Ta Là Thiếu Gia Hào Môn Thật

Chương 5

“Như vậy cũng được, em trai… Nếu cậu không thích thì tôi sẽ không gọi, cậu đừng không vui.” Tống Nghiêu gượng cười, cắn chặt môi, nhanh chóng giấu đi dáng vẻ ủy khuất của mình. Hắn nhìn Tống Nguyên như muốn tiếp tục nói gì đó, cuối cùng vẫn là thấp thỏm cúi đầu, không nói lời nào.

Việc này dì Trương xem hết vào mắt, cái bà nhìn thấy chính là Tống Nghiêu hoàn toàn sợ Tống Nguyên, cúi đầu ở nơi đó thương tâm khổ sở.

Bà giễu cợt, nhìn chằm chằm Tống Nguyên, cố ý nói lớn: "Nhị thiếu gia, cậu vừa về đã bắt nạt đại thiếu gia ? Cậu có hay không biết cách tôn trọng anh trai của mình một chút ? "

Dì Trương đã làm việc ở Tống gia hơn hai mươi năm, khi đó ông bà Tống vẫn chưa có con. Tống phu nhân cùng bà ta ở chung một thời gian dài, đối đãi với bà ta như với mẫu thân mình. Bởi vậy dì Trương đối đãi với Tống Nghiêu cũng rất tốt, xem hắn như con ruột của mình.

Tuy rằng nói Tống Nghiêu không phải con ruột của Tống phu nhân, nhưng bà vẫn thích Tống Nghiêu như trước, nhất là khi biết phu nhân đối với việc Tống Nguyên trở về cũng không có quá nhiều vui mừng, bà nhìn Tống Nguyên càng thêm không vừa mắt.

Trong mắt bà, sự xuất hiện của Tống Nguyên chẳng qua chỉ là khiến cho Tống Nghiêu và nhà họ Tống thêm khó chịu.

“Thiếu gia, đã đến giờ đi rồi.” Tài xế bước nhanh vào, dừng lại bên cạnh Tống Nghiêu, cung kính nói.

”Tôi lớn hơn anh ta.” Tống Nguyên đứng lên, thờ ơ nhìn dì Trương, nhẹ giọng nói: “Dì nhầm rồi.”

Y không nói nhiều, cho dù dì Trương có chế nhạo thế nào, y cũng không có biểu hiện gì. Giọng điệu đều đều, thờ ơ, như thể y không liên quan hay quan tâm đến bất cứ điều gì.

Nhưng dì Trương lại cảm thấy lời nói của Tống Nguyên chính là đang "cố ý" nhắm vào mình, bà ta hung hăng khịt mũi, vẻ mặt trở nên méo mó vì quá kích động: "Ai nói cậu lớn tuổi hơn Tống Nghiêu thiếu gia ?! Tống Nghiêu thiếu gia sinh ngày mười bảy tháng bảy , cậu sinh ngày mười tám tháng bảy, làm sao cậu lại lớn hơn đại thiếu gia?! "

Nhìn thấy dì Trương kích động như vậy, giống như sắp ăn thịt người, ngẩng đầu lên, khóe môi Tống Nghiêu không khỏi hơi nhếch lên.

Hắn nhanh chóng che giấu nụ cười ôm lấy dì Trương, đôi mắt đỏ đến đáng sợ, giống như sắp khóc, "Dì Trương, đừng nói như vậy. Sinh nhật của con ... là của Tống Nguyên. Nói như vậy, cậu ấy chính là anh trai. Con mới sinh ngày mười tám tháng bảy, Tống Nguyên, tôi ... "

Tống Nghiêu muốn gọi một tiếng “anh trai”, nhưng chưa từng xây dựng tâm lý trong lòng, vì vậy hắn không thể gọi ra tiếng “anh trai” này, bởi vì trong lòng hắn không định coi Tống Nguyên là người nhà.

Tống Nguyên ngắt lời anh: “Gọi tên là được.”

Trong lòng dì Trương tức giận không nói ra được, cũng không thể làm gì Tống Nguyên vì thân phận của bà ta, dì Trương nhìn Tống Nguyên càng thêm không vừa mắt, sau khi dỗ dành Tống Nghiêu, bà kéo cây lau nhà trên mặt đất, âm dương châm chọc: "Ôi, mấy người đến từ nông thôn đúng là có khác, không kiêng nể gì ai, giống như ai cũng nợ hắn, không có học vấn không nói, ngay cả bản thân mình là người như thế nào cũng không tự mình biết ”

Bà ta đang nói về ai không cần phải nói cũng biết rõ.

