Cuối cùng Tịch Li không thể duy trì được tư thế, thân thể đau đớn khiến nàng không nhịn được mà cuối mình ngồi xuống, không ngừng co rút.
Máu cũng dần dần ngấm hồng trên mặt đất, nhưng Tịch Li lại chẳng sợ đau, nàng không có suy nghĩ từ bỏ, cũng không dám từ bỏ! Đây là nàng thật vất vả mới có thể đi đến đây, là Thiên vu nhất tộc bọn họ hướng thiên tới ngăn cản.
Dải ánh sáng màu tím vẫn còn ra sức chống cự lại, thần hồn Tịch Li dần dần cảm giác vô lực.
Tịch Li không dám để mình hôn mê, bởi vì hậu quả như vậy, nàng nhận không nổi.
Tịch Li cắn răng một cái, đối với dải ánh sáng màu tím hung hăng lôi kéo, thử đem tách nó ra. Chỉ thấy nguyên bản một đoàn ánh sáng màu tím bị thần hồn Tịch Li mãnh liệt lôi kéo, sinh sôi chia làm hai.
Tịch Li vui vẻ, vội vàng câu dẫn ánh sáng màu đỏ trong cơ thể nghênh hướng ánh sáng màu tím, mà nàng vướng một cái là màu tím quang đoàn khác công tới.
Bởi vì thiếu một phần, sức mạnh yếu bớt, tuy rằng thần thức Tịch Li vẫn khó chịu vạn phần nhưng so với ban đầu, nói ra vẫn là tốt hơn quá nhiều.
Màu tím quang đoàn ở cơ thể Tịch Li không ngừng bị áp bách, dần trở nên bình ổn. Tịch Li yên tâm thở ra một hơi, kế tiếp chính là thời điểm nàng hấp linh khí thu lôi hoàn thành lôi linh căn, dẫn khí nhập thể.
Tịch Li bình tĩnh trở lại, đồng lòng nhất trí chuyên tâm cùng đả thông lôi linh khí trong cơ thể. Lôi linh khí chậm rãi chảy dọc theo kinh mạch, không thể tránh khỏi khiến thân thể Tịch Li xương cốt lại lần nữa bị linh khí cọ rửa.
Tịch Li chỉ cảm thấy từng trận tê dại truyền qua thân thể, trong cơ thể cốt cách cũng truyền ra tiếng vang bụm bụm, điển tịch ghi lại đây là rèn thể.
Tu tiên chính là dùng dẫn linh khí , không ngừng tụ linh, cuối cùng đạt tới bỏ đi phàm thai, phi thăng thành tiên.
Mà rèn thể cũng là cùng tu luyện linh khí có hiệu quả chi diệu như nhau. Bởi vì không phải mỗi người đều có linh căn, mà người có linh căn không phải chỗ nào cũng có, bọn họ tưởng nếu tu luyện, nhất định phải dùng võ nhập đạo.
Nhưng là con đường này so với tu luyện linh khí khó thượng vạn lần, không nói trong đó gian khổ thống khổ, chính là rèn thể cũng tốn kém không ít, không phải thường nhân có thể chi trả gánh vác.
Mà phương pháp rèn thể thường thấy nhất phương pháp chính là thuốc tắm, thông qua thuốc tắm giúp thân thể rèn luyện đạt tới rèn thể thành công, đây cũng là phương pháp bảo hiểm an toàn nhất , nhưng là linh dược giá cả sang quý phi thường, càng đến cao giai càng là như thế, thậm chí có linh dược có linh thạch cũng mua không được.
Mà với Tịch Li thông qua linh lực để rèn thể không phải không có, chỉ là đã có linh lực, mọi người thường sẽ bỏ qua việc rèn luyện thân thể, rốt cuộc sử dụng linh khí để rèn thể cũng không phải là ít.
Khi Tịch Li mở mắt ra, chân trời đã nổi lên bụng cá trắng, bất tri bất giác trời đã sắp sáng.
Tịch Li thở ra một hơi, chỉ cảm thấy cả người thần thanh khí sảng, chỉ là còn không đợi nàng hưng phấn, chóp mũi đã nghe tới rồi một cổ làm người buồn nôn toan xú vị.
Tịch Li vội vàng đứng dậy, nàng thấy được trên người kia một tầng màu đen thật dày dính trạng vật, hơn nữa còn tản mát ra khó nghe khí vị.
