Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 228: Muội có thể nuôi người công cụ, lại không cho phép nàng nuôi sao?

Phùng Niệm có nói với ca nàng nhất định nhất định phải coi trọng tới quyền của công nhân, ngay từ giai đoạn đầu đã phải bồi dưỡng ra một thói quen thuê công nhân tốt, hoàn thiện pháp luật.

"Bởi vì cải tiến máy móc là người của triều đình, giai đoạn nhà máy hiện tại cũng là do triều đình xây dựng, quy mô chính của triều đình có thể sẽ duy trì vài năm, nhưng sẽ không chỉ có như vậy thôi. Nhân công và tinh lực của chúng ta cũng không quản lý được nhiều như thế, các thiết bị ở phần sau càng ngày càng nhiều, ca chỉ có thể nắm trong tay kỹ thuật quan trọng nhất, còn những thiết bị khác đưa được thì đưa.

Nếu như không hoàn thiện pháp luật thì đến giai đoạn đó người công nhân sẽ bị hút khô máu, gặm khô thịt. Lòng người tham lam, cho dù đã kiếm được rất nhiều rồi thì họ vẫn chê không đủ."

Phùng Niệm học về lịch sử, cho dù là chuyện đời trước, rất nhiều tình tiết lịch sử mà nàng không còn nhớ, những triều đại thì chỉ những nét chính, những mốc sự kiện quan trọng lắm mới nhớ được.

Nhưng có một điều mà nàng biết.

Từ sau cách mạng công nghiệp, bị nhà tư bản hút khô máu không biết bao nhiều lần, vạch trần đoạn lịch sử tàn khốc. Nhưng xã hội phát triển đến một trình độ nhất định thì tất sẽ thúc đẩy sinh ra nền công nghiệp mới, có những thứ có né cũng không né được, buộc phải đón đầu xông lên, có bài học lịch sử ở phía trước, lại làm kế hoạch chuẩn bị sẵn là có thể suy nghĩ về mặt pháp luật.

Ngoài ra đừng đánh cược là nhà tư bản của mình sẽ có lương tâm, chỉ có luật pháp quốc gia mới bảo vệ phái yếu.

Danh Chính tới từ triều Tần, hắn chưa từng thấy và chưa từng nghe rất nhiều thứ, cho dù hiện tại mỗi ngày đều ra sức học tập, thì có những chuyện cũng không thực tế nếu chỉ dựa vào sự tiên đoán trước của hắn.

Nhưng hắn có một ưu điểm, hắn biết muội muội có hiểu biết rộng, trong lòng rất tin tưởng nàng, hắn bằng lòng hạ mình nghe nàng nói.

Khi đó người này có thể thành nghiệp lớn, chứng tỏ hắn có tố chất hơn người.

Phùng Niệm nói, hắn nghĩ theo là có thể hiểu ra.

Mặc dù hắn không phải vị vua có lòng lương thiện ở mức cao, nhưng cũng rất coi trọng bách tính, nghe muội muội nói công nghiệp phát triển sẽ thúc giục sản sinh ra nhà tư bản, nhà tư bản đã có màu sắc bóc lột từ trong xương, giả dụ triều đình mà mặc kệ không lo thì xã hội sẽ chia thành hai cực giàu và nghèo, người có tiền thì tiêu xài bừa bãi, người nghèo thì phải làm việc ngày đêm mới có thể miễn cưỡng sống qua ngày.

Chuyện này không ổn!

Lúc Doanh Chính còn là Tần Thủy Hoàng, hắn đã thích chỉnh luật, khi đó luật triều Tần có thể quy định ở tất cả các mặt. Bây giờ biết được sau khi công nghiệp phát triển lại có tình huống như thế này, đầu óc của vị ca ca này đã được mở mang, có ý định thêm một quyển công nhân vào trong luật pháp triều Tần.