“Dì Trương, dì đừng nói như vậy, đúng là con nợ Tống Nguyên.” Rõ ràng trong lời nói đều là châm chọc Tống Nguyên, bản thân Tống Nguyên cũng không đáp lại, ngược lại Tống Nghiêu đứng bên cạnh lại rơi lệ: "Nếu không phải do bị ôm sai. Bây giờ, đáng lẽ ra Tống Nguyên đã được cha mẹ cưng chiều suốt 18 năm, không phải con, tất cả những thứ này đều không thuộc về con. Dì Trương, nếu dì nói như vậy, Tống Nguyên sẽ cảm thấy rất khổ sở, và con cũng sẽ rất áy náy, khổ sở.

Ngày thường là thiếu gia ôn nhu lịch lãm lúc này lại khóc không ngừng, đôi mắt đỏ đến đáng thương. Dì Trương đau lòng kêu lên vài tiếng, “ Đồ tạo nghiệt", vội vàng lau nước mắt cho Tống Nghiêu.

Tống Nguyên yên lặng nhìn cả hai, một người thì diễn xuất khóc lóc, người còn lại thì dỗ dành, vẻ mặt y hoàn toàn xem nhẹ vở kịch trước mắt, dường như không ở cùng một thế giới với hai người kia.

Tống Nghiêu vừa ngăn nước mắt nói: “Con không sao cả, Tống Nguyên cõ lẽ sẽ là người khổ sở nhiều hơn, có phải tôi phiền phức quá không?” Vừa nhìn trộm Tống Nguyên, hắn hơi sửng sốt khi thấy Tống Nguyên từ đầu đến giờ cũng không hề có bất cứ biểu hiện gì.

Rốt cuộc là thật sự không để bụng,hay vẫn là giả vờ?

Người trước mặt này khi nghe được hắn và dì Trương nói chuyện, làm sao lại có thể không có phản ứng gì?

Nhận thấy ánh mắt của Tống Nghiêu, Tống Nguyên nói: “Gần tám giờ rồi.”

Tám giờ, nếu còn không đến lớp sẽ bị muộn.

Tống Nghiêu phản ứng lại nói với dì Trương: "Dì Trương, con không sao, lần sau dì đừng nói như vậy, vì con và cũng vì Tống Nguyên. Từ hôm nay, Tống Nguyên đã sống cùng chúng ta rồi. Trước kia cuộc sống của anh ấy quả thật không tốt, chúng ta đem mấy năm trước còn thiếu của anh ấy bù đắp lại"

“Con không nợ cậu ta, không cần đền bù, chuyện này cùng con không có quan hệ, con đừng đem mọi việc ôm hết trên người mình.” Dì Trương sờ đầu Tống Nghiêu.

Chỉ cần Tống Nguyên không gây chuyện, bà cũng sẽ không là khó dễ, cũng không xem Tống Nguyên không vừa mắt.

Nhưng bà ta không cảm thấy Tống Nguyên đáng thương, so với Tống Nguyên, bà càng cảm thấy Tống Nghiêu đáng thương và vô tội, dù sao cũng nơi là mình được sinh sống lâu như vậy, nếu là bà nhất định cũng sẽ suy sụp khi biết được thân phận của mình.

Về phần Tống Nguyên, trước đây cuộc sống đúng thật tồi tệ, nhưng bây giờ chẳng phải đã quay lại rồi sao, có lẽ cậu ta sẽ vui mừng chết mất.

Tống Nghiêu cầm cặp sách bước ra ngoài, tốc độ có chút vội vã.

Hắn vốn là một học sinh xuất sắc trong trường, không bao giờ đến muộn hay có chuyện về sớm, luôn đứng nhất trong các kỳ thi, được giáo viên và bạn cùng lớp khen ngợi mỗi ngày, thậm chí còn được mọi người trong trường học bầu là nam thân.

Hôm nay vậy mà lại là lần đầu tiên hắn đến muộn vì Tống Nguyên.

Tài xếđã ở trên xe trước, sau khi Tống Nghiêu lên xe liền chuẩn bị rời đi, hoàn toàn quên mất Tống Nguyên còn chưa lên xe.

Tống Nguyên cũng không quan tâm, y mở cửa xe ngồi vào, thắt dây an toàn.

“Đừng bận tâm, chú tài xế nhất thời không quen với việc cậu vừa đến, tôi cũng quên không nhắc nhở chú, muốn trách thì trách tôi là được, đừng trách chú ấy.”

Khoảnh khắc dây an toàn được thắt lại. Tống Nghiêu đang ngồi bên cạnh thật cẩn thận mở miệng

Tống Nguyên thu tay về, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Tôi không ngại."

