Tô Tử Thanh lại hỏi Trịnh Tiểu Bạch một vài vấn đề, Trịnh Tiểu Bạch liền thao thao bất tuyệt. Hắn năm nay là sinh viên năm hai, bình thường rất chú ý phương diện vệ sinh, thích chơi bóng rổ và chạy bộ. Bác sĩ Tô nhìn ánh mắt tin cậy của Trịnh Tiểu Bạch đồng chí, không khỏi nghĩ thầm, có lẽ mình thực sự đã gần ngưỡng trung niên, xưa nay thành thục mà phương diện này cũng chuyển biến, hắn chưa từng lay động vì bệnh nhân bao giờ.
Bởi vậy, hắn hắng giọng nói: “Nga, xem ra chứng viêm của cậu cơ bản đã khỏi hẳn, sau này không cần tới nữa —— xoa bóp nhiều quá cũng không tốt.” Chưa kể cứ tiếp tục thế này thêm vài lần, hắn sợ mình khống chế không được biến thành cầm thú mất!
Trịnh Tiểu Bạch trên mặt rõ ràng có một tia kinh ngạc, hỏi lại: “Không cần tới nữa?”
“Ân.” Tô Tử Thanh gật đầu khẳng định.
Trịnh Tiểu Bạch có chút lưu luyến nói: “Kỳ thực rất thoải mái… Bác sĩ, vậy mỗi tháng em tới một lần có được không?”
“… Không được, làm nhiều quá sẽ tổn hại thân thể.” Tô Tử Thanh mất tự nhiên gác một chân lên chân kia —— lão nhị hắn đang rất có tinh thần. Cư nhiên chỉ nhìn phản ứng của bệnh nhân đã cứng, này với hắn mà nói chính là lần đầu tiên, cho nên, không thể để Trịnh Tiểu Bạch quay lại…
Lúc Trịnh Tiểu Bạch ra về, đặc biệt cảm kích vươn tay: “Bác sĩ Tô, cảm ơn anh.”
Tô Tử Thanh cười bắt tay, “Không cần cảm ơn, đây là việc mà bác sĩ chúng tôi nên làm.”
Hắn tiếc nuối nhìn theo bóng lưng Trịnh Tiểu Bạch, không khỏi sinh lòng phiền muộn. Kỳ thực cậu nhóc này khả ái chết được, nhất là lúc nhắm mắt cố nén tiếng rên, rất mê người.
Bất quá chưa tới một tuần, Tô Tử Thanh đã gặp lại Trịnh Tiểu Bạch. Hôm đó hắn được nghỉ, ăn mặc thoải mái đi siêu thị mua đồ. Trịnh Tiểu Bạch mặc một chiếc quần lửng màu vàng, đội nón lưỡi trai cũng màu vàng, đang cùng vài bạn trẻ trông cũng giống sinh viên đứng ngay quầy hàng tiếp thị dầu gội ở cửa siêu thị. Hơn nữa Trịnh Tiểu Bạch cười đến đặc biệt xán lạn, mắt mày đều loan loan còn lộ ra mấy cái răng, quả thực chiếu mù mắt người ta.
Trịnh Tiểu Bạch rất nhanh liền phát hiện Tô Tử Thanh, hưng phấn vẫy tay chào hỏi: “Hi!”
Tô Tử Thanh gật đầu với hắn, ý cười vẫn như cũ không chút gợn sóng: “Ân, trùng hợp thật.”
Bạn nữ bên cạnh tò mò len lén hỏi: “Mỹ nam này là ai?”
“Là bác… là anh họ của tớ.” Trịnh Tiểu Bạch lập tức đổi giọng, hậu tri hậu giác đỏ mặt, hồi hộp nhìn Tô Tử Thanh.