Mặt của nam sinh cô có vài phần quen thuộc, nhưng mà cũng không đẹp giống như trong tưởng tượng của cô, trên dáng người cao lớn chỉ là một gương mặt cực kỳ bình thường, có lẽ là quá nhạy cảm với hai chữ bình thường này, cô tự động lảng tránh mặt cậu ta, lực chú ý không tự chủ được mà dừng ở trên thân thể hai người giao triền ở bên nhau.
Quần áo của Trần Thi Thi đã được cởi ra gần hết, áo ngực cùng bộ với qυầи ɭóŧ treo lủng lẳng ở trên người, lộ ra một bên vυ', đầṳ ѵú không tính là phấn nộn, thậm chí có chút sẫm màu, nhưng mà có thể nhìn thấy vòng ngực đúng là ngạo nhân, đây cũng là một đề tài quan trọng mà nam sinh hay bàn luận về cô ấy, Dương Nhược không khỏi ảm đạm mà ấn ở vùng đất bằng phẳng trước ngực mình, đừng nói đến đầy đặn, mà ngay cả một chút phập phồng còn không có.
Cứ như là chưa từng trải qua thời kỳ phát dục vậy.
“Ông đây muốn thao vào.” Lời nói nam sinh thô lỗ, không giống như đang dò hỏi, mà giống như là đang tuyên bố hơn.
Dương Nhược khống chế không được mà dừng tầm mắt ở hạ thân của hai người, chỉ thấy một tay nam sinh kia nâng mông Trần Thi Thi lên, một tay đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ run rẩy để ở âʍ ɦộ mở rộng ra của cô ấy, eo nam sinh hơi đẩy, ngay cả chất lỏng mà trước đó ngón tay đưa đẩy mang ra cũng đẩy về phía trước, sau đó ở trong tiếng hút không khí nhè nhẹ của cô gái, đè nặng eo cô ta mà dùng lực, hông đột nhiên đẩy về phía trước một cái, nguyên cây cự thịt liền hoàn toàn thọc đi vào.
Dương Nhược mơ màng hồ đồ mà nhìn hai người điên cuồng mê loạn mà tiến hành vận động pít-tông, trong chốc lát e lệ mà nhắm mắt lại, sau đó lập tức lại khống chế không được mà tò mò nhìn qua, ướŧ áŧ dưới hạ thân cũng càng lúc càng nhiều, qυầи ɭóŧ cũ rích không ngăn lại được mà hơi hơi thấm ra đến ngoài quần đồng phục.
Cô chưa từng tận mắt chứng kiến chuyện nam nữ làʍ t̠ìиɦ như vậy, nhất là khi vai chính này cũng là học sinh cấp ba giống như cô, giống như ngay từ khoảnh khắc này có thứ gì đó phong ấn trong nội tâm chợt bị phá vỡ.
Dươиɠ ѵậŧ của nam sinh nhanh chóng ra vào ở âʍ đa͙σ của cô gái, giao hợp không có áo mưa khiến cho thịt với thịt va chạm càng thêm thân mật ngắn gọn, Dương Nhược gần như có thể ngửi thấy mùi chất lỏng bắn ra từ chỗ lầy lội, vẩn đυ.c mà lại mang theo mùi tanh, giống như là hơi thở đến từ nơi nguyên thủy hoang dã nhất.
Ngay khi cô đang tuyệt vọng mà cho rằng đã bỏ lỡ nguyên một tiết học, nam sinh đột ngột đẩy nhanh tốc độ, trên gương mặt bình thường không có gì nổi bật lộ ra nhè nhẹ dữ tợn, tay bóp eo cô gái xoay người, dươиɠ ѵậŧ nửa khảm ở âʍ ɦộ ướt đẫm đâm rút thật mạnh từ phía sau.
Tiếng kêu dâʍ đãиɠ của Trần Thi Thi càng thêm không kiêng nể gì.
Hình như là qua hồi lâu, lại giống như chỉ trong nháy mắt, nam sinh thở dốc một tiếng, eo hông đẩy thật mạnh về phía trước, Trần Thi Thi vô lực dựa ở trên cửa WC tay đã mềm nhũn, đầu đập lên trên tấm ván gỗ phát ra một tiếng trầm vang, cô ta lại không chú ý tới chút đau đớn này, quay người nhìn nam sinh rút côn ŧᏂịŧ ra nắm ở trong tay, giọng nói run rẩy ngắt quãng.
“Lần, lần sau là khi nào?”
Nam sinh tùy ý mà chà lau vài cái trên dươиɠ ѵậŧ đã nửa mềm, tiện tay vứt khăn giấy dơ bẩn xuống, vừa không chút hoang mang mà nhét dươиɠ ѵậŧ vào trong quần, vừa lạnh nhạt trả lời: “Để xem đã, cô hơi lỏng rồi.”
Dương Nhược còn chưa hiểu rõ được lời cậu ta nói, đã thấy Trần Thi Thi vẫn luôn đạm nhiên ưu nhã xấu hổ và giận dữ mà trừng mắt lườm nam sinh một cái, tay nâng lên muốn đánh cậu ta, thân trên nâng tay lên, thân dưới lại chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam sinh vừa mới bắn vào, chất lỏng màu trắng ngà một đường chảy xuống, đối lập với bầu không khí giữa hai người lập, cực kỳ da^ʍ mi châm chọc.
Đợi đến khi hai người đều rời đi, cô cố tình đợi thêm vài phút mới mở cửa gian buồng ra, hai má đỏ sậm, khiến cho làn da sẫm màu tăng thêm một chút sáng rọi, nhẹ chân đi đến cửa cầu thang, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nhìn thấy Trần Thi Thi dựa ở ven tường giống như đã chờ hồi lâu.
Trần Thi Thi quét mắt nhìn Dương Nhược từ trên xuống dưới một cái, ánh mắt khinh miệt giống như đang nhìn một đống rác rưởi, khóe môi xinh đẹp nhếch lên một nụ cười giễu cợt, “Tao còn tưởng là ai, hóa ra là một thứ ghê tởm như mày.”
Cô co rúm lại một chút, theo thói quen mà gục đầu xuống im lặng không lên tiếng, ngón tay không nhịn được mà nắm chặt vạt áo đồng phục, trước mắt là giày da nhỏ sạch bóng như mới của Trần Thi Thi, trên mũi giày đen bóng giống như có thể chiếu ra một bóng người xám xịt.