôn nhanh chóng mặc lại quần áo.

Cô mở cửa, lạnh lùng nói với Cố Húc: “Tải nó lên.”

Cố Húc vô cùng kích động, vì có thể bán đấu giá lần đầu tiên của Dư Ôn và có thể nhanh chóng lấy được tiền. Thậm chí hắn còn tìm đến mấy hồ bằng cẩu hữu của hắn, yêu cầu họ ra giá.

Bức ảnh chụp gương mặt của cô có chút mờ. Chỉ có kim chủ với lần ra giá đứng đầu bảng mới có quyền hạn được nhìn rõ ảnh chụp.

Tuy nhiên, chỉ cần nhìn qua dáng người mơ hồ của Dư Ôn, mấy hồ bằng cẩu hữu đã không ngừng ném tiền vào trong đó.

Cố Húc thường xuyên cùng bọn họ lêu lổng nên bọn họ có gặp qua Dư Ôn vài lần. Ký ức mà cô lưu lại trong đầu bọn họ vẫn còn mới. Cả đám đều thương nhớ muốn đè cô lên giường.

Đặc biệt là bức ảnh cuối cùng, dù không nhìn rõ mặt nhưng chỉ với tư thái động lòng người kia, nó đã được trả cái giá trên trời chỉ trong vòng mười hai tiếng đồng hồ.