Đến lúc đó còn phải bố trí một người giám sát, phụ trách tiếp nhận khiếu nại, tố cáo của công nhân, một khi tra ra thật thì phải phạt nặng.

...

Phùng Niệm chỉ nhắc hắn thôi, còn chuyện tuyển người và đào tạo kỹ thuật thì nàng không quản.

Só với chuyện này, nàng vẫn thích chơi với lông cừu và bông hơn.

Ngày kế, lại gửi tin cho Pháp Hi Nhĩ.

Pháp Hi Nhĩ khá hiểu Phùng Niệm. Những thứ nàng nói chưa chắc đã là thật hết, nhưng cũng sẽ không dùng thủ đoạn lừa gạt để hại người, nếu nàng đã nói rõ là không phải vì biết trước khí hậu thay đổi mới nghĩ tích trữ bông vải thì chắc chắn là không phải.

Tính tò mò ai mà chả có, Pháp Hi Nhĩ nhìn ra nàng không muốn nói chi tiết, thầm nghĩ phải hỏi lại nàng nhưng không được để nàng tức giận.

Mới trả lời: [Biết rồi, sẽ giúp người sắp xếp]

Trừ câu này ra, Pháp Hi Nhĩ cũng nói rõ, giá mua sẽ không quá rẻ, dù sao thì bông vải cũng là bách tính Udo trồng, chất lượng cũng rất tốt, hắn mua giúp không ép giá, nhưng phải cho người bán một mức giá tốt.

Pháp Hi Nhĩ nói: [Nếu là ta, tặng cho người cũng được, nhưng cái đó không phải của ta.]

Tin nhắn này làm cho Phùng Niệm nhớ lại lúc trước, Pháp Hi Nhĩ đã học cùng nàng khá nhiều thứ, hắn cũng quan tâm quốc giá và bách tính, nói ra điều này cũng không lạ.

Cây bông cũng không phải là mua một lúc là xong, làm không tốt phải cung ứng trong thời gian dài, nàng cũng không thể ép giá quá. Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, không có lãi thì ai chịu bán cho ngươi?

Lần này, hai người đã nhất trí rất nhanh, đúng lúc văn thư lưu hành mà Bùi Càn phê cũng đã được ban xuống, Phùng Niệm đưa cái đó cho Doanh Chính, để hắn chuẩn bị sắp xếp người đi nhận đồ, cái này có số lượng lớn, vận chuyển tới chắc là có thể kéo được nhiều sợi.

"Đúng rồi! Trước đó muội đã nghĩ, phải đổi cho ca ca một vài kỹ năng, trước mắt thay hồn đổi xác thì không dùng được. Ở đây muội có một , ca ca treo lên đi."

Nhân tài xuất hiện là chọn từ tội nhân thưa dần Lữ Trí, tội nhân thưa dần nàng đưa cho Lương quốc làm máy năm, nàng không cảm thấy gì, gần đây có rửa ra một món cũng khá được.

Kỹ năng này ý ở mặt chữ.

Có thể vì bổn quốc mà sản sinh nhân tài.

Bởi vì các nước đều có những người có thiên phú nhưng bị mai một, sau khi treo những vòng sáng này lên, người giỏi sẽ dễ dàng bộc lộ tài năng.

Bây giờ thời kỳ này, Tần quốc rất cần người tài, mặt nào cũng cần.

Doanh Chính thấy muội tử vừa nói vừa đổi kỹ năng cho hắn, có thể nói rất là mạnh mẽ vang dội. Sớm biết lúc ấy còn cảm thấy người này hơi cá muối, giờ xem ra cũng không phải.

"Muội đã làm nhiều rồi, tiếp theo cứ giao cho ta, có tiến triển gì ta sẽ nói cho muội."

"Không nói muội cũng sẽ không đi lo chuyện kiến tạo và tuyển công nhân, những việc đó ca làm tốt được mà. Ta biết, mấy hôm nay vì ca ca đã làm khá nhiều việc, ta còn phải chăm Lục Lục và Cửu Cửu."

