Long Vương Điện Hạ

Chương 3: Đồ xấu tính

Giữa trưa Hoài Anh nấu một con thỏ, con còn lại đem đi ướp muối chuẩn bị bữa ngày mai. Nhưng rất nhanh , nàng liền phát hiện kế hoạch của chính mình hoàn toàn bị rối loạn.

Theo Long Tích Nính yêu cầu, con thỏ làm thịt kho tàu, đổ chút rượu để át đi mùi tanh, bỏ thêm vào một chút tương, nấu trong nồi gần nửa tiếng đồng hồ, mùi hương kia tựa như đang câu dẫn, có thể cào đến dạ dày ngứa ngáy. Khi sắp chín, Long Tích Nính liền mong ngóng chạy tới, dính vào bệ bếp chờ, đôi mắt đen nháy nhìn chằm chằm trong nồi không thèm chớp.

Thật vất vả chờ đến khi thịt thỏ chín, hắn lập tức liền cầm chén đi tới, Hoài Anh múc đại cho hắn một muỗng, Long Tích Nính chớp đôi mắt nhìn chằm chằm Hoài Anh, không chịu đi, vì thế Hoài Anh lại cho hắn thêm một muỗng. Long Tích Nính cúi đầu vào chiếc tô bự mà nhìn, lại ngó trong nồi liếc mắt một cái, cầm chén đẩy về phía trước, nói: “ Thêm nữa.”

“Ngươi ăn được nhiều như vậy sao?” Hoài Anh như cạn lời, trong nhà xào rau dùng cái muỗng cũng không nhỏ, hai muỗng này sợ hơn cả cân thịt, hắn còn chê ít, hắn thật cho rằng chính mình là thùng cơm sao.

Cuối cùng Long Tích Nính vẫn kiên trì mà đòi thêm hai phần ba thịt thỏ, đem cái tô đầy ngập mà đi ra, lúc này mới vừa lòng bưng chén ngồi vào một bên . Chờ Hoài Anh soạn cơm cho cha và Tiêu Tử Đạm, hắn thì lại một tô bự thịt thỏ một thoáng liền tiêu diệt sạch.

Hoài Anh cam chịu số phận mà thở dài, hỏi: “Ngươi còn muốn sao?”

Trên bàn chỉ còn mấy miếng thịt, đó là do Hoài Anh dành lại cho mình, Long Tích Nính ánh mắt phức tạp mà dừng trên mâm cơm đảo hai vòng, lưu luyến không rời, lại chan thêm nước canh vào bát, cầm lấy cái muỗng múc vào mồm một ngụm lớn , lắc đầu nói: “ ta chỉ tùy tiện ăn chút.”

Hoài Anh: “……”.

…………

“A?” Tiêu Tử Đạm nhìn chằm chằm vào chén thịt thỏ một lúc lâu, có chút ngoài ý muốn hỏi: “Thịt thỏ sao? Ở đâu ra vậy?”

Hoài Anh chớp chớp mắt, “Buổi sáng mang theo thằng nhóc ra cửa, thấy con thỏ bị đâm vào cọc chết.”

“……” Tiêu Tử Đạm khóe mắt nheo lại.

“Đúng rồi, tìm được người nhà nó chưa?” Tiêu Tử Đạm lại quan tâm hỏi. Hoài Anh làm vẻ u sầu , lắc đầu nói: “Sáng sớm đã ra ngoài hỏi, một chút manh mối cũng không có, đều nói không quen biết.”

Nàng lặng lẽ nhìn thoáng qua Tiêu Tử Đạm, nhỏ giọng hỏi: “Ca, nếu…… Ta là nói nếu, nếu là nó tìm không thấy người nhà, thì làm sao bây giờ? Chúng ta đem hắn vất đi không?”

“Như vậy sao được!” Tiêu Tử Đạm không chút nghĩ ngợi lập tức phản đối nói: “Nếu thật sự tìm không thấy người nhà, vậy cho nó tạm thời ở nhà của chúng ta đi. Hài tử đó cũng nhiều đáng thương quá ! Lại đang tuổi lớn, tuy ăn có hơi nhiều một chút.” Hắn bỗng nhiên nhớ tới sức ăn của tiểu quỷ kia tối qua, có chút không tự nhiên cười gượng một tiếng.

