Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 32: Tâm cơ

Dựa theo quy chế hoàng gia, mỗi vị hoàng tử có thể lấy hai vị Trắc Phi, vì vậy hôm nay thành thân cùng Hoàng trưởng tử cũng không chỉ có một Lục Thanh Oánh, còn có một vị Trắc Phi, chính là Mạnh Vân Phi của Vũ An bá phủ.

Mọi người tiến vào Vương Phủ, các nữ hài tử tuổi không lớn lắm được an bài đến hậu viện đi chơi đùa. Hôm nay là việc vui của đại phòng, ngoại trừ hai tỷ muội của nhị phòng, Nhị cô nương Lục Thanh Linh, Tứ cô nương Lục Thanh Nhân, Ngũ cô nương Lục Thanh Dung đều đã tới. Lục Thanh Nhân từ lần trước khi dễ Lục Thanh Lam bị Cửu hoàng tử đánh bàn tay một bữa, liền trở nên có chút sợ hãi Lục Thanh Lam, trốn rất xa. Cùng hai vị cô nương của Bình Lương Hầu phủ Tam cô nương Triệu Tử Huyên và Tứ cô nương Triệu Tử Phù trốn ở một bên nói chuyện, đối với Lục Thanh Lam chỉ chỉ trỏ trỏ.

Bình Lương Hầu phủ là nhà mẹ đẻ của Triệu thị, Lục Thanh Lam không cần đoán cũng biết khẳng định các nàng không nói lời gì hay.

Nàng cũng lười quan tâm, cùng Tân Tĩnh Nhu cười đùa, đang chơi bất diệt nhạc hồ, một khối ngọc bội bên hông rớt mất, nàng vội vàng chạy về phía trước, thiếu chút nữa đυ.ng vào trên đùi của một người, nhìn thấy trước mắt xuất hiện một đôi giày gấm màu đen thêu mãng xà, nàng ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú đường nét cứng cáp.

Chân Lục Thanh Lam dừng lại, trong lòng thầm mắng một tiếng xui xẻo, tại sao lại đυ.ng phải hắn ở chỗ này chứ?

Người vừa tới đưa tay nhặt lên khối ngọc bội kia, cười với Lục Thanh Lam nói: “Tiểu cô nương, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Không phải Tiêu Thiểu Huyền thì là ai?

Lục Thanh Lam hít mũi một cái, xoay người bỏ chạy, Tiêu Thiểu Huyền khẽ nhíu mày, thái độ hắn không tốt chỗ nào, sao tiểu cô nương sao lại sợ hắn như vậy chứ?

Hắn bước nhanh đuổi theo, hỏi: “Ngươi không cần ngọc bội nữa sao? ”

Lục Thanh Lam không đáp, nhìn thấy bóng một người màu xanh ngọc chợt lóe ở xa xa, nàng vội vàng chạy tới bên kia. Người nọ cũng nhìn thấy Tiêu Thiểu Huyền và Lục Thanh Lam, trên khuôn mặt tuấn mỹ dị thường trong khoảnh khắc liền phủ một tầng mây đen, Lục Thanh Lam đi vòng qua phía sau hắn, hai tay bắt lấy áo choàng của hắn, kêu: “Cửu điện hạ!”

Tiêu Thiểu Giác đứng giữa khoảng cách nàng và Tiêu Thiểu Huyền, thần sắc lãnh lãnh đạm đạm, “Tứ ca, ngươi luôn khi dễ một tiểu cô nương như vậy, có ý nghĩa sao? ”

Tiêu Thiểu Huyền vuốt vuốt ngọc bội trong tay, cũng không tức giận một chút nào, “Cửu đệ, lời này không thể nói lung tung, lúc nào ngươi nhìn thấy ta khi dễ nàng? Ta chỉ muốn đem khối ngọc bội này trả lại cho nàng mà thôi.”

Lông mày đen nhánh của Tiêu Thiểu Giác nhăn lại, giơ tay nói: “Nếu như thế Tứ ca đem ngọc bội giao cho ta cũng được.”

