Nhà họ Thành.
Bà Hác ngồi trong nhà kiếng trồng đủ loại hoa thơm ngát, trên tay bà ta đang cầm một quyển văn học cổ điển, tư thế ngồi tao nhã quý phái.
“Xử lý đến đâu rồi?” Bà Hác đột nhiên lên tiếng hỏi.
Quản gia đứng hầu bên cạnh cung kính đáp: “Thưa bà chủ, đều đã được xử lý thỏa đáng, đảm bảo cậu chủ không tra ra được bất kỳ vết tích nào.”
Bà Hác hài lòng nói: “Ông làm việc tôi rất yên tâm.”
Lúc này, giọng nói của quản gia hơi khựng lại.
Một lát sau, quản gia mới lên tiếng.
“Một tiếng trước… Mẹ của cậu Kiều, đã bất hạnh qua đời tại bệnh viện.”
Bà Hác hơi sửng sốt, ngón tay đang lật sách thoáng dừng lại.
Mấy phút sau, bà ta mới thở dài một tiếng, khẽ nói: “…Vậy à? Thật đáng tiếc.”
Nói xong, giọng điệu của bà ta trở lại như thường, tiếp tục nhìn vào trang sách trên tay.
“Đến ngày giỗ của mẹ cậu ta, viếng cho bà ấy một lãng hoa đi.” Ánh mắt của bà ta nhìn vào dòng chữ viết bằng kiểu cổ điển trên trang sách, thản nhiên dặn dò: “Đừng ký tên.”
“Vâng.” Quản gia cúi người đáp lời.
…
Bên phía Thành Quyết.
Thư ký nói dối, nhà của hắn lại càng ngậm chặt miệng không nói về cái nhẫn trên tay hắn, đã thế Thành Quyết càng muốn biết chủ nhân còn lại của chiếc nhẫn là ai, rốt cuộc trong chuyện này cất giấu bí mật gì.
Thông qua thủ đoạn của hắn, rất nhanh có thể điều tra ra chất lượng của chiếc nhẫn, cùng với nguồn gốc xuất xứ của nó.
Bây giờ Thành Quyết đã không thể tin tưởng thư ký của hắn được nữa.
Không, không chỉ là thư ký.
Mà còn tất cả những người xung quanh hắn.
Vì vậy, hắn mang theo thẻ hội viên vip đi tới chỗ đã bán chiếc nhẫn.
Đi tới cửa hàng châu báu đá quý, đám nhân viên trong cửa hàng ai nấy đều xanh lét cả mặt mày nhìn hắn vô cảm lấy một hộp nhung nhỏ trong túi ra.
Thành Quyết đi thẳng vào vấn đề.
“Chủ nhân của chiếc nhẫn kim cương còn lại, là ai.”
Thật lâu sau, chủ cửa hàng mới run rẩy lên tiếng: “Xin lỗi anh Thành, bởi vì thời gian đã qua lâu, cho nên chúng tôi không nhớ rõ thân phận của vị khách kia…”
Nhưng cái cớ này không dễ qua mặt được Thành Quyết, chỉ nghe hắn lạnh lùng nói: “Đưa danh sách khách hàng cho tôi.”
Khi mua nhẫn cần phải giao ra căn cước và dấu vân tay để tiến thành đăng ký, sau khi chiếc nhẫn đặt trước đã được hoàn thành xong theo yêu cầu, cửa hàng sẽ đối chiếu thông tin của căn cước và dấu vân tay trước đó, nếu trùng khớp thì mới được lấy nhẫn đi.
Thành Quyết biết rất rõ thủ tục này, vì vậy không thể nào có chuyện chủ cửa hàng và nhân viên lại không biết.
Thế nên chỉ có một câu trả lời duy nhất.
—Nói dối.
Nghe Thành Quyết nói vậy, chủ cửa hàng run rẩy, lập tức lộ ra vẻ mặt khϊếp sợ.
Chủ cửa hàng là một Omega mảnh mai, vẻ ngoài gọn gàng sạch sẽ, trong lúc này giống như nhành hoa lê yếu ớt run lẩy bẩy trong gió sương.
Nhưng Alpha ở phía đối diện thì lại lạnh nhạt hờ hững, hoàn toàn không nhìn thấy dáng vẻ run rẩy đáng thương của Omega trước mặt.
