Mất Trí Nhớ

Chương 14: Tiền mới là vĩnh viễn, mới là hiện thực vĩnh viễn

Đi lướt qua đồng nghiệp, Kiều Thượng Ngu vào thang máy lên tầng trên, vào văn phòng của cấp trên.

Cấp trên đã đến công ty từ sớm.

Bên trong văn phòng, cấp trên mặc tây trang, đang ngồi ngay ngắn trên ghế làm việc.

Thấy Kiều Thượng Ngu đi vào, hắn đẩy nhẹ tờ giấy xin nghỉ phép và báo cáo ứng lương trên bàn.

“Tôi đã làm xong đơn xin nghỉ phép và báo cáo ứng lương, cậu chỉ cần ký tên vào là được.” Cấp trên nói.

“…Cảm ơn.” Kiều Thượng Ngu sửng sốt, sau đó không khỏi cảm kích nói cảm ơn.

Nói cảm ơn xong, cậu đi tới trước bàn làm việc của cấp trên, đưa tay cầm lấy bút rồi cúi đầu kí tên.

Cấp trên nhìn vẻ mặt bơ phờ chết lặng của nhân viên mình, thầm thở dài trong lòng, sau đó nhấc tay vỗ vai cậu.

“Giải quyết xong xuôi mọi việc thì đi làm lại nhé.”

“Những nhân viên trong bộ phận đó, tối ngày chỉ biết ngấm ngầm nói lời ong tiếng ve, năng lực làm việc thì một người cũng chẳng bằng cậu.”

Cấp trên tỏ vẻ chê bai.

Kiều Thượng Ngu sửng sốt, sau đó lại thật lòng cảm ơn một lần nữa.

“…Cảm ơn sếp.”

Cấp trên phất tay, cho thấy đây chỉ là chuyện nhỏ.

“Còn chuyện gì nữa không? Không còn chuyện gì khác thì cậu về được rồi, tôi phải làm việc.”

“Không có.”

Kiều Thượng Ngu nói xong, đặt bút xuống.

Bên kia.

Trong bộ phận làm việc.

Bên trong phòng, các đồng nghiệp đang nhỏ giọng trò chuyện.

“Kiều Thượng Ngu bơ anh? Không thèm nhìn anh? Không thể nào… Có phải cậu ta không nhìn thấy anh không?” Một người đồng nghiệp nói nhỏ.

“Không đâu! Tuyệt đối đã thấy tôi! Cậu ta đi đến ngay trước mặt tôi mà!”

“Hay là trong nhà cậu ta có chuyện gì đó… Cho nên tâm trạng không tốt, không muốn để ý người khác?” Một đồng nghiệp khác nhỏ giọng suy đoán.

“Cho dù tâm trạng không tốt, thì cũng đâu đến mức như biến thành một người khác chứ?”

“Biến thành người khác? Biến thế nào?”

“Bây giờ cậu ta đang ở văn phòng của cấp trên mà, đợi lát nữa cậu ta đi ra hỏi là biết ngay thôi.”



Đặt bút xuống, Kiều Thượng Ngu nói lời tạm biệt, xoay người đẩy cửa phòng đi ra.

Mới vừa ra khỏi văn phòng, chỗ bộ phận làm việc, một gã đồng nghiệp lập tức trưng ra nụ cười, cố tỏ vẻ nhiệt tình chào hỏi cậu.

“Tiểu Kiều, sao mấy ngày qua cậu không đi làm vậy?”

Kiều Thượng Ngu không để ý hắn.

Thấy Kiều Thượng Ngu bơ đẹp mình, gã đồng nghiệp thoáng sượng trân, thầm kinh ngạc trong bụng, nụ cười trên mặt sắp sửa không duy trì nổi.

Vẻ mặt của hắn cứng ngắc, gắng gượng duy trì nụ cười trên môi, nhưng trong bụng lại bốc lên vài tia lửa giận.