Tiêu Thiểu Huyền ý vị thâm trường nhìn hắn nói: “Tiểu cô nương này rốt cuộc là người như thế nào với ngươi? Sao ngươi lại bảo hộ nàng nhiều lần như vậy? Tính khí Cửu đệ trước giờ cũng không phải như thế!”

Tiêu Thiểu Giác đưa tay vuốt ve đầu nhỏ của Lục Thanh Lam, thản nhiên nói: “Tứ ca thật đúng là quan tâm đệ đệ, ngay cả chút chuyện đệ đệ thích ai hay không thích ai như vậy cũng muốn làm phiền Tứ ca quan tâm, Tứ ca sẽ không sợ quan tâm nhiều quá tự tìm mệt nhọc cho mình sao?” Hắn nói chuyện ẩn hàm gai góc.

Hắn đã sớm biết, Tiêu Thiểu Huyền sở dĩ cảm thấy hứng thú với Lục Thanh Lam nhiều như vậy, cũng là bởi vì cảm giác được hắn đối với Lục Thanh Lam khác biệt, muốn dò thăm bí mật của hắn.

Lục Thanh Lam cũng hiểu ý tứ của Tiêu Thiểu Huyền, không khỏi hết sức tức giận.

Người này chính là tâm cơ quá nặng!

Tiêu Thiểu Huyền cười khà khà: “Quan tâm đệ đệ không phải là việc nên làm sao?” Mắt thấy hai người giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng. Bỗng nhiên đằng trước truyền đến một trận thanh âm pháo bùm bùm cách cách, hẳn là hai vị tân nương tử đã đến, Tiêu Thiểu Huyền khẽ giật mình, lúc này mới bước nhanh đi ra phía trước.

Đợi Tiêu Thiểu Huyền đi rồi, Lục Thanh Lam mới từ sau lưng Tiêu Thiểu Giác đi ra, cái miệng nhỏ nhắn méo xẹp nói: “Ngọc bội Của ta!” Ngọc bội còn ở trong tay thứ nam cặn bã đằng kia đây này.

“Chẳng qua một khối ngọc bội mà thôi, giá trị bao nhiêu!” Tiêu Thiểu Giác cũng không nóng nảy đi phía trước xem lễ, mà ngồi xổm người xuống, đầu tiên là nhéo mặt béo của nàng, sau đó con ngươi trầm xuống, hỏi: “... Vừa rồi ngươi gọi ta là gì?”

Lục Thanh Lam quả thực hỗn độn. Đối mặt cái người âm tình bất định như vậy, nàng thật không biết ứng đối như thế nào đây.

Lục Thanh Lam hoang mang nhìn hắn một cái: “.. Cửu, Cửu ca ca?”

Tiêu Thiểu Giác lúc này mới hài lòng sờ lên bao hoa đầu của nàng. Ôm nàng lên nói: “Đi, chúng ta đi xem tân nương tử đi!”

Lục Thanh Oánh thuận lợi gả đi, một kiện đại sự của Trường Hưng Hầu phủ cuối cùng hoàn thành xong. Toàn gia đều thở phào nhẹ nhỏm.

Đảo mắt đã đến tháng ba, Kỷ thị bắt đầu suy nghĩ chuyện học vỡ lòng Lục Thanh Lam. Lại nói tiếp, Lục Thanh Lam thân là thư đồng của Tam công chúa nhưng mỗi lần đi trong cung về, hoặc là hai tiểu cô nương cùng nhau chơi đùa, hoặc là cùng nhau ăn cái gì, sách là nửa điểm không học, chữ là chữ là nửa cái không viết.

Lục Thần và Kỷ thị vừa thương lượng, vẫn phải là dạy vỡ lòng cho nữ nhi ở Hầu phủ.

Lục Thanh Lam năm nay đã sáu tuổi, đại tộc thế gia kinh sư nặng quy củ, nữ hài nhi bình thường năm tuổi trở lên liền mời tiên sinh bắt đầu học rồi. Trưởng nữ Lục Thanh Nhàn được năm tuổi đã học vỡ lòng, chẳng qua tình huống Lục Thanh Lam đặc thù, nàng thân thể yếu đuối, đọc sách lại là chuyện tình phí đầu óc, vợ chồng hai người liền không bảo nàng đọc sách.

