“Không muốn ông đây chạm vào sao? Nghĩa là em muốn ông đây cắm thẳng vào đúng không?” Lưu Đại Thiên dứt lời thì đã duỗi bàn tay thô to ra và bóp mạnh lấy cặp mông của Tô Mộng Đình.
“Ưm…Ông làm gì thế? Buông ra…ai muốn bị ông làm, đồ khốn kiếp nhà ông, một gã tội phạm mà dám…” Tô Mộng Đình hoảng sợ la lên, đôi tay đẩy tên đàn ông trông đáng sợ ở trước mắt ra: “Ông đồ biếи ŧɦái, ưm…đừng bóp mông tôi…”
Xúc cảm từ cặp mông của Tô Mộng Đình quá tốt, Lưu Đại Thiên vừa chạm vào đã nghiện.
“Chết tiệt, mông của tao hóa này tốt thật, chỉ là không biết ngực sẽ thế nào?” Lưu Đại Thiên nói xong bèn vén áo đồng phục cảnh sát trên người Tô Mộng Đình lên, để lộ ra áσ ɭóŧ bên dưới trước ánh mắt của những tù nhân, xung quanh nhanh chóng vang lên những tiếng chọc ghẹo, trong nháy mắt, những tội phạm nằm ngủ trên chỗ nằm của riêng mình một cách thành thật đều nhìn sang bên này, tỏ vẻ muốn quan sát bức tranh tìиɧ ɖu͙© sống động đặc biệt này.
“Ưm…ông làm gì thế? Buông ra, tôi…không…đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của ông sờ vào…a…” Tô Mộng Đình liều mạng muốn dùng hai tay đẩy bàn tay cường tráng của người đàn ông này ra, nhưng chẳng hiểu sao sức của Lưu Đại Thiên rất lớn, cô chẳng thể chống cự chút nào. Thậm chí lúc cô đang gào thét, một bàn tay bẩn thỉu của Lưu Đại Thiên đã nắm lấy và xoa nắn non nửa bầu ngực lộ ra ngoài của cô, lập tức nửa bầu ngực thay hình đổi dạng theo động tác của hắn, còn để lại những vết bẩn trên đó.
“Hu hu…đồ biếи ŧɦái nhà ông, đừng…tôi là quản ngục, sao ông lại làm thế…Lấy bàn tay bẩn thỉu của ông ra…ưm…không…” Tô Mộng Đình sốt ruột đến mức muốn khóc, xung quanh có nhiều phạm nhân nhìn như thế, chắc bầu ngực của cô đã bị bọn họ nhìn thấy hết…
“Khốn kiếp, quả nhiên là cô bé non nớt, anh Thiên, anh hưởng thụ xong thì có thể để bọn em hưởng với được không?” Những tiếng nói và tiếng cười dâʍ đãиɠ của mọi người lần lượt vang lên ở các nhà giam xung quanh, mọi người đều ảo tưởng muốn thoải mái một lần.
“Đúng vậy đúng vậy, anh Thiên, con bé này trông mềm quá, không chừng vẫn còn trinh đó…”
“Khốn kiếp, tao thật sự muốn cắm côn ŧᏂịŧ lớn của tao vào tiểu huyệt của cô ta để kiểm tra xem cô ta có còn trinh hay không…”
Những câu từ khó nghe vang lên không ngừng, cơ thể Tô Mộng Đình run lên điên cuồng, nước mắt rơi ào ào, dù cô đang gào thét kháng cự nhưng cả trái tim đều trở nên tuyệt vọng. Tóm lại cô đã nhìn thấu cô chẳng phải là đối thủ của các phạm nhân trong nhà tù này, hơn nữa trông đối phương còn hung ác đến thế.
Tim đập “thình thịch thình thịch”, Tô Mộng Đình sợ đến mức ước gì thời gian có thể dừng lại ngay lúc này.
Kết quả trong nháy mắt, Lưu Đại Thiên thô bạo kéo áσ ɭóŧ của Tô Mộng Đình xuống trước mắt mọi người, làm cho hai bầu ngực của cô nhảy nhót lắc lư như hai chú thỏ trắng mập mạp, bầu ngực căng tròn và đẫy đà quyến rũ biết bao nhiêu, thịt ngực lăn tăn mê hoặc càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác của tất cả phạm nhân tại đây.
Phải biết rằng, thông thường khi Lưu Đại Thiên chơi gái đều dẫn vào nhà tù của hắn, nên phần lớn mọi người không thấy được gì cả, nhưng hôm nay cảnh hoa này đang ở bên ngoài hàng rào sắt của nhà tù, vậy có phải mọi người đều được nhìn thấy hiện trường làʍ t̠ìиɦ sống động rồi không…
Không biết khi cô nàng cảnh hoa nũng nịu như vậy bị côn ŧᏂịŧ của gã đàn ông man rợ nhất nơi đây cắm vào thì sẽ phát ra những âm thanh rêи ɾỉ êm tai đến mức nào…