Mất Trí Nhớ

Chương 13: Liếm chó không nhà không cửa

Nhưng chỉ hai phút sau, nước mắt đã ngừng rơi.

Sau khi khóc xong, vẻ mặt của Kiều Thượng Ngu chết lặng, môi khẽ mím, trong mắt bình tĩnh tựa như vũng nước đọng, trên mặt không còn cười nữa.

Bây giờ không phải là lúc khóc lóc.

Cậu tê dại nghiêm mặt, vô cảm nhìn đôi ghim cài áo, sau đó đặt lại vào trong hộp nhung.

Sau khi đóng nắp lại, Kiều Thượng Ngu tiện tay đặt nó qua một bên.

Vẻ mặt quý trọng ban đầu, đã không còn tồn tại.

Sau khi đặt cái hộp xuống, cậu tiếp tục lục tìm trong phòng ngủ.



Nửa tiếng sau.

Sau khi lật tung tìm kiếm hết cả căn nhà lên, Kiều Thượng Ngu nhìn núi đồ chất đống bao gồm đồ gia dụng, quần áo và những thứ linh tinh khác ngoài phòng khách, cậu lấy di động ra, không chút do do dự bấm gọi cho công ty chuyên thu mua đồ second hand.

“A lô, xin chào, trong nhà tôi có vài thứ muốn bán.”

“Xin hỏi là những thứ gì?” Nhân viên lên tiếng hỏi.

“Rất nhiều.”

“À được, xin hỏi địa chỉ nhà của anh.”

“Số 36 đường Phương Hoa, tầng 7.”

“Được, anh chờ một lát, nhân viên của chúng tôi sẽ tới ngay, lúc đó chúng tôi sẽ liên lạc lại.”

“Ừm.”

Tút.

Cúp máy.

Sau khi cúp điện thoại, Kiều Thượng Ngu đặt điện thoại xuống, lẳng lẳng nhìn phía trước, giống như một pho tượng không nhúc nhích.

Mười lăm phút sau, di động lại reo lên lần nữa.

“Chào quý khách, chúng tôi đã đến, xin hỏi anh ở phòng số mấy?”

“301.”

“Được, chúng tôi lập tức tới ngay.”

Hai phút sau, tiếng gõ cửa vang lên.

Ở phòng khách, pho tượng đá lúc này mới khẽ cử động.

Kiều Thượng Ngu nghiêm mặt, đi tới chỗ cửa.

Sau khi mở cửa ra, nhân viên đứng bên ngoài chuyên nghiệp nở nụ cười với Kiều Thượng Ngu, chuẩn bị lên tiếng chào hỏi.

“Quý khách…”

Đối phương vừa mới mở miệng, Kiều Thượng Ngu đã lên tiếng cắt ngang.

“Đều ở trong phòng khách.”

Giọng nói của Kiều Thượng Ngu vừa trầm vừa lạnh, ánh mắt u ám, đáy mắt tĩnh mịch không chút cảm xúc nào, con ngươi đen hoắm không có một tia sáng lọt vào.

Giống như một người gần đất xa trời.

Nhân viên đứng ngoài cửa lên tiếng đáp lại, sau đó nhìn Kiều Thượng Ngu với ánh mắt ngạc nhiên lẫn tò mò.

Rõ ràng là một thanh niên tuổi xuân phơi phới, nhưng chẳng hiểu tại sao lại khiến người ta cảm thấy cậu u ám sầu muộn giống như một ông già tuổi xế chiều.

Thật giống như… Có thể qua đời bất cứ lúc nào.

Kiều Thượng Ngu đứng trước cửa hơi né qua một bên, nhường đường cho nhân viên đi vào.

Nhân viên nhanh nhẹn nhấc chân đi vào nhà.

Đi đến phòng khách, thấy giữa phòng chất một núi ‘đồ lặt vặt’, nhân viên theo phản xạ lên tiếng hỏi: “Anh đều bán hết những thứ này phải không?”

“Ừ.”

“Ồ.”

