Vào một ngày trung tuần tháng Mười hai, Cảnh Ninh bước khỏi phòng trực của sở cảnh sát, một chiếc xe lướt trên đường chợt dừng lại trước mặt cô. Cô không buồn ngẩng đầu, chẳng thèm liếc nhìn chiếc xe tới một lần, cứ thế men theo vỉa hè, bước về hướng Tô giới Pháp. Trời rất lạnh, tiếng giày cao gót lách cách trên mặt đường cũng giống như biểu cảm của cô lúc này: bướng bỉnh, cứng cỏi.
Ngân Xuyên xuống xe, tiến nhanh tới kéo cô lại: “Em đi đâu? Anh đưa em đi.”
Cô thoáng tức giận, giãy mạnh tay ra, chỉnh lại tay áo khoác lông cừu nhăn nhúm, cô dửng dưng nói: “Tiếp tục tới hỏi phòng tuần bộ Tô giới Pháp.”
“Nếu có tin họ sẽ chủ động báo cho em, em nên nghỉ ngơi đi.” Anh nói, “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
“Không!” Cô nhất quyết giằng co với anh, “Em không về!”
Ngân Xuyên chẳng buồn phí lời với cô, anh kéo cô lên xe, cô bèn đánh anh bằng túi xách, dây xích kim loại quật vào thái dương lập tức làm xước da anh, máu bắt đầu chảy ra. Ngân Xuyên chỉ quay đầu sang để tránh, tay anh hơi rụt lại, Cảnh Ninh tưởng anh định buông mình ra, nào ngờ anh chỉ đang đổi tư thế để ôm ngang cô lên.
“Buông ra! Buông ra!” Cô kêu lên, “Anh cút đi! Cứu với! Cứu tôi với!”
Ngân Xuyên bỏ ngoài tai.
Có người đi đường nhìn thấy, định tiến lại thật nhưng viên cảnh sát gác cổng ngoài cục cảnh sát lại mỉm cười lắc đầu với anh ta, người này hiểu ngay đây chỉ là một màn kịch vui mà thôi. Cảnh Ninh nóng nảy, lại càng thét to hơn nhưng không một ai muốn giúp cô nữa.
Ngân Xuyên bế cô, vừa đi vừa đưa mắt ra hiệu với cảnh sát gác cổng. Viên cảnh sát nọ tiến lại, Ngân Xuyên đẩy Cảnh Ninh vào xe, viên cảnh sát bèn lập tức đóng cửa lại. Cảnh Ninh không chạy ra được, cô sốt sắng thét lên: “Tôi sẽ kiện các người! Các người cấu kết với kẻ xấu định bắt cóc tôi!”
Tay cảnh sát nọ vẫn đứng vững như bức tượng đá, mặc cho Cảnh Ninh đập cửa rầm rầm. Ngân Xuyên lên xe, vươn tay khỏi cửa vẫy viên cảnh sát. Xe bắt đầu nổ máy, nghênh ngang rời đi.
“Ăn cơm!” Ngân Xuyên dúi đôi đũa vào tay Cảnh Ninh.
Cô ném đũa xuống đất.
Anh lại điềm tĩnh nhặt lên rồi tìm một đôi đũa sạch khác: “Anh tới quán hải sản em thích nhất ở Vũ Xương để mua cá, còn canh là của Tiểu Quân mang từ nhà tới, cô ấy còn dọn dẹp phòng, thay rèm và chăn cho em rồi. Hồi trước em thích sạch sẽ, giờ thì lại thành ra lôi thôi.”
Anh lại nhét đũa vào tay cô, Cảnh Ninh tiếp tục ném đi.
Ngân Xuyên không giận, anh khom lưng nhặt đũa lên, nói mà chẳng buồn để tâm tới hành động của cô: “Em đừng thắc mắc tại sao anh lại vào được nhà em, anh nhờ quản lý tòa nhà mở cửa, anh còn cho người ta tiền, đủ để mời thêm một nhân viên quản lý nữa.”
Cảnh Ninh cười lạnh: “Anh ngốc à?! Cầm tiền đi làm chuyện không đâu.”
Ngân Xuyên cũng cười, dịu dàng nói: “Đúng, anh ngốc. Anh là ngốc nhất.”
Cảnh Ninh ngoảnh mặt đi không chịu nhìn anh, cô siết chặt tay lại. Ngân Xuyên lại lấy thêm một đôi đũa, chỉ chực bật cười, anh nói: “Em mà còn ném nữa thì hết…” Chưa kịp dứt lời thì giọng anh đã đứt đoạn vì một cơn đau.
Phải, cô chỉ có ba đôi đũa. Sau khi ly hôn, cô chuyển tới ở một mình tại căn hộ đường Lợi Tế, chỉ mang theo đúng ba đôi đũa. Gia đình ba người, ba đôi đũa là đủ rồi.
Nhưng cô chỉ có một thân một mình.
