Editor: Phong Linh
Thật ra nếu đôi tỷ đệ này đóng cửa lại thì không hề yêu thương nhau chút nào, ít nhất Lục Lục sẽ bị đền hết ánh sáng chọc cho tức chết. Nhưng nàng biết đây là đệ đệ ruột duy nhất cùng cha cùng nương của nàng, vậy nên ở bên ngoài vẫn nên giữ dáng vẻ yêu thương lẫn nhau.
Ví dụ như khi Thất Hoàng tử Bùi Sâm giả vờ ngớ ngẩn ở trên lớp học, Lục Lục sẽ nghĩ thầm trong lòng, sau này đền hết ánh sáng sẽ thông minh hơn cả hắn ta! Hiện tại hắn ta chỉ là một tên trộm gà!
Lục Lục luôn đối với đệ đệ nàng như vậy.
Nếu nói về mặt bảo vệ thì không có, dù sao đền hết ánh sáng cũng là Thái tử, hắn vừa sinh ra đã làm Thái tử, bất cứ Hoàng tử nào hay Công chúa nào cũng sẽ không bắt nạt hắn, bởi vì không ai dám!
Gần đây, Phùng Niệm nhớ tới một việc rất quan trọng.
Bởi vì lúc đó quá bận nên nàng đã quên mất, bây giờ mới di chuyển ốm đau bệnh tật của đền hết ánh sáng đi, đề phòng trước tương lai.
...
Mặc dù Phùng Niệm không có cảm giác gì, nhưng đối với người khác mà nói, mùa hè năm nay khá nóng. Vào trung tuần tháng bảy, mặt trời vẫn rất nóng, thường ngày Bùi Càn có thể tới Trường Hi cung để tránh nóng, nhưng hiện tại vị trí nằm cạnh Hoàng hậu đã bị Lục Lục và Cửu Cửu cướp đoạt, dù vậy y cũng không có mặt mũi nào mà tranh giành với nữ nhi, vậy phải làm sao bây giờ? Vì vậy Bùi Càn muốn đưa mọi người tới sơn trang nghỉ mát.
(*)Trung tuần: Theo lịch cổ của Trung Quốc thì 1 tuần là 10 ngày và một tháng có 3 tuần gồm thượng tuần (上旬, tương đương từ ngày 1 đến ngày 10 của tây lịch), trung tuần (中旬, tương đương từ ngày 11 đến ngày 20) và hạ tuần (下旬, tương đương từ ngày 21 đến ngày 30).
Tấu chương và cấp báo đều đưa thẳng qua sơn trang bên kia, y sẽ làm việc ở đó.
Phùng Niệm đưa những người khác đi cùng, trong đó có Tô phi, bởi vì ngày nào Bát Hoàng tử cũng than nóng, nên cho nàng ta dẫn theo Bát Hoàng tử.
Còn có mẹ con Du Quý nhân.
Dẫn bọn họ theo là bởi vì nếu Lục Lục đi thì sẽ còn mình hắn học, thế chẳng phải tiến độ học của hai người sẽ khác nhau sao? Nếu như sau khi Lục Lục trở về phát hiện mình bị bỏ lại thì phải làm sao bây giờ?
Không dẫn nữ nhi theo cùng là không thể nào rồi đấy.
Muốn dẫn nàng đi theo, nhưng không được để người khác trong lớp vượt qua nàng, chỉ còn cách đưa Thất Hoàng tử đi cùng nàng, tạm dừng việc học, chờ khi nào mát mẻ hơn thì về, mở lại lớp.
Cái loại phụ huynh vì muốn nữ nhi mình giữ vị trí xuất sắc mà cho cả trường nghỉ hết.... Nếu đặt vào đời sau thì đây chính là một đóa hoa hiếm thấy.
Hiện tại, y là Hoàng Đế nên không ai quản được y, tiên sinh dạy học nghe nói được nghỉ nửa tháng có lẽ còn a di đà phật cảm ơn y, trời nóng như vậy không ở nhà ngủ cho sướиɠ chứ sao phải tiến cung giảng bài cho đám oắt con làm gì?
