“Em gái nhỏ, em vẫn nên ngoan một chút, để ông đây sờ thử da^ʍ huyệt xem có ướt hay không.” Lưu Đại Thiên nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của cô thì lộ ra nụ cười càng đắc ý hơn, “Em có biết không? Từ khi ông đây bước vào đây thì đã không có ý định sống sót ra ngoài, cho nên em vẫn nên tỉnh lại đi, làm cho ông đây sướиɠ rồi nói...”
Sắc mặt của Tô Mộng Đình trắng bệch, thân thể càng điên cuồng muốn trốn thoát, nhưng hoàn toàn không thể tránh khỏi Lưu Đại Thiên và sự khống chế của hai tên tù nhân khác, “Ông không thể, ông thật sự muốn ở tù mọt gông sao?... Ông như vậy chính là cưỡиɠ ɧϊếp... Ưʍ... Không...”
Nhưng Lưu Đại Thiên lại cười rồi thò lại gần liếʍ một ngụm trên môi cô, ngón tay đã sờ vào chỗ vải qυầи ɭóŧ nhuộm một ít nước thấm từ miệng huyệt của Tô Mộng Đình, “Chậc chậc chậc... Tiểu huyệt đã ướt rồi, có phải muốn ăn côn ŧᏂịŧ lớn của ông đây hay không? Hửm?”
Tô Mộng Đình bị Lưu Đại Thiên liếʍ như vậy, lại còn bị Lưu Đại Thiên háo sắc sờ vào miệng huyệt, nghĩ đến đó là bàn tay to nổi đầy vết chai đang sờ soạng huyệt mềm của mình, còn là ngay ở trước mắt các tù nhân khác thì cả người cô run rẩy dữ dội từng đợt, cô dùng sức muốn vùng vẫy nhưng lại bị Lưu Đại Thiên kéo qυầи ɭóŧ dưới thân cô ra, ngón tay với những vết chai thật dày đã vươn tới xoa nắn âm đế mềm mại của Tô Mộng Đình.
“A!!!... Đừng mà... Đừng sờ chỗ đó... Ông là đồ biếи ŧɦái!! Ông đừng chạm vào tôi, khốn nạn... Không...” Tô Mộng Đình vừa khóc vừa la to, cả người lại có hơi nhũn ra, “Cầu xin ông... Đừng như vậy... Tôi còn chưa kịp kết hôn nữa... Hức... Đừng mà...”
“Sao nào? Em muốn nói em vẫn còn là xử nữ sao?” Lưu Đại Thiên bật cười, đầu lưỡi liếʍ trên vành tai của cô, “Chậc chậc chậc, chẳng trách thịt vυ' mềm như vậy, huyệt cũng mềm như vậy, nhìn dáng vẻ của em chắc là đã có bạn trai, muốn để lại lần đầu tiên cho bạn trai nhưng sợ là sắp phải bị ông đây chiếm rồi...”
Tô Mộng Đình nghe câu nói của Lưu Đại Thiên, còn đối diện với khuôn mặt tràn đầy nụ cười dâʍ đãиɠ đáng sợ của hắn thì cả người run lên, trong ánh mắt mang theo cảm xúc hoảng sợ, “Hức hức... Đừng mà, tôi cầu xin ông... Tôi thật sự đã có người mình thích, tôi phải gả cho anh ấy, không thể bị ông chạm vào... Không...”
Lưu Đại Thiên thổi một hơi khí nóng lên môi cô, hoặc nên nói là một luồng mùi hôi thối, hắn cười khẽ rồi nói: “Người mình thích? Mẹ nó, em cho rằng ông đây là loại người có trái tim đồng cảm sao?... Ha... Tiểu huyệt phun nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ như vậy sao?... Chậc chậc chậc, chỉ mới như vậy đã ướt rồi?” Khi nói chuyện, bàn tay to của Lưu Đại Thiên đã thô tục xoa miệng huyệt của Tô Mộng Đình, thậm chí còn đút một ngón tay thô dài với vết chai thật dày vào bên trong một khúc.
“Ưʍ... Đừng... Cầu xin ông đừng như vậy... A a a a... Không thể đút ngón tay vào trong đó, tôi cầu xin ông...” Tô Mộng Đình nhục nhã không chịu được, thân thể run rẩy dữ dội, cả người lại mềm nhũn ra, giữa đùi bị bàn tay to của Lưu Đại Thiên xoa nắn còn tiểu huyệt lại bị ngón tay đút vào nên vô cùng ướŧ áŧ.
“Bị tôi chơi đến nỗi ướt huyệt, vậy mà còn dám nói có người mình thích, tôi thấy là em thích bị ông đây chơi mới đúng...” Lưu Đại Thiên háo sắc liếʍ láp cổ cô, ngửi mùi hương trên người Tô Mộng Đình thì hơi nheo đôi mắt lại rồi thấp giọng nói: “Huyệt mềm ướt quá, có phải muốn ăn côn ŧᏂịŧ lớn hay không? Côn ŧᏂịŧ của ông đây rất lớn, muốn nếm thử hay không?”
“Đúng thế đúng thế, côn ŧᏂịŧ lớn của anh Thiên rất lớn, tao hóa, cô thật sự rất có phúc...” Trong phòng giam bên cạnh lập tức truyền đến tiếng đồng thuận của tù nhân khác, thậm chí còn kèm theo không ít nụ cười dâʍ đãиɠ, làm Tô Mộng Đình càng cảm thấy nhục nhã và căm hận, nhưng sao cô có thể chống cự lại sự khống chế của ba người đàn ông trưởng thành được cơ chứ, không chỉ chỉ có thể mở huyệt ra để bị ngón tay sần sùi của Lưu Đại Thiên đùa giỡn, mà cặρ √υ' mới bị chơi kia còn bị hai tên tù nhân chơi đùa ngón tay cô lúc đầu xoa bóp, từ trong miệng của hai người họ còn không ngừng phát ra âm thanh thỏa mãn.