“Ninh Ninh,” Ngân Xuyên thở dài nói, “anh thật sự rất vô dụng, anh không biết phải làm sao mới khiến em vui lên được.”
“Anh để em đi tìm Tiểu Quai đi, để em đi tìm con bé.” Cô bất lực nói, đứng dậy bước tới trước lò sưởi, ngơ ngác nhìn khung ảnh phía trên, bên trong là ảnh Tiểu Quai hôm đi cắt tóc tại Trường Sinh Đường vào dịp đầy tháng, Cảnh Ninh bế bé đến tiệm Tân Sinh Hoạt để chụp hình.
“Anh cả, anh nhìn xem, cái đầu trọc lốc của nó thật đáng yêu, trông thật ngoan ngoãn.” Cô vươn ngón tay ước lượng, “Lúc bị bắt cóc, tóc nó mới dài được chừng này.”
“Chúng ta sẽ tìm được con bé mà, anh vẫn không ngừng tìm nó. Anh chưa từng dừng lại.” Anh bước tới bên cô, cùng cô xem tấm ảnh, “Anh đã tìm ra người nông dân đó rồi, ít nhất chúng ta cũng biết Tống Duẫn Đoan thực sự đã bắt cóc Tiểu Quai, phải không? Chắc chắn anh ta đã đưa Tiểu Quai cho ai đó, anh sẽ tới Trường Giang tìm từng gia đình một, tìm xong Giang Bắc thì đến Giang Nam.”
Cô đau đớn nhìn anh, ánh mắt trống rỗng: “Bên ngoài kia hỗn loạn như vậy, liệu Tiểu Quai có gặp chuyện bất trắc không?”
“Không đâu, con bé sẽ không gặp phải chuyện gì, con bé đáng yêu như vậy, ngoan ngoãn như vậy, ai nỡ khiến nó bị thương chứ? Cưng con bé còn không hết nữa là.”
Cảnh Ninh lắc đầu: “Anh nghĩ một đằng nói một nẻo, em biết anh không thích Tiểu Quai, anh rất ghét con bé, anh không thấy nó đáng yêu chút nào.”
Cô đã xé toạc tâm sự của anh, anh không khỏi ngẩn ngơ.
Đúng vậy. Anh từng rất không thích Tiểu Quai, thậm chí còn nguyền rủa cho con bé biến mất, khi nghi ngờ Tống Duẫn Đoan có thể đã bắt cóc con bé, anh còn do dự không biết có nên nói ra không.
Phải, đứa bé này đã khiến Cảnh Ninh mất đi tự do, khiến cô bị trói buộc trong cuộc hôn nhân vô vọng với Từ Đức Anh. Anh mong Cảnh Ninh được giải thoát, anh từng mù quáng cho rằng chỉ khi đứa trẻ ấy biến mất, Cảnh Ninh mới có thể tìm lại tự do.
Nhưng anh sai rồi. Anh đã phủ nhận chính ý nghĩ của mình từ lâu. Anh tìm kiếm con bé điên cuồng hơn bất cứ ai, thậm chí anh còn bỏ mặc cả công việc, thậm chí còn rút lui khỏi cuộc chơi trong lúc trận giằng co với Edmund đang trong giây phút căng thẳng nhất, khi cuối cùng phòng kế toán Hoa Phổ Huệ cũng đã giành được quyền độc lập. Anh dồn hết tâm trí vào việc tìm kiếm đứa bé.
Vì anh hiểu rằng đứa trẻ ấy chính là sinh mạng của Cảnh Ninh.
“Ninh Ninh, tin anh đi, anh hy vọng em có thể tìm thấy Tiểu Quai hơn bất cứ ai,” anh khẽ thốt, “anh hiểu rõ mọi thứ tình cảm trên đời này đều không bì được với tình mẫu tử máu mủ ruột thịt, anh bằng lòng đánh đổi mọi thứ mình có để đưa đứa trẻ về, dù anh có mãi mãi không được ở bên em, chỉ cần em có thể tươi tỉnh, có thể khỏe mạnh, có thể vui vẻ trở lại.”
Tim cô thắt lại, cô quay sang, nhìn anh chăm chú.
“Sao anh lại đối xử tốt với em như vậy. Sao anh còn đối xử tốt với em như vậy? Anh cả, anh thậm chí còn không có thời gian để lo việc kinh doanh.”