Theo kế hoạch thì sẽ ở bên kia nửa tháng, trước khi đi Bùi Càn đã giao Kinh Thành lại cho ba Hoàng tử. Với lão đại thì nói con là người chủ trì, với lão nhị thì nói nhớ chú ý đại ca của con, đừng để hắn ta giả vờ ngớ ngẩn, còn với lão tam thì nói muốn lợi dùng cơ hội này để phụ hoàng thấy năng lực của con.
Với những lời này, để lại ba đứa con với niềm tin và nhiệt huyết.
Không chỉ vậy, y còn cố ý nhắc nhở tả hữu Tướng và lục bộ Thượng Thư, ám chỉ rằng cho dù trẫm rời Kinh Thành thì chỉ cần để ý một chút cũng có thể biết các ngươi đang làm trò gì, đừng thừa dịp trẫm không có ở đây mà vui mừng.
Mọi người đều biết Hoàng hậu là tiên nữ.
Lời này có ý gì nghĩ một chút sẽ rõ ngay.
- -- Tăng lớp da lên, Hoàng hậu đang nhìn các ngươi đấy.
Cứ như vậy thánh giá rời kinh, ngồi xe ngựa một ngày đường gấp rút đi tới sơn trang hoàng gia nghỉ mát. Nơi này được bao quanh bởi núi và hồ, vậy nên rất mát mẻ.
Đám oắt con vừa nhìn đã vui mừng, chạy như điên một vòng quanh hồ, có một chiếc thuyền hoa đậu ở trong hồ.
Bởi vì nhận được tin tức Hoàng Thượng muốn dẫn người tới, những người canh giữ ở sơn trang nghỉ mát đã quét tước, dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ thuyền hoa, nó nổi trên mặt hồ xanh biếc lấp lánh như một cung điện nhỏ trên mặt nước.
Tất cả bọn Lục Lục đều oa một tiếng, sau đó ồn ào nói muốn lên đó chơi.
Hoàng tử Công chúa đã nói muốn đi lên, ai dám không cho lên? Bọn họ đành phải sắp xếp nhiều người trông coi cẩn thận. Phùng Niệm không đi theo lên thuyền, nàng chỉ đứng bên hồ nhìn một lát, dặn dò Lục Lục để nàng đi đứng cẩn thận, chú ý an toàn, chơi chán rồi thì lên bờ, tự mình đưa đền hết ánh sáng đi trước tới phòng dành cho nàng.
Ngồi trên xe ngựa cả một ngày, cho dù đã bày biện tốt thì cũng không tránh được việc lắc qua lắc lại, Phùng Niệm cảm thấy hơi mệt mỏi, muốn đi nghỉ một chút.
Nàng đi ngủ một giấc, tình lại thì phát hiện Chính ca đã để lại một tin nhắn, nói có vài hoa quả mới lạ, rất là ngọt, đã được ướp lạnh, nàng mau tới đây cầm về ăn.
Mọi người đều biết, Tần quốc có vị trí vĩ độ thấp, dù là mùa đông cũng rất ấm áp, mùa hè đã nóng thì càng thêm nóng.
Bên đó có rất nhiều loại hoa quả nhiệt đới.
Hoa quả nhiệt đới không chịu được bị đông lạnh, sau bị ướp lạnh thì phải ăn nhanh.
Đền hết ánh sáng đang ngủ, chỉ sợ Lục Lục còn đang quậy phá bên ngoài, có lẽ vẫn chưa chơi chán. Phùng Niệm nghĩ sau khi bọn họ chơi mệt rồi thì ăn chút trái cây cũng tốt, hỏi Chính ca bây giờ có tiện hay không, định đi qua mang hoa quả về.
Nàng đi qua, cầm lấy hoa quả, để hệ thống đưa mình trở về.