Doanh Chính mỉm cười nói: "Nhi tử của muội, trẫm còn chưa có gặp."

"Bây giờ còn nhỏ, lớn lên phỏng chừng cũng là một thằng nhóc làm người tức chết, nó và Bùi Càn quá giống nhau."

"Có cơ hội phải gặp mới được, so với chuyện này thì muội muội còn phải nuôi dạy người kế vị cho đại Tần chúng ta."

Phùng Niệm nhìn ca nàng một cái thật sâu, không biết phải nói với hắn như thế nào về người thừa kế bản chất tra nữ, hơn nữa còn không tự biết về sự tra của mình.

Trước đây mượn cớ Tô tiểu công tử, Phùng Niệm vốn muốn nói cho nàng, đi lại với người khác phải cẩn thận hơn, thân phận nàng tôn quý, người khác đối xử tốt với nàng có lẽ không đơn giản.

Lúc đó suýt nữa thì nàng đã nói như thế rồi, cuối cùng vẫn không nói ra. Chủ yếu là thấy nữ nhi còn nhỏ, thực sự là không nhẫn tâm dạy cho nàng mấy thứ như xã hội thì như này và thực tế thì như kia.

Kết quả thì sao, Lục Lục trời sinh đã có tính xã hội.

Trước đó tốt với Tô tiểu công tử như thế, nói Tô ca ca thế này Tô ca ca thế kia, nói không chơi với hắn ta là không chơi với hắn ta. Bây giờ nàng đã có người mới, không hề nhớ tới người cũ nữa.

Lục Lục trời sinh thông minh, học tập tiến bộ là thật không giả, nàng để Phùng Niệm không thông ở mặt này. Vì thế Phùng Niệm còn từng cãi nhau với Bùi Càn.

Phùng Niệm kiên quyết nghĩ rằng đây chính là vấn đề gen của nhà Bùi Càn! Là trách nhiệm của Bùi Càn!

Bùi Càn nghe xong thì cảm thấy chẳng phải việc này là rất tốt sao?

Như thế thì chỉ có nàng làm tổn thương người ta, không có việc người ta làm tổn thương nàng, tốt biết mấy nhỉ?

Kết luận là: Tâm can bảo bối của trẫm là phải như thế!

Hiếm khi có một lần, trong group đứng về phía y.

Đát Kỷ tỷ tỷ đã nói: "Vì sao nữ nhi của muội lại giống như thế, bản thân muội chưa từng nghĩ à? Muội có thể nuôi người công cụ, lại không cho phép nàng nuôi sao? Phu thế hai người buôn bán, bên ngoài bọn họ là bạn bè, không phải món hàng à?" D1en dan l3 quy don

Dương Ngọc Hoàn: " Đát Kỷ tỷ tỷ vẫn sắc bén như trước..."

Lưu Sở Ngọc: "Hình như cũng không sai?"

...

Qủa thực nghe thì thấy hơi có lý, nhưng Phùng Niệm sẽ là người đứng yên đội nồi sao?

Nàng không phải!

Lúc đó nàng túm muội muội qua đường xui xẻo nhiều năm không gặp ra, lớn tiếng bày tỏ đó cũng trách Phùng Hi và Bùi Trạch, nếu không phải do hai người họ ép, ta sẽ thế này sao?

Phùng Niệm: "Không sợ nói cho các người biết trước kia ta là ngốc bạch ngọt đó."

Đát Kỷ: "..."

Hạ Cơ: "..."

Khách Ba Ba: "..."

Lữ Trí: "Ta hiểu muội, thực không dám giấu, trước khi gả cho Lưu Bang ta cũng rất ngây thơ lương thiện."

Vương Chính Quân: "..."

Triệu Phi Yến: "..."

Diệp Hách Na Lạp Hạnh Trinh: "Thực ra ai gia cũng vậy."

Triệu Cơ: "Ai gia cũng thế."