“Kiều Thượng Ngu, sao cậu không để ý người đang hỏi cậu?” Hắn hơi tức giận gặng hỏi.

Mí mắt của Kiều Thượng Ngu hơi nhấc lên, vẻ mặt lạnh lùng.

Cậu lên tiếng hỏi ngược lại: “Tại sao phải để ý anh?”

Giọng nói của đồng nghiệp hơi chậm lại, nhất thời ngồi hóa đá trên ghế.

Lúc này, một gã đồng nghiệp khác lên tiếng giảng hòa, nhưng thực ra là bất bình thay gã đồng nghiệp kia: “Anh ấy cũng đâu nói gì quá đáng, chỉ là có lòng quan tâm cậu, sao cậu lại…”

Lời còn chưa nói xong đã bị Kiều Thượng Ngu không nể mặt thẳng thừng cắt ngang.

“Quan tâm?” Cậu vô cảm hỏi ngược lại: “Chứ không phải là làm đề tài cho các người rảnh rỗi đem ra bàn tán cười cợt sao?”

Trong nháy mắt, chỗ làm việc bỗng chốc trở nên vô cùng yên lặng.

Yên tĩnh giống như bãi tha ma.

Bọn họ đều nhận định Kiều Thượng Ngu không biết gì cả, cho nên mới tùy ý ở sau lưng cười cợt chế giễu.

Mà cho dù bọn họ có nói xấu sau lưng nhưng bị chính chủ vô tình nghe được, thì với tính tình của Kiều Thượng Ngu cũng không dám ở trước mặt chất vấn bọn họ.

Nhưng mà—

“Cậu, cậu đã nghe hết…? Một đồng nghiệp khác lúng túng hỏi.

Tầm mắt lạnh nhạt của Kiều Thượng Ngu liếc qua, không trả lời.

Nhưng câu trả lời không cần nói cũng biết. Gã đồng nghiệp kia thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Kiều Thượng Ngu, lúc này ngượng ngùng im miệng.

Lớp vỏ giả tạo dối trá đột nhiên bị vạch trần không báo trước, tên Alpha mới nãy còn đứng ra bất bình dùm đồng nghiệp, bây giờ lại đỏ bừng mặt cụp mắt né tránh, chột dạ chúi đầu vào máy tính.

Những người khác cũng phản ứng như vậy.

Không còn ai dám nói chuyện.

Không còn ai dám mở miệng, bọn họ đều ngượng ngùng cắm đầu vào máy tính, làm bộ như đang bận rộn công việc.

Đồng thời, trong bụng ai nấy đều vô cùng khϊếp sợ và chấn động.

…Đây thật sự là Kiều Thượng Ngu sao?

Thật sự không phải là người khác giả dạng đó chứ?

Tại sao giống như hoàn toàn biến thành một người khác vậy???

Đối với Kiều Thượng Ngu, nói thêm nửa câu với đám đồng nghiệp này chỉ tổ phí thời gian.

Nói xong, cậu xoay người rời đi.

Bước chân sải dài tiêu sái, không có bất kỳ lưu luyến.

Đi thang máy xuống tầng trệt rời khỏi công ty, Kiều Thượng Ngu đứng bên lề đường vẫy tay đón taxi, chuẩn bị đến bệnh viện đóng tiền.

Trên xe, vẻ mặt của cậu vừa nghiêm túc vừa trầm trọng, trong đầu nhanh chóng nghĩ cách kiếm tiền.

Mặc dù đã ứng trước tiền lương, thế nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều.

Làm sao để kiếm được số tiền lớn trong thời gian ngắn…

Kiều Thượng Ngu nhíu mày suy nghĩ.

Suy tư hồi lâu, cuối cùng trong đầu hiện lên hai chữ.

—Vay nợ.

Vay nợ cũng chẳng phải là cách hay, bởi vì lãi mẹ đẻ lãi con tích lại thành một đống nợ kếch xù, sau đó khiến nửa đời còn lại của người mượn nợ rơi vào bóng tối tuyệt vọng vô tận.