“Vì…” Anh ngập ngừng, dù lòng anh vẫn rất bình tĩnh, nhưng đây là một biểu hiện của sự yếu đuối tột cùng, giờ anh chỉ muốn bật khóc thật to. Sự hối hận khó cất thành lời cứ cuốn lấy anh mỗi phút mỗi giây, thấy cô bất lực tuyệt vọng như vậy, anh lại chẳng thể làm gì cho cô. Anh chỉ mong sao có thể trở về ngày còn nhỏ, khi ấy cô tự do phóng khoáng, vô ưu vô lo, nếu không vui thì cứ thế òa khóc, nhưng giờ đây trông dáng vẻ trống rỗng chết lặng của cô, anh lại đau đớn tột cùng. Anh muốn nói cho cô biết đánh đổi tất cả vì người mình yêu là khoản đầu tư lý trí hơn việc kinh doanh gấp nghìn lần vạn lần. Có núi vàng núi bạc cũng không quý giá bằng em. Nhưng anh không cất nổi thành lời, không biết bao giờ anh mới có thể thật sự nói ra, anh sợ mọi chuyện cũng sẽ giống như lúc trước, anh bộc bạch tấm chân tình nhưng đáp lại chỉ là sự cự tuyệt đầy kiên quyết của cô.
Cô nhìn anh.
Vết thương trên thái dương anh là do cô gây nên, miệng vết thương trông rất đáng sợ, nhưng gương mặt anh lại mang nụ cười mỉm, nụ cười ngậm nước mắt, anh thật dịu dàng, khiến cô chợt như trở về những ngày tháng tươi đẹp quá khứ, trở về với cái tiết hương hoa ông lão nồng nàn, hoa hồng mỉm cười trên giàn dây leo.
“Anh cả…” Cô khẽ thốt, sự áy náy và yêu thương xót xa thoáng hiện trong mắt cô.
Lòng anh chấn động. Thứ cảm xúc mừng rỡ gần như chỉ chực thét lên bị một cảm xúc mãnh liệt khác cuốn đi.
Đó là một dự cảm. Là phản ứng khi hai con tim đang cùng chung một nhịp đập gấp rút nhất.
Ngón tay mảnh dẻ của cô chạm vào trán anh, thương xót ướm lên vết thương của anh. Anh chợt nắm lấy tay cô, cô giãy giụa theo bản năng nhưng anh không hề buông tha. Anh kéo tay lại, ôm chặt lấy cô, như con rắn của du͙© vọиɠ đã siết chặt lấy anh trong tâm thức.
Đau đớn biến mất, thống khổ biến mất, lý trí cũng tiêu tan.
Đôi môi anh chen ép môi cô, ép cô phải mở miệng, để anh có thể đoạt lấy cô, đoạt lấy càng nhiều càng tốt. Cô đứng bất động trong một phút rồi cơ thể từ từ trượt xuống, anh kéo cô lên, ấn cô trên tường, bàn tay lần vào cổ áo cô, mở cúc áo. Cô đánh anh, cắn anh, như một con dã thú bé nhỏ đang bướng bỉnh giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn bị khuất phục, cả cơ thể cô mềm nhũn, như hóa thành một con cá. Anh bế cô lên, bước vào phòng ngủ.
Giây phút ngã xuống, cô phát ra tiếng kêu yếu ớt, thay vì bảo đây là tiếng thở dốc đau đớn, chi bằng gọi nó là sự lôi kéo không thể cưỡng lại với anh. Cô trao anh cần cổ, bờ vai và toàn bộ cơ thể mình. Da thịt cô còn lạnh lẽo trơn bóng hơn cả tơ lụa, anh sa vào sự lạnh buốt như nước, vào sự ấm áp như lụa, nghẹt thở, căng thẳng, bất lực. Sự phóng túng trong giác quan là thứ máu huyết như rượu mạnh, mang theo mùi hương của tình yêu, anh nghĩ dù có say túy lúy đến chết trong đó cũng chẳng phải hối hận. Họ quấn quýt lấy nhau, chèn ép nhau, đòi hỏi nhau, cô nghĩ mình là một nỗi nhục nhã phóng đãng, nhưng vẫn mặc sức hưởng thụ cảm giác trống rỗng được sự buông thả đánh mất lý trí này đem lại. Anh hôn mạch máu mờ nhạt trên phần ngực trắng muốt của cô, hôn gương mặt cô, đôi môi mím chặt của cô, vành tai như trân châu của cô, cô đang gần sát đôi mắt anh, hơi thở của cô và của anh không hề có khoảng cách.
Dưới cơ thể anh là cô, bị anh chiếm hữu và khống chế, còn dưới cô là vực sâu. Anh mạnh mẽ đẩy cô xuống bằng sự cuồng nhiệt, bất kham của mình, cô từ từ chìm xuống, cuối cùng cũng rơi xuống đáy vực. Vào giờ phút anh đạt tới đỉnh điểm của hạnh phúc, cô đã chìm xuống địa ngục.
Cuối cùng cô cũng bật khóc, thỏa sức khóc, không còn đếm xỉa tới điều gì khác, nước mắt cô khiến sự kiềm chế của anh nổ tung, anh siết chặt cô, cõi lòng đau đớn, nhưng lại vẫn thỏa mãn tới kỳ lạ.
Trong địa ngục liệu còn có ai sẽ được cứu vớt? Vào giây phút này, linh hồn chằng chịt vết rách cuối cùng cũng đã hóa vẹn nguyên.