Sau đó nàng xuất hiện ở phòng ngủ Trường Hi cung...
Phùng Niệm trước giờ vẫn luôn bình tĩnh, quanh năm suốt tháng ít khi bị dọa đến ngây người, lúc này thì nàng chết đứng luôn rồi.
Bao Tự: “Phụt.” truyện chỉ được đăng tại, mọi nơi khác đều là ăn cắp
Đát Kỷ: “Phụt ha ha ha ha.”
Lưu Sở Ngọc: “Ha ha ha ha ha ha ha.”
Lữ Trĩ: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại trở về Trường Hi cung rồi?”
Trần Viên Viên: “Kỹ năng Truyền Tống kia không phải là dùng một lần đi qua, lần thứ hai thì đi về sao?”
Vi Hương Nhi: “Chắc là nó tưởng trở về là về nhà, có phải Niệm Niệm đã trói chặt Trường Hi cung là nhà của mình....”
Hạ Cơ: “Thật xin lỗi ta biết lúc này không phải lúc để cười nhưng mà thực sự ta không nhịn được... phụt ha ha ha.”
Phùng Tiểu Liên: “Bây giờ phải làm sao? Bây giờ phải làm sao?”
Phùng Niệm cũng không biết phải làm gì bây giờ...
Vừa nhận được kỹ năng Truyền Tống nàng đã nhìn qua rồi, nhớ kỹ dùng một lần đi và một lần về, sau khi trở về Trường Hi cung nàng mới cảm thấy việc này có chút không đúng, đọc kỹ lại mô tả một lần nữa.
Sau đó đã hiểu được một chút.
Hệ thống cho là trở về nghĩa là về chỗ an toàn, chỗ an toàn này đã ngầm thừa nhận chính là nhà của nàng, đây là dựa vào thiết lập bảo vệ, nếu như muốn trở về chỗ khác thì phải trói buộc lại gia viên.
Chỉ là không kịp nữa rồi, vấn đề bây giờ là phải làm sao đây?
Phùng Niệm nhìn sọt hoa quả nàng chuyển tới đây, lòng của nàng như đống hoa quả ướp lạnh này vậy, rất lạnh rất lạnh.
Phùng Niệm: “Hệ thống! Hệ thống ngươi đi ra đây! Ngươi mau đưa ta trở về!”
Phùng Niệm: “Đền hết ánh sáng còn đang ngủ trong phòng, còn có Lục Lục... Không nhìn thấy ta đâu chắc chắn nàng đang rất sợ hãi.”
Phùng Niệm: “Đừng đối với ta như vậy mà đại ca!”
Phùng Niệm: “Đại ca!”
Bảy năm rồi, group nay đã được mở ra bảy năm rồi nhưng chưa thấy chủ group sụp đổ như vậy, dù khi mang thai sinh con cũng không, đây là lần đầu tiên nàng kích động như vậy.
Nhưng mà, chẳng lẽ hệ thông không có nguyên tắc của hệ thống sao?
Lúc trước Phùng Niệm náo loạn muốn biết y thuật của Tiêu Hoàng hậu, nàng muốn chăm sóc người bị thương nhưng hệ thống không cho, không phù hợp với tiêu chuẩn thì cho cái gì mà cho?
Lúc này cũng thế.
Rõ ràng là do chủ group sơ suất, cái nồi này hệ thống không cõng, hệ thống giả chết rồi.
Đát Kỷ: “Ha ha ha chủ group chó chết, muội cũng có ngày hôm nay!”
>
Dương Ngọc Hoàn: “...Đát Kỷ tỷ tỷ thật là, bị dạy dỗ bảy năm rồi sao vẫn không nhớ?”
Triệu Phi Yến: “Dù sao tỷ ấy bị cấm chat như cơm bữa không cần phải để ý lắm, giờ phải nghĩ cách cho chủ group.”