Chủ cửa hàng mím môi, sau đó tỏ ra bình tĩnh nói: “Chúng tôi chân thành xin lỗi anh Thành một lần nữa, danh sách khách hàng… Đã không cẩn thận bị thất lạc rồi ạ.”
Thành Quyết im lặng.
Sau mấy giây im lặng, Thành Quyết trầm giọng hỏi: “Mất lúc nào?”
“Vài ngày trước ạ.”
Khóe miệng của Thành Quyết nhếch lên: “…Thật trùng hợp.”
Chủ cửa hàng cúi đầu không nói.
“CCTV đâu?” Thành Quyết lại lên tiếng hỏi tiếp.
(CCTV: hệ thống camera giám sát)
“…Vẫn còn.”
Nghe vậy, ánh mắt trở nên vi diệu của Thành Quyết liếc chủ cửa hàng.
“Thế à?”
“Thưa anh Thành, đúng vậy ạ.” Giọng nói của chủ cửa hàng vô cùng chân thành: “Bây giờ anh muốn đi kiểm tra sao?”
Thành Quyết nhìn xoáy vào anh ta, sau đó thong thả đứng dậy khỏi ghế sofa ở chỗ tiếp khách.
Chủ cửa hàng đi trước dẫn đường.
Sau lưng là đám nhân viên co rúm không dám hó hé dưới uy áp khủng bố của một Alpha trội.
Chủ cửa hàng nhanh chóng dẫn Thành Quyết đến phòng an ninh.
Anh ta nhanh nhẹn bật toàn bộ màn hình theo dõi lên.
Sau khi mở xong toàn bộ, chủ cửa hàng hơi né qua một bên, tỏ ý Thành Quyết có thể kiểm tra.
Thành Quyết quan sát mọi hành động cử chỉ của chủ cửa hàng, im lặng không nhúc nhích.
Hắn cảm thấy không cần phải kiểm tra nữa.
—Câu trả lời đã quá rõ ràng.
“Tất cả đều đã xóa sạch phải không.” Thành Quyết lạnh nhạt nói.
Không phải câu nghi vấn, mà là câu trần thuật.
Bởi vì chuyện này quá hiển nhiên, đã không cần hắn phải tốn sức hoài nghi thêm làm gì.
Nghe vậy, vẻ mặt của chủ cửa hàng liền cứng đờ.
Anh ta mất tự nhiên giả ngốc: “Tôi không hiểu…”
“Một là phải, hai là không.”
Chủ cửa hàng hơi khựng lại.
Một lát sau.
Chủ cửa hàng cắn môi, chầm rì rì lên tiếng: “…Không phải.”
“Thế à?” Thành Quyết cười như không cười, hắn lạnh nhạt liếc đối phương, sau đó hơi hất cằm tỏ ý đối phương đi làm việc “Mở nốt toàn bộ CCTV còn lại lên.”
Chủ cửa hàng sửng sốt, không rõ dụng ý, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.
Sau khi làm theo, lại nghe Thành Quyết lạnh nhạt lên tiếng: “Nếu không lầm, tại sao video thứ ba, thứ bảy và thứ mười ba lại có dung lượng nhỏ hơn chục megabyte so với các video còn lại?”
Chủ cửa hàng đờ người, nhất thời không nói gì.
—Hắn vô tình quên mất chuyện này.
Thấy chủ cửa hàng im re không thể phản bác hay bịa đặt được gì, Thành Quyết liền cười lạnh.
“Đoạn bị cắt mất không thể khôi phục lại được, phải không?” Thành Quyết hỏi.
“…Thưa anh Thành, đúng vậy ạ.” Chủ cửa hàng cúi gằm mặt, thấy đã không thể lừa gạt được Thành Quyết, đành phải ngoan ngoãn khai ra sự thật.
“Ai kêu anh làm cái này?”
“…” Chủ cửa hàng lại im lặng, bỗng chốc đỏ mặt lắp bắp nói: “Xin, xin lỗi, tôi không thể nói.”
Không thể nói.
Thành Quyết híp mắt, thầm cân nhắc trong lòng.