Nhưng cậu đã không còn lựa chọn nào khác.

Hơn nữa… Cậu nghĩ mình sẽ không còn cái gọi là nửa đời còn lại.

Rút ra kết luận xong, Kiều Thượng Ngu lập tức lấy di động ra lướt tìm trên mạng một hồi, sau khi tìm được số điện thoại của công ty vay nợ, cậu không chút do dự bấm số gọi điện.

Bên kia bắt máy, cậu nhanh chóng nói rõ mục đích.

“Tôi muốn vay mấy triệu.”

“Mấy triệu?” Ở đầu dây bên kia, nhân viên của công ty vay nợ sửng sốt, sau đó lập tức hỏi ngược lại: “Vậy anh có bao nhiêu bất động sản có thể tiến thành thế chấp?”

Kiều Thượng Ngu khẽ sửng sốt, thầm kinh ngạc trong lòng.

Cậu không nghĩ là nếu muốn vay nợ, trước tiên cần phải dùng bất động sản để thế chấp.

“…Tôi không có.”

“Vậy thì không vay được đâu.”

“Bắt buộc phải dùng bất động sản để thế chấp sao?” Cậu hơi tuyệt vọng hỏi: “Chỉ cần thẻ căn cước không được sao?”

“Tất nhiên là không được.” Đối phương nói: “Nếu anh mượn tiền rồi nhanh chóng xài hết, sau đó đi tự sát thì chúng tôi phải làm sao? Phải làm sao để lấy tiền về?”

Kiều Thượng Ngu im lặng.

Yên lặng mấy giây sau, cậu cúp máy.

Cậu tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt.

Mấy phút sau, taxi dừng lại.

“Thưa quý khách, đã đến bệnh viện.”

Kiều Thượng Ngu đơ mặt mở mắt ra, dùng di động chuyển khoản cho tài xế.

Đẩy cửa xuống xe, di động bỗng vang lên tiếng ting nhắc nhở.

Cậu cúi đầu nhìn.

Ngân hàng XX: Tài khoản của quý khách…

Là tiền lương ứng trước đã được chuyển vào tài khoản.

Kiều Thượng Ngu vô cảm nhìn, sau đó như rô bốt cứng nhắc đi vào bệnh viện.

Đi vào bên trong, cậu cầm di động rút tiền lương vừa nhận và chút tiền tồn trong thẻ bảo hiểm y tế để đóng viện phí tại quầy.

Nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều.

Kiều Thượng Ngu lẳng lặng ngồi đợi trên băng ghế, hai mắt đờ đẫn nhìn không khí vô hình trước mặt.

Không thể vay tiền, còn có biện pháp nào để kiếm tiền đây?

Bắt cóc?

Ăn trộm?

Cướp ngân hàng…?

Rơi vào đường cùng, cậu đau khổ lấy hai tay ôm đầu, trong đầu liên tục toát ra những suy nghĩ nguy hiểm.

Xung quanh là bệnh nhân, người nhà, y tá bác sĩ vội vàng đi tới đi lui, bận bận rộn rộn.

Trong bầu không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng gay mũi, trong đầu Kiều Thượng Ngu từ từ hình thành một biện pháp ‘an toàn’ ổn thỏa nhất, cũng là biện pháp kiếm được nhiều tiền nhất.

—Bán nội tạng.

Cậu đã cùng đường mạt lộ.

Mặc dù trong đầu đã có biện pháp, nhưng cậu không có đường dây liên lạc.

Có lẽ bác sĩ sẽ biết?

Kiều Thượng Ngu nghĩ vậy, vì thế ngẫu nhiên tìm một bác sĩ khoác áo blouse trắng trong bệnh viện, thử lên tiếng hỏi: “B… Bác sĩ, tôi muốn hỏi một chuyện, gần bệnh viện của mình có đơn vị nào có thể tiến hành giao dịch nội tạng…”

Bác sĩ nghe vậy, há họng mở to hai mắt, sau đó cảnh giác nhìn cậu.