Nghe được lời nói của Tống Nghiêu, tài xế mới nhớ tới Tống Nguyên, vội quay đầu xin lỗi: "Xin lỗi, Nhị thiếu gia, tôi quên mất, bình thường tôi đều là một mình đưa đón đại thiếu gia. Lão phu nhân còn cố ý dặn dò tôi, tôi thật quá ngu xuẩn. Nhị thiếu gia, cậu đừng tức giận ..."

Tống Nguyên ngắt lời ông: "Không sao."

Tài xế ngừng nói rồi lái xe đi, bởi vì những lời Tống Nghiêu vừa nói, ông có phần sợ hãi rằng Tống Nguyên sẽ đến gặp Tống phu nhân để khiếu nại.

"Cậu và tôi học cùng lớp A. Bố mẹ biết cậu đã lâu không được đi học đã tìm gia sư cho cậu. Lớp A có yêu cầu về điểm số. Nếu cậu không vượt qua được bài kiểm tra giữa kỳ trong hai tháng tới cậu sẽ bị đuổi khỏi lớp A. "Tống Nghiêu ngập ngừng:" Tống Nguyên, cậu cần phải thật nỗ lực , đừng để bố mẹ thất vọng. Tôi sẽ giúp cậu, cậu có thắc mắc cứ hỏi tôi, tôi có thể giúp cậu học bổ túc. "

" Đúng vậy, Tống Nghiêu thiếu gia chính là luôn đạt hạng nhất toàn khối trong trường, cậu ấy có thể làm được mọi thứ, nhị thiếu gia, nếu có gì thắc mắc, cậu có thể tìm Tống Nghiêu thiếu gia , cậu ấy rất tốt .” Người tài xế mặt mày hớn hở cười nói, từ giọng điệu có thể nghe ra đươc ông rất thích Tống Nghiêu.

”Ân” Tống Nguyên nói “Cảm ơn.”

Tống Nguyên cũng lười, không buồn đi sửa đúng lại xưng hô của tài xế với mình.

Tống Nghiêu cảm thấy Tống Nguyên thật nhàm chán, đồng thời cũng cảm thấy y vẫn luôn giả vờ.

Cố ý giả bộ không quan tâm chuyện gì hẳn là để cho hắn thả lỏng cảnh giác, ước chừng trong lòng đang suy nghĩ gì đó.

Nghĩ đến đây, Tống Nghiêu trong lòng cười nhạo.

Hắn là thiếu gia nhà họ Tống đã 18 năm, muốn từ bỏ vị trí thiếu gia Tống gia là chuyện tuyệt đối không thể.

Tống gia tuyệt đối là của hắn, ba mẹ cũng chỉ có thể là của hắn!

Cho dù Tống Nguyên chính là thiếu gia thực sự của Tống gia, nhưng đối với mọi người, cậu ta cũng chỉ là người thừa, không xuất sắc cũng không làm cho người yêu thích.

Tống Nguyên không đủ tư cách tranh đoạt với hắn.

Tống Nghiêu che ánh sáng lạnh lẽo trong mắt, rạng rỡ cười, quay đầu nhìn Tống Nguyên: "Tống Nguyên, đừng căng thẳng, bạn học của chúng ta rất hòa thuận. Họ biết rằng chúng ta là anh em, sẽ giúp cậu. ”

Xe dừng ở cổng trường, chuông vào lớp vừa lúc vang lên.

Lúc xuống xe, tài xế còn do dự muốn nói chuyện với Tống Nguyên, nhưng cuối cùng ông lại không nói gì.

Nhìn ra được ông lo lắng điều gì, Tống Nguyên đến gần ông, nhẹ giọng nói: “Chú, tôi không có tức giận, chú không cần lo lắng cho tôi cáo trạng.”

Nháy mắt làm tài xế thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng nói lời cảm ơn.

Tống Nghiêu đứng sang một bên, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cảnh này.

*

Tống Nghiêu lần đầu tiên đến muộn, bên người lại có thêm người khác.

Dáng người thiêu niên gầy gò đơn bạc, thoạt nhìn chỉ cần gió thổi qua sẽ liền ngã, dáng vẻ lãnh đạm hoàn toàn khác biệt với Tống Nghiêu lớn lên nhìn qua rất ôn nhu.

Mọi người đều tò mò tự hỏi tại sao Tống Nghiêu lại đến muộn.

"Tống Nguyên ngày đầu tiên đến trường," Tống Nghiêu nói lời xin lỗi, "Em đã lãng phí thời gian ở nhà, lão sư, em xin lỗi, là lỗi của em."

Tất cả các loại ánh mắt đổ dồn vào Tống Nguyên ngay lập tức, bởi vì hầu hết lời nói của Tống Nghiêu đều tràn đầy ẩn ý.