Xem ra vị khách Beta này không thích nói nhiều, cũng không thích cười…

Sau ba phút tiếp xúc với Kiều Thượng Ngu, nhân viên thầm kết luận trong lòng…

Nhân viên thầm kết luận trong lòng xong, kế tiếp bước đến trước những ‘món đồ lặt vặt’ này, cẩn thận kiểm kê từng cái.

Mặc dù đồ đạc rất nhiều, nhưng đa số đều không đáng bao tiền.

Xem ra hoàn cảnh của vị khách Beta này không được tốt.

Nhân viên vừa kiểm kê đồ đạc vừa dùng di động chụp hình lại, miệng lầm bầm tính toán.

Sau khi ghi chép hơn phân nửa, nhân viên cho là Kiều Thượng Ngu chỉ muốn bán những món đồ không đáng bao tiền này thì đột nhiên thấy một hộp nhung nhỏ trông sang trọng.

Nhân viên sửng sốt.

Anh ta cúi người, vô thức cầm hộp lên mở ra.

Sau khi mở ra, nhân viên thấy một đôi ghim cài áo đính ngọc lam.

Ngọc lam thế nhưng không hề rẻ!

Nếu đôi ghim cài ngọc lam này là đồ thật, giá cả mà công ty phải bỏ ra mua về, nói không chừng còn gấp mấy lần đống đồ bên cạnh!

“Đôi ghim cài này… Là đồ thật ạ?” Nhân viên giơ hộp nhung lên, nhìn Kiều Thượng Ngu với ánh mắt kinh dị.

“Ừ.”

Trên mặt của nhân viên lộ ra vẻ do dự, có chút nửa tin nửa ngờ.

Dù sao bộ đồ mà Kiều Thượng Ngu mặc trên người quá nghèo, trong nhà cũng không có gì đáng tiền, vừa nhìn là biết hoàn cảnh không sung túc, đột nhiên một đôi ghim cài ngọc lam lại xuất hiện ở đây, thật sự không có miếng hài hòa nào với căn nhà này.

Thấy vẻ mặt nửa tin nửa ngờ của nhân viên, Kiều Thượng Ngu nghiêm mặt, cất giọng trầm thấp.

“Ở đáy hộp có dấu chứng nhận.”

Nhân viên hơi sửng sốt, sau đó kinh ngạc nói: “Thì ra có dấu chứng nhận đàng hoàng.”

Lúc này anh ta mới tin được chút.

“Còn nếu vẫn chưa tin thì có thể đến cơ quan kiểm nghiệm để xác định thật giả.” Kiều Thượng Ngu lạnh nhạt nói.

Lúc này nhân viên rốt cuộc mới chịu tin thật.

Có điều, trong đầu anh ta lại toát ra thêm một nghi vấn.

“Cái này là anh mua hay là…”

“Mua.” Kiều Thượng Ngu không cảm xúc nhìn đối phương, nói: “Anh có thể yên tâm, không phải trộm.”

“Anh hiểu lầm rồi, ý tôi không phải vậy.” Nhân viên bối rối giải thích: “Chỉ là tôi thấy anh ăn mặc giản dị như vậy, nhưng lại tốn tiền mua đôi ghim cài áo ngọc lam này, có chút tò mò và thắc mắc…”

Giản dị.

Nghĩa khác: Nghèo kiết xác.

“Tặng người.” Kiều Thượng Ngu lời ít ý nhiều.

“À…” Nhân viên bừng tỉnh.

Vậy là không tặng nữa sao?

Nhưng ngọc lam đắt tiền như thế, nếu lấy làm quà tặng thì làm gì có ai từ chối chứ?

Dĩ nhiên.

Ngoại trừ người đặc biệt có nhiều tiền ra.

Sau khi nhận được câu trả lời của Kiều Thượng Ngu, nhân viên càng thêm tò mò trong bụng, máu ăn dưa nổi lên hừng hực.

Nhưng thấy bộ dạng uể oải sa sút tinh thần vốn không có tâm trạng muốn nói chuyện của Kiều Thượng Ngu, nhân viên vô cùng thức thời ngậm miệng lại, chấm dứt đề tài này, không tiếp tục hỏi nữa.