Hoài Anh cũng nhếch miệng gượng cười theo, “Đại ca nói đúng.” Vấn đề là, vị kia là Long Vương điện hạ, nghĩ kỹ cũng không nên để lại lâu.

Buổi chiều Long Tích Nính ngồi xếp bằng ở trên giường tĩnh tọa, Hoài Anh lục từ trong ngăn tủ lục ra quần áo cũ của Tiêu Tử Đàm ngày nhỏ. Làm thành một bộ xiêm y đầy nữ tính, tay nghề của cô có giới hạn trong việc may vá quần áo, làm xiêm y vẫn mới lần đầu, mất bao công sức mới chắp vá được, cắt hai lỗ thủng hai bên để làm lỗ tay. May mà đang là mùa hè, không cần làm tay áo.

Được cái Long Tích Nính yêu cầu cũng không cao, chỉ cần không phải là cái bộ màu hồng phấn, hắn cũng biết nghe lời chạy đi mặc lại y phục. Rốt cuộc đã hoàn hảo, thật xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nà, thậm chí khoác cái bao cũng đẹp, huống chi lại còn là bộ quần áo mang phong cách nữ nhân như thế này……

Thay đổi y phục, Long Tích Nính tâm tình như tốt hơn rất nhiều, khuôn mặt nhỏ vốn khó chịu cuối cùng vẫn có chút ý cười. Hoài Anh thấy thế, liền nói bóng nói gió hỏi hắn vì cái gì sao không trở về nhà.

“Về nhà?” Long Tích Nính trên mặt lộ ra biểu cảm khó coi , có chút xấu hổ, có chút bất đắc dĩ, lại có một ít buồn bực không rõ nói, “Lão tử đánh nhau thua, trở về lúc này khác gì bị lấy làm trò cười.”

Hắn nói chuyện liền nóng giận, lòng đầy căm phẫn mà mắng: “cái đồ chó Long Phiên Giang kia , thực sự không biết xấu hổ, dám nói là đơn độc chiến đấu, vậy mà lại vô liêm sỉ gọi thêm bảy tám tên nữa đến, ước chừng đến tận mười mấy, lấy nhiều địch ít còn không biết xấu hổ. Cái này còn chưa hết, cũng không hiểu được hắn từ nơi nào trộm được pháp khí, lén lút ám sát lão tử. Nếu không, chỉ bằng bản lĩnh của hắn, có thể đánh thắng được lão tử ư?”

Hoài Anh lúc đầu còn tưởng rằng Long Vương điện hạ có bao nhiêu cao lớn oai phong, náo loạn nửa ngày, té ra ra tiểu quỷ này do là đánh nhau ngại ngùng không dám về nhà. Đúng hơn, hắn tính không quay về, nhưng không cần thiết ăn vạ trong nhà nàng có được hay không. Hoài Anh trong lòng cứ thế oán giận, nhưng miệng không dám lớn tiếng nói, nàng xem như đã nhìn ra, tiểu quỷ này như thế nào cũng đã suy yếu, là Long Vương nhưng vóc dáng còn chưa tới hông nàng, lại có thể tùy tiện mổ bụng hai con thỏ, phỏng chừng chính mình cũng không phải đối thủ của hắn. Hơn nữa, tiểu quỷ này thoạt nhìn tính tình tựa hồ không được tốt, vạn nhất bỗng nhiên nổi thú tính đến độ muốn ăn thịt người thì sao? Cho nên Hoài Anh vẫn là cẩn thận thì hơn.

“Việc kia…… Ngươi cùng cái tên Long Phiên Giang vì sao đánh nhau ?”

Hoài Anh có hơi thấp thỏm , tò mò hỏi. Nàng căn bản cũng không hy vọng xa vời Long Tích Nính thật sự trả lời nàng, cũng chỉ là thuận miệng hỏi thêm, không nghĩ tới tiểu quỷ này thế nhưng không chút nào để ý mà trả lời:

“Đoạt địa bàn .”