“Giao dịch nội tạng là phạm pháp!”

“Anh muốn làm gì? Không được làm chuyện tổn hại thân thể mình!”

Nói xong liền móc di động ra muốn báo cảnh sát.

Thấy vậy, vẻ mặt của Kiều Thượng Ngu lập tức cứng ngắc, không thể làm gì khác đành phải lúng túng nói dối: “…Tôi chỉ là tò mò hỏi chơi thôi, bác sĩ đừng hiểu lầm.”

Đây là lần đầu tiên Kiều Thượng Ngu nói dối.

Nhưng cậu chỉ có thể nói dối.

Nếu không cậu sẽ phải vào đồn cảnh sát uống trà.

“À…” Bác sĩ thở phào một hơi dài: “Buôn bán nội tạng là phạm pháp, không được pháp luật bảo vệ, cậu tuyệt đối đừng dại dột làm chuyện đó.”

Kiều Thượng Ngu gượng gạo đáp một tiếng.

Bác sĩ lại dặn dò thêm vài câu, lúc này mới xoay người rời đi.

Cậu đứng tại chỗ, trong lòng tuyệt vọng.

Bây giờ là buổi trưa, mặt trời đứng bóng chói chang, nhưng trên đầu ngón tay của Kiều Thượng Ngu lại lạnh buốt.

Cho tới giờ phút này, cậu hoàn toàn tỉnh ngộ.

Cái gọi là tình yêu, hư vô mờ mịt, không hề có ý nghĩa, có thể hóa thành không khí phiêu tán bất cứ lúc nào.

Chỉ có tiền, mới là mãi mãi, mới là lâu dài bền vững, và là hiện thực trần trụi.



Mặc dù tiền bán đồ đạc trong nhà, đôi ghim cài ngọc xanh cùng với tiền lương ứng trước vẫn còn lâu mới đủ, nhưng có thể duy trì một tuần nằm phòng ICU cho mẹ Kiều.

Bốn ngày sau, Kiều Thượng Ngu rốt cuộc có thể vào phòng ICU để thăm mẹ.

Đến ngày được phép tiến vào phòng ICU, Kiều Thượng Ngu thức dậy từ rất sớm, cậu bò dậy khỏi nền nhà lạnh cứng, rời khỏi phòng ngủ và đi vào phòng vệ sinh súc miệng rửa mặt.

Bên trong phòng vệ sinh, cậu đứng trước gương, cẩn thận rửa sạch mặt mũi.

Rửa mặt xong, cậu nhìn bản thân trong gương, cố gắng nhếch khóe môi, muốn nở một nụ cười.

Cậu không muốn vác vẻ mặt ủ rũ đến trước mặt mẹ mình.

Nhưng cho dù cậu đứng trước gương tập cười bao nhiêu lần, nụ cười vẫn vô cùng cứng nhắc và thiếu tự nhiên.

Bởi vì đáy mắt cậu toát ra luồng tử khí nặng nề, không hề có sức sống.

Đứng trước gương tập cười hồi lâu đều vẫn không có chút tiến bộ nào, Kiều Thượng Ngu đành phải tẻ nhạt từ bỏ.

Súc miệng rửa mặt xong, Kiều Thượng Ngu thay quần áo, tinh thần hơi phấn chấn bước tới cửa mang giày vào.

Ra khỏi cổng chung cư, cậu đón xe đến bệnh viện.

Đến nơi, Kiều Thượng Ngu chạy thẳng tới khu nội trú, đi thang máy lên lầu.

Đến khu nội trú ICU, sau khi Kiều Thượng Ngu điền thông tin vào đơn thăm bệnh tại quầy hướng dẫn, y tá phát cho cậu một bộ đồ bảo hộ màu xanh và khẩu trang chuyên dụng đặc biệt, tỏ ý bảo cậu mặc vào.