Tây Thi: “Với tính cách trước sau như một của hệ thống, nếu nó tình nguyện phối hợp thì đã phối hợp, bây giờ vẫn không chịu phản ứng thì có nghĩa là không muốn đàm phán gì hết.”
Diệp Hách Na Lạp Hạnh Trinh: “Muốn đi xe ngựa tới sơn trang nghỉ mát mất một ngày, nếu cưỡi ngựa, chắc chỉ cần khoảng hai ba canh giờ, vẫn nên phái người đi truyền lời thôi, nói với Bùi Càn là muội không cẩn thận trở về, bảo y chăm sóc tốt cho hai đứa nhóc.”
Phùng Niệm: “Y sẽ không thấy kì lạ sao? Cho dù ta trở về, sao không dùng pháp thuật đi qua lại?”
Khánh Ba Ba: “Không sao, bây giờ không phải là tháng bảy sao? Cứ nói là đến nửa tháng bảy thì tiên pháp hơi khó điều khiển.”
Đông Ca: “Dù sao đã như vậy rồi, thì kiểm tra hai oắt con của muội một chút, xem bọn chúng thích chơi hơi hay là nhớ muội hơn.”
Bây giờ cũng không còn cách nào hay hơn, chỉ có thể làm như vậy.
Phùng Niệm đi ra từ trong phòng, đúng lúc này gặp phải một cung nữ đang quét đình viện, trông thấy Hoàng hậu nương nương thì bị dọa muốn phát điên luôn.
“Nương... Nương nương? Sao người lại ở đây vậy nương nương? Không phải người đã xuất phát đi cùng Hoàng Thượng sao?”
“Việc này ấy mà, tóm lại là dùng sai pháp thuật nên không cẩn thận đã về đây, ngươi thay bản cung tìm Nhị Hoàng tử đến đây, ta có chuyện muốn giao cho hắn.”
Nô tài được sủng ái ở Trường Hi cung đều được đi theo đến sơn trang nghỉ mát, ở lại đây chỉ có những người bình thường không có cơ hội lộ mặt, bây giờ nhìn Phùng Niệm trước mặt không có tâm phúc bên cạnh, cảm thấy cơ hội tới rồi, vội vội vàng vàng muốn biểu hiện thật tốt.
Có người bưng trà rót nước, cũng có người hỏi nương nương có đói bụng không, đương nhiên đã có người chạy đi truyền tin.
Bùi Diễm nghe nói việc ở Trường Hi cung, cả người hắn hơi ngẩn ra.
“Không phải mẫu hậu đã theo phụ hoàng đi nghỉ mát rồi sao?”
“Tóm lại là vì một số nguyên nhân nên nương nương đã trở về, lúc này có chuyện tìm người, phiền người mau mau qua đó một chuyến.”
Lúc này sắc trời đã hơi trễ, còn muốn tiến cung gặp người, còn không phải là thân mẫu, việc này rất không hợp với lẽ thường. Nhưng mà người truyền lời nói đây là việc gấp, để hắn không dám chần chừ, Bùi Diễm có thể làm gì? Đành phải nói cho người khác rằng nói với Bảo Âm mình có việc phải tiến cung, sẽ về phủ trễ một chút.
Lúc hắn tiến cung, sắc trời đã gần đến hoàng hôn, đến Trường Hi cung thì trời đã tối, trong phòng thắp đèn, thậm chí Bùi Diễm chưa đi đến phòng, đã hành lễ Phùng Niệm ở ngoài cửa, hỏi nương nương vì sao lại ở trong cung? Rốt cuộc là có việc gì mà gấp như vậy?
Phùng Niệm cần lấy lá thư vừa viết xong, đi tới bên cạnh Bùi Diễm rồi đưa cho hắn.
“Là do bản cung không cẩn thận nên dùng sai tiên pháp trở về, pháp thuật kia không thể dùng liên tục, tóm lại bản cung không quay lại được... Trước khi bản cung về đây đã ở một mình trong phòng, phụ hoàng ngươi vẫn chưa biết việc này, hiện tại cần ngươi mau giúp bản cung đưa lá thư này tới sơn trang nghỉ mát, hiểu chưa?”
