Bùi Sóc thật sự không biết nên đánh giá bằng hữu của mình như thế nào cho tốt.
Mặc dù ngày thường hắn nhanh mồm dẻo miệng nhưng lúc này cũng bị hành động của Ngu Nghiên làm cho khϊếp sợ.
“Ngươi đường đường là An Bắc Hầu thế mà cũng làm ra hành động vào nhà cướp của như thế này sao??”
Ngu Nghiên quay đầu đi, không để ý đến việc hắn đang chỉ trích.
“Cũng đúng, cũng đúng, ngươi là kẻ điên, sao có thể so sánh với cùng người bình thường.” Bùi Sóc ôm kín cái trán, thống khổ nói: “Khổ cho ta còn vắt óc giúp ngươi chuẩn bị giữ người lại như thế nào, ta còn gọi người cho Lý thượng thư gặp không ít phiền toái, vì thế giúp ngươi kéo dài phía bên Thái hậu, kết quả ngươi lại tự mình làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy.”
Giao phó nhầm người, cuối cùng là giao phó nhầm người!
“Đa tạ ngươi lấy danh nghĩa của lão phu nhân mời nàng đến đây.”
“Đừng, đừng cảm tạ ta, ta gánh không nổi đâu.” Bùi Sóc cam chịu nói: “Ta hổ thẹn vì làm quân sư của ngươi, phụ tá cho ngươi, cái gì ta cũng làm không tốt.”
Thấy bằng hữu thất bại như thế, đôi môi mỏng của Ngu Nghiên nhẹ nhàng nhấp xuống.
Bằng hữu hết lòng giúp đỡ hắn, trong lòng hắn cũng hiểu rõ nhưng hắn cũng không giỏi giải thích, cũng cực kỳ ít khi tự mình giải thích.
Hắn nói thẳng: “Trễ một chút thì nàng sẽ chạy.”
“Chạy? Về Lương Châu sao?”
Bùi Sóc không nghĩ tới ở giữa còn có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, không phải nhị cô nương Minh gia mới đến Kinh thành không lâu sao, tại sao lại tính toán quay trở về rồi?
Bùi Sóc buông lỏng cái trán, nhíu mày: “Trong lòng ta từ đầu đến cuối còn có một chút nghi ngờ, ngươi đã nói cả đời này không nghĩ đến chuyện thành hôn, vậy tân nương kia là ai, có gì khác nhau không? Ban đầu ta cho rằng ngươi nhìn trúng Minh gia là còn đang suy nghĩ ngươi có kết thù cùng với Minh gia hay không, nhưng khi tưởng tượng đến Minh nhị công tử lại cảm thấy không đến mức đó.”
“Hôm nay ta cho rằng ngươi thích đại cô nương, không muốn nàng chết cho nên mới đổi thành nhị cô nương, nhưng hôm nay xem ra, đại cô nương không lọt vào mắt ngươi được…” Bùi Sóc trực tiếp nhìn về phía bằng hữu: “Như vậy nhị cô nương đã lọt vào mắt ngươi, tại sao ngươi còn khổ sở giữ lại nàng chứ?”
Ba tân nương trước kia đều do Thái hậu chọn lựa kỹ càng, đáng tiếc ở trên đường xuất giá đi về hướng Tây Bắc đều chết bất đắc kỳ tử. Ngu Nghiên đều không có phản ứng đặc biệt gì với ba vị tân nương đó, nhưng hắn lại bắt đầu để ý đến vị thứ tư này.
Để ý, ngay lập tức sẽ trở thành nhược điểm của hắn.
Nếu để ý thì làm sao có thể khiến đối phương trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, làm sao có thể đem sự uy hϊếp của mình bại lộ ra chứ.
Ngu Nghiên buông chén trà rồi đứng lên, đi đến phía trước cửa sổ.
Xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ, nhìn xa thấy tiểu cô nương còn đứng tại chỗ, nàng cúi người xuống phía trước, nhẹ nhàng ngửi mùi hoa.
Mặt trời sáng chói chang, chùm tia sáng chiếu xuống đất, xung quanh cơ thể tiểu cô nương phát ra một lớp ánh sáng. Vầng sáng mông lung, xinh đẹp đến mức không chân thật.
Hình như nàng rất thích mang y phục màu xanh lá, rõ ràng là màu sắc thanh đạm nhã nhặn lại không thể che được dáng vẻ lả lướt duyên dáng ngàn thu của nàng.
Trên ngũ quan được điêu khắc tinh xảo, lông mi tỉ mỉ cong vυ't, Ngu Nghiên vẫn có thể nhớ lại khi nàng bị mình ôm vào trong l*иg ngực, đôi mắt hoa anh đào mờ mịt của nàng, hàng mi dài chuyển động lên xuống như là đang trêu chọc ở trong lòng hắn.
Trước đó vài ngày bị người đẩy ngã, hôm nay nhìn nàng cũng không giống như có chỗ nào không được ổn, có thể cười nói, thật tốt.
Chẳng qua nếu là choáng váng một chút, ngoan ngoãn một chút, thật ra cũng không tồi, thuận lợi cho việc ngày sau có thể cất lại báu vật quý giá.
Không biết nhìn bao lâu, nhập thần đến mức Bùi Sóc đi đến bên cạnh hắn cũng chưa từng phát hiện ra.
“Lần này tân nương sẽ không chết.” Hắn nói.
Bùi Sóc khϊếp sợ nhìn hắn.
Ngu Nghiên bình tĩnh nói: “Ba người kia lúc trước chính là ‘chết bất đắc kỳ tử ’, ngươi và ta đều rõ ràng, không phải sao?”
Bùi Sóc trầm mặc một hồi.
“Cho nên, ngươi nghiêm túc?”
Hắn và Ngu Nghiên làm việc chung với nhau đã rất nhiều năm, bọn họ cũng coi như là tri kỷ, tính tình hợp nhau, Bùi Sóc cảm thấy hắn có rất nhiều thứ đều giống mình cho nên bọn họ có thể trở thành bằng hữu.
Nhưng chừng ấy năm tới nay, đây là lần đầu tiên Bùi Sóc đọc không hiểu suy nghĩ hắn.
Ngu Nghiên không trả lời hắn, chỉ là an tĩnh đứng ở sau cửa sổ, yên lặng nhìn chăm chú giai nhân đang ngắm hoa ở bên dưới.
Không bao lâu, có nha hoàn lên lầu, gõ vào cánh cửa.
Ngu Nghiên từ nhỏ phòng rời đi, tránh lọt vào tầm mắt của tân khách, ngựa quen đường cũ mà dọc theo đường mòn đi đến trước một cái cầu hình vòm.
Đây là một cái cầu rất nhỏ cho nên ít ai đi trên chiếc cầu này. Cái cầu nối giữa hậu hoa viên và tiền viện, lại có một con đường mòn dẫn đến nơi tiếp khách gần đây.
Bởi vì mấy ngày trước đây có một cơn mưa rất lớn, rất nhiều cây nhỏ bị gió bẻ gãy, lá xanh rậm rạp rơi xuống nằm đầy trên mặt đất, hơn nữa lối đi rất hẹp, gạch xanh ướŧ áŧ, lại có tỳ nữ không cẩn thận rơi xuống nước cho nên quản gia trong phủ liền hạ lệnh phong một đoạn đường này, tính toán mở rộng con đường này, sau khi tu sửa tốt thì lại cho đi.