Kiều Thượng Ngu lập tức nghe lời.

Sau khi mặc đồ đeo khẩu trang xong xuôi, y tá nhìn đồng hồ trên tường, nói: “Nhớ kỹ, thời gian thăm bệnh chỉ có nửa tiếng, nửa tiếng sau anh phải rời khỏi phòng bệnh.”

Kiều Thượng Ngu đáp một tiếng.

“Vào đi.” Y tá dặn dò: “Còn nữa, trong quá trình thăm bệnh đều phải đeo khẩu trang, để tránh mang vi khuẩn từ bên ngoài vào phòng bệnh, tuyệt đối không được tháo khẩu trang xuống.”

Cậu gật đầu: “Tôi nhớ rồi.”

Cửa phòng bệnh ICU mở ra.

Kiều Thượng Ngu kích động đi vào.

Đi vào bên trong, trên chiếc giường thứ hai trong phòng bệnh, mẹ Kiều nở nụ cười yếu ớt với cậu.

Cổ họng của Kiều Thượng Ngu dâng lên chua xót.

Khóe mắt của cậu chảy ra giọt nước mắt trong suốt.

“Mẹ ơi… Con sai rồi…” Cậu mở miệng nói câu đầu tiên, chính là lời xin lỗi.

Mẹ Kiều tỏ vẻ kinh ngạc: “Tại sao Kiều Kiều lại nói xin lỗi? Con làm sai chỗ nào?”

“Con… Con vẫn luôn không biết…” Cậu nghẹn ngào.

“Là mẹ dặn dì Từ không được nói với con, không muốn con biết, con đâu làm gì sai?” Mẹ Kiều ôn hòa mỉm cười.

“Nhưng mà con—”

“Được rồi, đừng đau lòng nữa, con nhìn xem bây giờ mẹ rất tốt mà.” Mẹ Kiều dịu dàng khuyên nhủ, từ tốn nói: “Không phải con sắp làm lễ đính hôn sao? Con phải vui lên chứ.”

Nghe thấy hai chữ đính hôn, Kiều Thượng Ngu im lặng vài giây.

Sau đó, cậu chật vật lên tiếng.

“Đính hôn… Đã hủy bỏ?”

“Hả? Sao vậy Kiều Kiều?”

Mẹ Kiều mở lớn mắt nhìn, vẻ mặt có chút kinh ngạc và ngoài ý muốn.

“Mất trí nhớ?” Mẹ Kiều kinh ngạc nói: “Vậy lúc nào cậu ấy mới có thể phục hồi trí nhớ?”

“Không biết.” Kiều Thượng Ngu đơ mặt nói.

“Vậy thì lễ đính hôn phải làm sao?” Mẹ Kiều lo lắng.

“Chuyện này đã không còn quan trọng.”

“Làm sao biết không quan trọng?” Mẹ Kiều nhíu mày nói: “Con thích cậu ấy mà, với lại còn thích rất lâu.”

“Nhưng anh ta không thích con.”

Sau khi hoàn toàn tiếp nhận sự thật rằng Thành Quyết không thích mình, lúc Kiều Thượng Ngu nói ra những lời này, giọng điệu vô cùng bình tĩnh dửng dưng.

Bình tĩnh đến mức giống như cái người cực khổ theo đuổi Thành Quyết suốt năm năm trời kia không phải là cậu, năm năm đó không hề liên quan gì đến cậu, mà cậu chẳng qua chỉ đặt bản thân ở vị trí một người đứng ngoài, lạnh lùng chứng kiến mọi thứ.

===Hết chương 14===

Tác giả có lời muốn nói: Mấy chương rồi công không xuất hiện _(:з” ∠)_, chương sau sẽ lên sàn.

Cá: Tác giả viết truyện hay nhưng câu cú lủng củng quá, edit mệt thấy bà.

Cá: Nhìn bạn Kiều bật lại đám đồng nghiệp hl này hả dạ dễ sợ:>