Hoài Anh: “……” Thật không hổ là chiến đấu chủng tộc, lúc này chưa lớn bao nhiêu đã cùng người ta đi đoạt địa bàn, đợi đến trưởng thành nghe còn được! Hơn nữa nghe ý tứ trong lời nói của hắn, phỏng chừng chuyện này người trong nhà chắc đều biết. Phương thức giáo dục của Long Vương nhân loại thực sự có chút không hiểu được.

“Cái tên Long Phiên Giang kia, lớn lên xấu như vậy, còn dám cùng bổn vương đoạt địa bàn, thật là không muốn sống nữa. Lần này là bổn vương khinh địch, không nghĩ tới hắn sẽ không biết xấu hổ như vậy, lần tới một hai phải xử hắn thật đẹp. Nghĩ đến đây lão tử liền thấy tức, cư nhiên dám ám sát lão tử, nếu như lão tử biết ai trộm pháp khí cho hắn, nhất định phải đốt chết……” Long Tích Nính một bên lớn tiếng thô lỗ mắng, một bên lại nhìn đông nhìn tây mà xem, bỗng nhiên hỏi Hoài Anh, “Có cái gì ăn không?”

Khoảng cách cơm trưa mới vừa qua hai cái giờ, Hoài Anh cũng không biết nói cái gì nữa, đúng hơn là con mẹ nó cạn lời rồi !.

Trong nhà vẫn còn hai cân hạt sen chưa bóc vỏ, cha và Tiêu Tử Đạm đều không thích ăn đồ ăn vặt, Hoài Anh răng lại không tốt, cho nên vẫn luôn không đυ.ng đến, nàng nghĩ, cuối cùng về phòng đem hạt sen lấy ra đưa tới cho Long Tích Nính đang nghiến răng ken két kia.

Thật sự thán phục tên Long Vương này, răng cũng thật cứng, hạt sen cứ lần lượt từng viên chui vào miệng hắn, cứ như đang nhai đậu vậy, âm thanh răng rắc cứ truyền đến tai làm Hoài Anh nhất thời không nhịn xuống được cuối cùng cầm một viên ném trong miệng, cắn nửa ngày, vẫn không thể cắn được, cuối cùng dùng một chút lực, cắn phải đầu lưỡi…Q_Q…#!

Tiểu quỷ này thật ra cũng rất thích ồn ào, ăn no chuyện thì cái gì cũng sẽ kể, còn rất cao hứng mà cùng Hoài Anh khoác lác, nói chính mình lúc trước đại sát tứ phương như thế nào, không có người làm chứng, Hoài Anh một điểm cũng không tin. Nàng cho rằng chỉ có mười mấy tuổi tuổi dậy thì mới thích mấy kiểu như vậy, không nghĩ tới Long Vương mới ba tuổi đã thích khoác lác. Có thể thấy được Long Vương điện hạ thật không giống người thường.

Buổi tối Hoài Anh đem một con thỏ khác đi làm thịt kho tàu, không chờ cha cùng Tiêu Tử Đạm trở về liền múc cho Long Tích Nính tận một nửa, nói: “Ngươi ăn trước, chờ buổi tối cha ta cùng đại ca trở lại ngươi hãy kiềm chế một tí, đừng đem bọn họ ra dọa. Còn có, thời điểm bọn họ ở nhà ngươi hãy nói chuyện chú ý một chút, ngàn vạn lần đừng cho bọn họ biết ngươi là rồng.”

Long Tích Nính có chút mất hứng mà quay ngược lại chất vấn nàng: “Vì sao?”

Hoài Anh không trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại nhìn thoáng qua chiếc bụng xẹp lép của hắn, tò mò hỏi: “Ngươi ăn thức ăn đều đi nơi nào hết rồi? Mỗi lần ăn nhiều như vậy, ngươi đều không cảm thấy khó khó chịu sao?”

“Ta thậm chí ăn chưa đủ no.” Long Tích Nính không vui mà liếc nàng một cái, nói: “Ngươi cho rằng ai cũng đều giống phàm nhân như ngươi, ăn không hết thức ăn, còn không đủ đánh rắm, đánh nhau sức không đủ nốt. Được rồi, vì sao không thể cho lão Tiêu và ca ca ngươi biết ta là long?” Hắn thoạt nhìn có chút tức giận, mắt trừng mắt nhìn Hoài Anh, nói: “Chẳng lẽ bổn vương còn không nhìn giống người!”