Hôm nay một là nàng thân thể khá hơn chút rồi, hai là đến cái tuổi này, nếu không học vỡ lòng nữa liền có chút quá muộn. Một ngày này Lục Thần từ Đông Sơn trở về, thương lượng cùng Kỷ thị: “Chuyện Bảo Nhi học vỡ lòng, không được trì hoãn nữa. Qua tháng ba, đợi học đường trong phủ mở, chúng ta đưa nàng qua đó.”

Trường Hưng Hầu phủ đặc biệt bố trí học đường ở phía nam Nhã Minh hiên của tam phòng vì các cô nương, mời nữ tiên sinh rất có tài nghệ về dạy, các cô nương của Hầu phủ không nhiều lắm, lão sư cũng không chỉ là một người, cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú, nữ hồng trà đạo... Đều có sư phó trợ giảng, lão thái thái yêu cầu mỗi vị cháu gái ít nhất phải chọn ba môn chương trình học, nàng cũng không mong các cháu gái có thể thành tài nữ dương danh kinh sư, ra khỏi phủ đừng làm mất mặt Trường Hưng Hầu phủ là được rồi.

Kỷ thị có chút do dự, thương lượng cùng trượng phu nói: “Ta không muốn đem Bảo Nhi đến Nhã Minh hiên, hay là gọi Bảo Nhi đi theo ta hoc nữ hồng trước. Đợi nàng lớn thêm chút, lại cân nhắc đưa nàng đi qua đó hay không.”

Lục Thần liền khuyên nhủ: “Ngươi yêu thương nữ nhi trong lòng ta hiểu được, ta cũng không phải là không tín nhiệm năng lực của ngươi. Thế nhưng mà ngươi trông coi Thúy Phong uyển, mỗi ngày bận tối mày tối mặt, nếu ngươi dạy Bảo Nhi viết chữ, thân thể có thể chịu đựng được sao? Ta thật sự không yên lòng. Huống chi, Bảo Nhi rốt cuộc sáu tuổi rồi, cũng nên học chung cùng bọn tỷ muội, chúng ta không thể để cho nàng sinh hoạt tại dưới cánh cha mẹ mãi được.”

Kỷ thị nói: “Ngươi nói mấy cái này không phải là ta không hiểu. Nhưng trên thực tế Minh Nhã hiên là chỗ của ai, chúng ta cũng không phải không biết.” Minh Nhã hiên và tam phòng chỉ cách vài bước chân, ngay từ đầu chính là phạm vi thế lực của tam phòng, các sư phó, hoặc là Lão thái thái dựa theo ý nguyện của tam phòng mời tới, hoặc là rõ ràng là người của tam phòng tự mình mời tới.

Kỷ thị lại nói: “Ta thấy, tam phòng không giống cái bộ dáng tốt lành gì, Tứ nha đầu xốc nổi Ngũ nha đầu âm khắc, Bảo Nhi còn nhỏ, tính nết chưa định, vạn nhất bị mấy tỷ tỷ làm lệch lac, chẳng phải là chúng ta muốn hối hận cả đời? Không bằng đi theo ta đọc sách một hai năm, đợi nàng lớn chút ít, có năng lực phân biệt đúng sai, lại cho nàng đi học đường cũng không muộn. Về phần chuyện quản gia, có Cảnh ma ma và các nương tử của nhóm quản gia giúp ta, ta cuối cùng vẫn có thể ứng phó được.”

Lục Thần vừa nghĩ cũng thế, thở dài nói: “Vẫn là A Hành nghĩ chu đáo, chỉ là như vậy mỗi lần như vậy, quả thực vất vả ngươi rồi!”

Sự tình liền định xuống như vậy.

“Cái gì? Mẫu thân muốn đích thân dạy vỡ lòng cho con ư?” Lục Thanh Lam nghe nói vậy, nhưng có chút không muốn. Cái miệng nhỏ nhắn chu lên, có thể treo vừa một cái hũ mỡ. “Nương, cha có thể học vỡ lòng muộn chút hay không?” Lục Thanh Lam thật cẩn thận đem hai bàn tay nhỏ bé mập mạp đặt vào trước mặt Kỷ thị, duỗi ra bảy ngón tay.