Đã hiểu...
Đây đúng là chuyện quan trọng.
“Sao nương nương không để cho người khác trực tiếp đưa cho nhi thần là được, có thể tiết kiệm chút thời gian.”
“Còn không phải vì sợ ngươi không tin sao, ngươi nghe nói bản cung trở về nhưng không tận mắt nhìn thấy ngươi tin không? Còn không phải sẽ tiến cung xác nhận một chút sao?”
Cũng đúng!
“Việc này nhi thần cũng không dám để lâu, cũng nên đi ngay.”
“Chờ một chút.” Phùng Niệm gọi hắn lại, lấy hoa quả đem từ phía nam về chia cho hắn ta hơn một nửa, để hắn ta đem về cho Bảo Âm nếm thử.
Chính là vì thứ này, mới xảy ra nhiều sự cố như vậy.
Phùng Niệm rất lo lắng cho hai đứa nhóc.
Đền hết ánh sáng còn nhỏ, ngược lại rất dễ bị lừa. Lục Lục đã năm tuổi rồi, rất thông minh, vẫn luôn rất dính lấy nàng, không thấy nàng đâu chắc là đang ầm ĩ muốn lật trời rồi.
Triệu Cơ: “Còn đang lo lắng à? Thật ra đây không phải vẫn đề lớn, chắc Bùi Càn sẽ nghĩ phía nam có việc gấp nên muội phải qua đó, mất tích nửa ngày y sẽ không lo lắng quá mức. Còn về Lục Công chúa, Bùi Càn biết cách dỗ nàng thế nào mà.”
Lữ Trĩ: “Công chúa sẽ không tự tức chết mình để đền hết ánh sáng có cơ hội, nàng chỉ ép chết Bùi Càn thôi. Việc này rất tốt, bình thường đều là muội chăm sóc bọn họ, hiện tại cơ hội tới rồi, để Bùi Càn trải nghiệm thử một lần.”
Việc đã xảy ra rồi, hãy luôn nghĩ tới mặt tốt của nó.
Mọi người cứ thay phiên nhau khuyên bảo một chút.
Phùng Niệm cũng chỉ là đau lòng vì sợ đứa con yêu của mình náo loạn, sau đó gửi tin nhắn cho ca ca của nàng: “Ca, ta vừa làm một việc ngớ ngẩn rồi, ta với Bùi Càn đi tới sơn trang nghỉ mát, từ sơn trang nghỉ mát tới chỗ của huynh, sau đó trở lại hoàng cung.”
Doanh Chinh đọc hết cả nửa ngày cũng không thấy phản ứng lại, sau đó trở lại chủ động ôm nồi lên thân mình.
Nói trách hắn không nên để muội tử tới lấy hoa quả, do bên hắn nhiều chuyện để muội tử bận bịu đến choáng váng đầu óc.
Phùng Niệm tự hỏi trong lòng cũng không phải ta tới hỏi tội huynh, sao huynh lại tự nhận lỗi rồi?
Nhưng mà thật sự mà nói thì cảm thấy rất nghẹn.
Chính ca nói như vậy, trong lòng Phùng Niệm thoải mái hơn hẳn.
*
Lại nói lúc này, Đại Hoàng tử Bùi Hứa cũng nghe nói người ở bên Trường Hi cung gọi lão nhị đi rồi, hắn ta hỏi một chút, ai cũng nói không biết chuyện gì xảy ra, Bùi Hứa đi chặn người lại.
Hắn ta từ chỗ nhị đệ biết được rằng Hoàng hậu về cung rồi, vừa rồi tìm nhị đệ là vì có việc dặn dò.
Bùi Diễm có ý muốn ca nhường đường một chút, ta đang vội.
Bùi Hứa tránh ra, trong lòng chua chát.