Hắn vừa bực bội vừa tức giận, không khí tức khắc vì chuyện này như ngưng lại, Hoài Anh cảm giác rõ ràng được trong phòng nháy mắt liền hạ thêm mấy độ, bốn phía lạnh căm căm, nàng mồ hôi lạnh tuôn như suối.

Hoài Anh xem ra rốt cuộc cũng sợ hắn, vội vàng ngượng cười giải thích : “Ai nha ngươi toàn miên man suy nghĩ cái gì đâu không à, ngài chính là thần tiên, chúng ta phàm phu tục tử thấy ngài đều hận không thể quỳ bái, này không phải sợ ngài thói quen sao? Ngươi thử ngẫm lại, không phải là ai thấy ngươi đều cung kính mà không dám thở mạnh cũng không dám hé răng một tiếng, ngươi cũng cảm thấy không thú vị có phải hay không?”

Long Tích Nính chớp chớp mắt, giống như có chút bị thuyết phục. Nhưng hắn rất nhanh khó hiểu mà nhíu mày hỏi Hoài Anh, “Vậy sao ngươi thấy ta lại không quỳ?” ánh mắt hắn chợt lóe, khuôn mặt non nớt lộ ra nụ cười giảo hoạt, đè thấp giọng nói, thần thần bí bí nói: “Chẳng lẽ ngươi không phải người?”

“Quả nhiên như thế.” Không đợi Hoài Anh đáp lời, Long Tích Nính lại bỗng nhiên tiến đến trước mặt nàng ngửi ngửi, thấy hắn sáp đến gần, nhiệt độ hô hấp tất cả đều bao phủ quanh mặt Hoài Anh , Hoài Anh có chút không được tự nhiên mà ngẩng cao đầu. Nàng không có thói quen cùng người thân cận đến như vậy, cũng may Long Tích Nính vẫn còn nhỏ, nếu đổi thành nam nhân khác, cũng mặc kệ hắn là thần tiên yêu quái phương nào, Hoài Anh đã sớm mặt đỏ tai hồng rồi.

“Trên người của ngươi là mùi vị gì? Không giống người khác, ngửi cũng không tệ.” Long Tích Nính nâng quai hàm nói một câu, nhìn nàng chớp mắt vài cái, sau đó xoay người, bưng cái tô bự lên, ngồi vào trước cửa phòng bếp ăn cơm .

Hoài Anh trong lòng lập tức đã cuộn sóng ngập trời, ý hắn là gì, hắn rốt cuộc có ý tứ gì chứ? Hắn nhìn ra nàng là xuyên không tới?

Hắn đang uy hϊếp nàng sao?

Hoài Anh khẩn trương mà giơ tay áo lên ngửi thử, nhưng không có phát hiện ra được mùi gì kỳ quái, thật ra vẫn ngửi ra được cái hương thơm thoang thoảng từ món thịt thỏ.

Cha Tiêu cùng Tiêu Tử Đạm như cũ là trời sắp tối mới trở về, Hoài Anh thắp đèn chuẩn bị ăn cơm. Cha Tiêu cũng không biết nghĩ tới cái gì mà vào phòng gọi Long Tích Nính , Hoài Anh hoảng loạn sắc mặt sợ tới mức biến đổi. Tiêu Tử Đạm thấy thế, chạy nhanh giải thích nói: “A cha chỉ nghe nói thằng bé chưa tìm được người nhà, cố ý tới an ủi nó thôi.”

“Có…… Đúng vậy không.” Hoài Anh có chút mất tự nhiên mà cười gượng, mặt đều căng cứng. Nàng vẫn là có chút khẩn trương, cha cũng không phải là người ôn nhu gì cho cam, vạn nhất một câu nói không đúng đều có thể chọc giận Long Tích Nính , tiên tiểu quỷ kia lại hỉ nộ vô thường, tính tình thô lỗ, chỉ nói một chút cũng có thể toát ra khí lạnh, cha bảo đảm sẽ phát hiện có điểm khác thường. Đến lúc đó cha sẽ có cái phản ứng gì —— Hoài Anh thật không dám tưởng.