Phùng Nhiêm kiểm điểm lại bản thân, nàng không nên lôi vấn đề này ra. Cho dù điều các vị mỹ nữ nói đều là sự thật, nghe cũng quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi.

*

Từ Tần quốc trở về, Phùng Niệm soát lại một lần những việc mà mình đã làm, nàng cảm thấy phần này được rồi, sau đó giao cho Chính ca và đám nhân viên kỹ thuật đến từ Đại Thanh, nàng ở bên cạnh hai đứa con của mình.

Đền hết ánh sáng đã có thể đi và chạy, nói chuyện còn khá đơn giản, toàn nói mấy chữ dễ nhất.

Còn Lục Lục, bắt đầu chỉ có lúc nàng và bạn cùng lớp Bùi Sâm học bài, ngày nào nàng cũng ngại nói chuyện, dd lqd sau khi có đồng bọn mới tìm được chút niềm vui, tiến độ học tập cũng khá tốt.

Cái này ai cũng biết là đã tự luyện chữ rồi!

Người hầu đều biết, đứa bé này lấy nương làm gương, nàng thấy mình viết xấu là muốn nương tới dạy.

Nói thật là chữ của Phùng Niệm cũng không đẹp lắm.

Phải nói là nàng viết bút đầu cứng như bút bi bút máy thì rất đẹp, còn bút lông mềm này bởi vì từ nhỏ không có thầy dạy giỏi, cho dù bản thân có từng luyện qua cũng chỉ ở mức nhìn tạm được mà thôi chứ không thể nói là tinh xảo.

Viết được bình thường, nữ nhi muốn xem, nàng sẽ viết thử.

Lục Lục có thể nói là rất tâng bốc, nàng kê chân nhoài người lên cái bàn rồi rướn cổ lên nhìn, còn vỗ tay bảo viết đẹp.

"Mẫu hậu thật giỏi, mẫu hậu viết còn đẹp hơn tiên sinh của chúng con viết!"

Mẫu hậu nàng đỏ mặt, vươn tay búng vào trán nữ nhi: "Sau này đừng nói mấy lời này, con còn nhỏ chưa biết nhìn, ddlqd muốn luận chữ, tiên sinh của con viết đẹp hơn ta gấp mười lần."

"Không đâu!"

Lục Lục rất là nghiêm túc phản bác, nàng vừa nói xong thì có một bé con đi từ cửa vào, đi vào trong liền hỏi: "Không gì cơ?"

Lục Lục quay đầu nhìn thấy đệ đệ của nàng: "Đền hết ánh sáng, đệ lại béo rồi!"

Một tiếng này quả thực là làm Phùng Niệm khϊếp sợ.

Gần đây nàng bận nhiều việc, nhưng ngày nào cũng nhìn qua hai đứa nhỏ này, ngày nào nhìn cũng không phát hiện đã học được việc gọi nhi tử bằng nhũ danh!

Phùng Niệm nghiêm túc nhớ lại, chắc là nàng chưa từng gọi đền hết ánh sáng trước mặt mọi người, chỉ có lúc nói chuyện với Bùi Càn và mọi người trong group thì mới dùng.

Sao Lục Lục lại học được vậy?

Phùng Niệm cúi đầu nhìn nàng, hỏi: "Lục Lục à, sao không gọi đệ đệ mà lại gọi là đền hết ánh sáng? Ai dạy con đấy?"

"Phụ hoàng ạ, phụ hoàng nói đệ đệ tên là Quang Quang, nhà chúng ta không phải bọ Bùi sao? Đệ ấy chính là Bùi Quang Quang!"

Lúc một tuổi rưỡi đền hết ánh sáng còn chưa mập, mới hơn hai tháng, làm gì hắn nghe hiểu chứ? Còn cười ha ha.

Vừa cười lên một cái thì thịt trên mặt rung rung.

Ay, quả nhiên hơi mập rồi.