Sau khi phân loại và ghi chép hết đống đồ đạc trong phòng khách xong, nhân viên ngẩng đầu nói Kiều Thượng Ngu chờ một chút, tiếp đó là mở hộp nhung ra, theo vị trí mà đối phương đã nói, vén lớp vải lót để lộ dấu chứng nhận ở đáy hộp ra.

Nhân viên chụp hình lại, sau đó gửi cho đồng nghiệp có chuyên môn giám định thật giả.

Mấy phút sau.

Nhân viên nghiêng đầu sang nhìn cậu, nói: “Tôi đã nhờ đồng nghiệp giám định, con dấu và chữ ký đều là thật.”

Kiều Thượng Ngu lạnh nhạt ừ một tiếng.

Sau đó cậu vội hỏi: “Thế thì tính gộp luôn những thứ này, tổng cộng bao nhiêu?”

Nhân viên cúi đầu tính toán một hồi, sau đó cho cậu một con số.

Nhân viên làm việc đâu vào đấy xong, nói: “Các vật dụng trong nhà dù mức hư tổn không cao, nhưng vì đều là những món đồ không đáng nhiều tiền, cho nên không thể đưa ra giá cả quá cao. Quần áo cũng giống vậy. Thưa quý khách, trong số những món đồ này của anh, chỉ có đôi ghi cài áo ngọc lam này là đáng tiền nhất, giá cả đưa ra bây giờ, đã xem như là giá tiền lý tưởng nhất mà chúng tôi có thể cho anh.”

Nói xong, lại bổ sung thêm.

“Nhưng món đồ này sẽ tạm thời được cầm cố ở chỗ chúng tôi, nếu sau này anh muốn mua về, có thể—”

Kiều Thượng Ngu không quan tâm những thứ này.

Bây giờ cậu chỉ muốn tiền.

Vì vậy Kiều Thượng Ngu trực tiếp cắt lời của anh ta: “Không cần nói những điều này với tôi, ký tên ở đâu.”

Nhân viên khẽ ngừng lại, không thể làm gì hơn là lặng lẽ nuốt hết những lời muốn nói còn lại vào bụng, sau đó lấy máy tính bảng trong ba lô đeo sau lưng ra.

Anh ta mở máy lên, sau đó chỉ tay vào một chỗ trống trên màn hình.

“Anh kí tên vào chỗ này.”

Kiều Thượng Ngu nhanh chóng ký tên mình vào.

Ký tên xong, ấn vân tay hoàn thành xác nhận.

Nhân viên lấy máy tính bảng về.

“Chờ lát nữa công ty chúng tôi sẽ cử người tới thu dọn đống đồ này đi.”

“Lát nữa anh gửi số tài khoản và họ tên của mình qua tin nhắn ngắn cho chúng tôi, trong vòng nửa tiếng chúng tôi sẽ chuyển tiền cho anh.”

Kiều Thượng Ngu ừ một tiếng, nói đã biết.

“Thưa quý khách, công việc đã hoàn tất, vậy tôi xin phép đi trước.”

“Ừ, cảm ơn.”

Nhân viên đáp lại một tiếng rồi rời đi.

Bên trong nhà lại chìm vào yên tĩnh.

Trong phòng khách yên lặng tĩnh mịch.

Kiều Thượng Ngu cô đơn lẻ loi đứng giữa phòng khách, im lặng lấy di động ra, gửi số tài khoản và họ tên của mình cho nhân viên vừa rồi.

Gửi tin nhắn xong, cậu để di động xuống, mệt mỏi chán nản che mắt lại.

…Mệt quá.

Lần đầu tiên cậu cảm nhận được, hít thở lại là một chuyện quá đỗi khó khăn.

Hơn mười phút sau.

Ting.

Tiền vào tài khoản.

Nhưng chút tiền này vẫn chưa đủ.

Đối với tiền chữa bệnh trên trời mà nói, chút tiền vừa mới chuyển vào tài khoản cũng chỉ như muối bỏ biển.

Vì vậy Kiều Thượng Ngu im lặng lại mở di động ra, bấm số gọi cho cấp trên.

“Sếp, tôi có thể ứng trước tiền lương được không?” Cậu hỏi thẳng vào vấn đề.