Cũng không phải nàng không thích đọc sách. Kiếp trước nàng là người mạnh mẽ, vô luận cái gì cũng muốn đều phải làm được tốt nhất, đọc sách cũng không ngoại lệ. Nàng đọc sách, viết chữ cả đời, sở thư tiểu Khải, đoan trang tinh kính, sâu sắc như bút pháp Vương Hi Chi. Ánh mắt Đại bá phụ cao như vậy, cũng khen chữ của nàng không dứt miệng.

Sau khi trọng sinh, nàng thử vận bút viết chữ, nhưng nào có nửa phần phong thái của ngày đó. Nàng cũng biết đây chẳng qua là còn nhỏ lực yếu, bút lực không đủ, cho nên mới không viết ra được chữ đẹp, đợi phát triển lơn lên, tự nhiên không học cũng hiểu.

Hiện tại bắt nàng học «Tam Tự kinh» «Thiên tự văn» một lần nữa, nàng làm sao có cái kia kiên nhẫn kia?

Huống chi đời trước ở trong hậu cung của Tiêu Thiểu Huyền ngây người mười năm, nàng cũng hoàn toàn hiểu thông một đạo lý, dù cho tài nghệ khá hơn nữa cũng không địch lại bộ ngực bốn lượng, huống hồ trọng sinh một kiếp, nàng quyết định, phải sống tùy tâm thuận ý, sẽ không chịu nửa điểm ủy khuất, không để bản thân bị trói buộc.

Kỷ thị lần này nghiêm mặt. “Không thể!”

Đừng nhìn Kỷ thị ngày thường đối với nàng cực kỳ dung túng, chuyện này nhưng lại không nhượng bộ chút nào. Nàng cũng không muốn nuôi ra một nữ nhi một chữ bẻ đôi cũng không biết, đem để ở trong vòng huân quý thế gia sẽ thành truyện cười.

Lục Thanh Lam cũng biết đây là một yêu cầu có chút quá phận, nhất thời lại không tìm được biện pháp tốt cự tuyệt.

Kỷ thị liền tìm ngày hoàng đạo mang theo Lục Thanh Lam lạy Khổng Tử, lại bắt đầu dạy nàng nữ hồng viết chữ. Lại nói tiếp, phụ huynh của Kỷ thị đều là bão học chi sĩ, Kỷ thị kiến thức bất phàm, trình độ còn lợi hại hơn so với mấy vị sư phó được mời đến.

Kỷ thị là người rất có nguyên tắc, mặc dù yêu thương Lục Thanh Lam, nhưng yêu cầu đối với nàng lại cực kỳ nghiêm khắc, mỗi ngày nàng phải luyện chữ hai canh giờ, cái này còn là vì thương tình nàng tuổi còn nhỏ, sợ nàng mệt mỏi. Lục Thanh Lam nhất thời không ngừng kêu khổ.

Lục Thanh Lam liền nghĩ các loại biện pháp trộm gian giở thủ đoạn. Mỗi lần khiến Kỷ thị phải tức giận, nàng liền làm nũng đùa giỡn, Kỷ thị lại không nỡ phạt nặng nàng, nhất thời nàng có chút không biết làm thế nào.

Nhớ tới lúc nàng chưa lấy chồng cũng có chút danh tiếng tài nữ, trưởng nữ Lục Thanh Nhàn cũng đươc nàng dạy có tri thức hiểu lễ nghĩa, làm sao thứ nữ lại bướng bỉnh ghét học chênh lệch như vậy.

Lục Thần yêu chiều thứ nữ không có ranh giới, nghe nói không khỏi cười một hồi. Có đôi khi thấy Lục Thanh Lam quả thực vất vả, khi rảnh rỗi giúp đỡ nữ nhi cầu tình với Kỷ thị. Kỷ thị cả giận nói: “Ngươi cưng chiều nàng như vậy, tương lai Hầu phủ nuôi ra một nữ nhi dốt đặc cán mai, ngươi cũng đừng trách ta!”

Lục Thần nhất thời liền không dám nói tiếp nữa.