Phùng Niệm vươn tay nhéo hắn một cái rồi ôm vào trong lòng, sờ sờ cái bụng nhỏ của hắn rồi nói: "Người khác sang hè thì không có khẩu vị ăn uống, sao con thì ngược lại vậy."

Lục Lục gật đầu lia lia, thầm nói ăn còn hơn heo.

Vào mùa hè, đền hết ánh sáng không thích bị người khác ôm, bởi vì nóng.

Nhưng có một người là ngoại lệ, người đó chính là mẫu hậu của hắn.

Thằng nhóc con vừa ngồi lên đã dán cái mặt mũm mĩm lên, muốn cọ mặt mình vào mặt Phùng Niệm. Lục Lục vốn ghen với hắn, vừa nhìn thấy cảnh này...Thì càng ghen.

"Mẫu hậu còn phải dạy ta viết chữ, đền hết ánh sáng, đệ ra ngoài đi, ra ngoài chơi đi! Bảo bọn họ chọi gà cho đệ xem!"

Quang Quang hoàn toàn mặc kệ tỷ tỷ hắn nói gì.

Phiên dịch cảnh này ra thì là: Không nghe không nghe con rùa niệm kinh.

Thể hiện tình mẫu tử trước mặt công chúa cưng của mẹ, còn muốn toàn mạng thoát ra?

Quay đầu Lục Lục đi tìm phụ hoàng của nàng nói lời gièm pham nói đệ đệ không phải Thái tử sao? Thái tử lớn rồi thì phải làm hoàng đế đúng không? Hoàng đế dự bị lười như này thì sao mà được? Hắn không thể cứ ăn như thế mãi, phải học tập! Học luôn từ bây giờ!

Vì để cho cha tiếp nhận đề nghị này, hiếm khi Lục Lục nịnh Bùi Càn.

"Mọi người đều nói Quang Quang rất giống phụ hoàng, phụ hoàng anh minh như này, giỏi như này, vĩ đại như này, Quang Quang giống người, bây giờ mới học vỡ lòng là chậm rồi."

Nghe tâm can bảo bối nói thế, Bùi Càn rất là đắc ý, nhưng lý trí của y vẫn còn.

"Hơn một tuổi thì sớm quá, ít nhất cũng phải đợi đến ba tuổi."

"Không đợi được nữa đâu, ba tuổi biết chữ, bây giờ có dạy hắn học thơ, tìm người đọc cho hắn nghe."

Bùi Càn:...

"Nói đi, Quang Quang chọc gì con rồi?"

Vẻ mặt của Lục Công chúa ngây thơ: "Không có ạ."

"Ta là phụ hoàng con, ta còn không hiểu con sao?"

Lục Công chúa chụm chụm ngón tay, cáo trạng nói đền hết ánh sáng sắp cướp đi mẫu thân rồi: "Mẫu hậu dạy con viết chữ, hắn chạy tới phá đám, hắn quá rảnh."

"Thế thì để Hoàng hậu chơi với nó, trẫm dạy con viết chữ, trẫm viết chữ lão luyện lắm đấy, chắc chắn là viết đẹp hơn Hoàng hậu!"

Lục Công chúa:...

Người cha này, ngoài miệng thì nói yêu này yêu kia, trước kia lão nói nữ nhi bảo bối à trẫm yêu con nhất, kết quả thì sao? Như này hả?

Không đáng tin, thời khắc mấu chốt y không đáng tin một tí nào.

Thôi bỏ đi bỏ đi.

Bùi Càn nhìn nàng dậm chân nặng nề đi ra khỏi ngự thư phòng, đợi khi người đã đi khuất rồi y vẫn còn nghi ngờ.

Chẳng nhẽ trẫm viết không đẹp như Hoàng hậu ư?

Trẫm đích thân dạy lẽ nào không phải là vinh hạnh to lớn mà các Hoàng tử Công chúa đều muốn à?

Sao nàng lại bỏ đi rồi?