Cấp trên ở đầu dây bên kia nghe vậy hơi sửng sốt: “Muốn ứng trước bao nhiêu?”

“Có thể ứng trước được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.” Trên mặt Kiều Thượng Ngu không cảm xúc, trả lời không chút do dự.

“Rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì…?” Cấp trên nghiêm túc hỏi.

“Mẹ bị bệnh.” Cậu lời ít ý nhiều.

Cấp trên hiểu, im lặng một hồi không nói gì.

Sau đó, chỉ nghe cấp trên chầm chậm nói: “Công ty chỉ có thể cho cậu ứng trước tối đa là nửa năm tiền lương, nếu cậu đã quyết định xong, ngày mai tới công ty kí tên nhận lương.”

Cậu đáp một tiếng được, sau đó lễ phép nói cảm ơn.

Điện thoại lần nữa ngắt liên lạc.

Sau khi cúp máy, vài nhân viên khuân vác và dọn đồ cũng đến đúng lúc.

Nhân viên đứng bên ngoài gõ cửa, khi Kiều Thượng Ngu mở cửa ra, bọn họ không nói nhiều lập tức đi thẳng vào phòng khách, động tác lưu loát dời đi hết những món đồ có trong danh sách cần bán.

Rất nhanh, trong phòng khách trở nên trống trải, không để lại bất kỳ thứ gì.

Đồ đạc được dời đi hết, cánh cửa liền đóng lại.

Đảo mắt, bên trong phòng khách còn dư lại duy nhất, chỉ có một mình Kiều Thượng Ngu.

Đứng trong phòng khách trống trải tĩnh mịch, trong đầu Kiều Thượng bỗng nhớ đến một câu nói mà không lâu trước đó cậu đã từng nghe đồng nghiệp nói qua.

—‘Liếʍ chó không nhà không cửa’.

A.

Nói linh thật.

Cậu đứng trong phòng khách, trên mặt không cảm xúc, chết lặng suy nghĩ như vậy.



Đêm xuống.

Bởi vì giường trong phòng ngủ cũng bán chung với đống đồ kia, cho nên buổi tối Kiều Thượng Ngu chỉ có thể ngủ trên sàn nhà.

Đêm đó, cậu nằm trên sàn nhà trong căn phòng ngủ trống trải.

Nằm trên nền đất vừa cứng vừa lạnh, Kiều Thượng Ngu mặc bộ đồ ngủ phong phanh, đáy mắt u tối không ánh sáng.

Tối hôm qua cậu đã quyết định xong.

Sau khi mẹ xuôi tay…

Bản thân cậu không còn tha thiết sống và cũng chẳng còn giá trị gì để sống, dứt khoát rời khỏi thế giới này đi theo mẹ thôi.

Hôm sau.

Tám rưỡi sáng, Kiều Thượng Ngu mang theo bọng mắt xanh đen và vẻ mặt trầm lặng đến công ty thật sớm.

Đồng nghiệp thấy bóng dáng của Kiều Thượng Ngu, bỗng chốc hai mắt sáng lên.

Mấy ngày qua Kiều Thượng Ngu vẫn luôn nghỉ làm, các đồng nghiệp không khỏi tò mò.

Bọn họ vừa kinh ngạc vừa tò mò, không biết một nhân viên ưu tú như Kiều Thượng Ngu lại đột nhiên thiếu chuyên cần, tò mò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhìn thấy bóng dáng của Kiều Thượng Ngu, đồng nghiệp không chút nghĩ ngợi bước tới, chuẩn bị chào hỏi cậu.

“Kiều—”

Nhưng mà không ngờ.

Rõ ràng Kiều Thượng Ngu đã nhìn thấy hắn, nhưng vẫn không dừng bước, giống như là bắt gặp một người xa lạ vậy, tầm mắt lạnh nhạt lướt qua.

Cậu vô cảm đi thẳng sượt qua người hắn.

Đồng nghiệp kinh ngạc đứng tại chỗ, trợn mắt há mồm, trên mặt tràn đầy vẻ khó có thể tin nổi.

===Hết chương 13===