Xem ra đối phương rất có quyền thế, quyền thế đến ngút trời có thể khiến Omega này không dễ dàng hé răng lộ nửa chữ ngay cả khi đứng trước mặt hắn.
Mà ở thành phố S, người nắm trong tay quyền thế có thể sánh ngang với hắn… Chỉ có hai người.
Cha của hắn, và mẹ của hắn.
Nhưng bây giờ cha hắn đang công tác ở nước ngoài, công việc vô cùng bận rộn, vốn không thể nào dư hơi nhúng tay vào chuyện cỏn con này.
Cho nên, cuối cùng chỉ còn lại một đáp án.
—Là mẹ hắn.
“Là mẹ của tôi phải không?” Thành Quyết lên tiếng hỏi.
Phút chốc đầu của chủ cửa hàng lại cúi thấp hơn.
Anh ta mím chặt môi, không hé răng một lời nào.
Không thừa nhận, nhưng cũng không chối bỏ.
Vì vậy Thành Quyết hoàn toàn ngộ ra.
…Thì ra là vậy.
Biết rõ câu trả lời, Thành Quyết dứt khoát không tốn thời gian ở lại cửa hàng đá quý thêm nữa, bình tĩnh về nhà.
Tìm mẹ hắn hỏi rõ đáp án?
Rất hiển nhiên.
Không thể nào lấy được câu trả lời.
Biết rõ điều này, sau khi về nhà, Thành Quyết lập tức đi vào phòng sách, lấy ‘điện thoại di động cũ’ không biết mật khẩu ra.
Nếu như năm năm qua hắn thật sự có đối tượng, thật sự định kết hôn với đối phương mà mua nhẫn…
Vậy trong di động của hắn, không thể nào không có số liên lạc của đối phương.
Nhưng mà.
Thành Quyết không nhớ nổi một chút nào cả.
—Tại sao đối phương không liên lạc với hắn?
Trong khoảng thời gian này, mặc dù di động của hắn không thể mở được mật khẩu nhưng vẫn trong trạng thái đầy pin, vẫn có thể nhận cuộc gọi như bình thường.
Nhưng mà hắn đợi đã lâu, từ đầu đến cuối di động đều im lặng, không có bất kỳ động tĩnh nào.
Chẳng lẽ bọn họ đã chia tay?
Còn nếu không chia tay, đã nhiều ngày rồi, thậm chí là ngày mai hắn sắp đi kết hôn với người khác, tại sao vẫn chưa gọi điện cho hắn?
Hay là nói… Thật ra chỉ có mình hắn là đơn phương đeo bám? Cho tới nay, từ lúc đi học đến khi đi làm đều có một đống người theo đuổi đếm không xuể như Thành Quyết, thật sự không thể tưởng tượng nổi ra cảnh tượng hắn la liếʍ đeo bám một người, dù có nghĩ thế nào đi nữa thì điều này thật sự quá hoang đường. Thành Quyết càng nghĩ càng thấy đầu óc như muốn nổ tung.
Thành Quyết nhấc tay đỡ trán, lại một lần nữa thử giải khóa di động.
Nhưng kết quả vẫn không thay đổi.
Cho dù hắn có thử thế nào đi nữa cũng đều thất bại.
Rốt cuộc hắn đã đặt mật khẩu là gì?
Không phải là sinh nhật của hắn, cũng không phải dãy số mà hắn thường dùng vào năm năm trước, cũng không phải sinh nhật của cha mẹ, sinh nhật của Hác Kim Thiến thì lại càng không phải…
Rốt cuộc mật khẩu là gì?
Không lẽ… Có liên quan đến chủ nhân còn lại của cặp nhẫn?
Khi nghĩ đến đây, vẻ mặt của Thành Quyết trở nên vi diệu.
Hắn không thể nào tưởng tượng nổi bản thân lại cài mật khẩu liên quan đến người khác.
Có lẽ hắn đã lầm.
Làm sao có thể.
Hắn thích người đó đến thế sao?
Thành Quyết thật sự không tưởng tượng ra nổi.
===Hết chương 22===
Tác giả muốn nói: Chương sau công sẽ vui vẻ (?) kết hôn.
Đến khúc công kết hôn rồi hãy khóa vip nha tác giả, năn nỉ ó.