Không thể tưởng được thân thể này tạp chất nhiều như vậy, tầng này lại bao trùm một tầng khác dơ bẩn, nhìn không thấy rõ màu sắc ban đầu của quần áo.
Tịch Li vội vàng đứng dậy chạy tới dòng suối nhỏ, tỉ mỉ xoa giặt sạch sạch sẽ. Sau khi giặt sạch sẽ lên bờ, trời đã sáng choang, nơi xa đã loáng thoáng vang lên tiếng người nói chuyện với nhau, đó là tiếng thôn dân dậy sớm ra ruộng làm việc.
Vận khởi hỏa linh lực đem quần áo trên người làm khô, vội vàng chạy về hướng nhà, nàng sợ người nhà sáng tinh mơ không thấy nàng mà lo lắng.
Trên đường, Tịch Li dựa hướng ít người mà đi, chỉ sau chốc lát liền đến sân ngoại, quả nhiên nàng nghe được tiếng âm thanh hoảng hốt của Tịch phụ cùng Tịch mẫu.
Hiện tại là thời cổ, nông thôn trong núi vẫn là có rất nhiều sài lang hổ báo, một đứa trẻ 5 tuổi nho nhỏ không có người lớn giám sát bảo vệ rất có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“A Thương, ngươi nói hài tử Li Nhi kia rốt cuộc đi đâu, tìm khắp nhà thế nào cũng không thấy bóng dáng, trước kia nàng cũng không có dậy như vậy sớm , chẳng lẽ là... chẳng lẽ là...” nói đến đây, Tịch mẫu đã khóc không thành tiếng.
Tịch phụ vội vàng trấn an. “A Vũ chớ có lo lắng, ta đây bây giờ sẽ đi ra ngoài hỏi hàng xóm trong thôn một chút, có nhìn thấy Li Nhi, không nói chừng Li Nhi hôm nay nổi hứng lên dậy sớm, đi ra ngoài chơi, ngươi chớ có hoảng.”
Tịch Li đứng ở ngoài sân , nghe thấy cha mẹ lo lắng, không khỏi cảm thấy chua xót, cảm giác có chút nóng ran ở hốc mắt, đây là tình yêu của cha mẹ đối với con cái, tấm lòng cha mẹ đáng kính trong thiên hạ.
Tịch Li vội vàng đi vào trong hô “Mẹ, a cha, ta đã trở về!” Hai vợ chồng còn đang thương , nghe tiếng nữ nhi gọi , vui mừng nhìn về phía sân cửa, nhìn đến nữ nhi thân hình vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, khi không thiếu tay, chân, hai người đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ là vừa mới dừng một hơi, Tịch Thương mặt tối xầm, trầm giọng hỏi:
“Ngươi sáng sớm đi đâu? Ngươi không biết bên ngoài trời không có người lớn là rất nguy hiểm sao? Ngươi còn một mình chạy ra bên ngoài, ngươi là muốn làm mẹ ngươi lo lắng chết sao? Ngươi quên lần giáo huấn trước sao?”.
Đối mặt với lời truy vấn liên hồi của Tịch phụ, Tịch Li chỉ cảm thấy áy náy không thôi, là nàng đại ý, cho rằng mình có võ, có thể bảo vệ chính mình, nhưng dù có là võ có giỏi đến đâu thì thân thể của nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ 5 tuổi. Nếu không trở thành người tu tiên thì trước mặt dã thú hung mãnh trước mặt nàng đều lâm vào thế yếu.
Lại chưa từng nghĩ sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn để về nhà muộn, làm hại cha mẹ lo lắng vạn phần.
Tịch mẫu nhìn đến nữ nhi cúi đầu, tức khắc đau lòng không thôi, vội vàng tiến đến khuyên.
“A Thương, ngươi mau đừng nói nữa, Li Nhi đã trở về, không phải không có chuyện sao.”
“A Vũ, đứa nhỏ này phải giáo huấn một chút, bằng không không biết trời cao đất rộng!
Con hổ lần trước nàng còn không biết giáo huấn sao? Nếu là bộ dạng này nàng còn không thể về được!
Tịch phụ kỳ thật là không sợ nữ nhi làm trái ý mình ở nhà, vì có hai vợ chồng bọn họ che chở nàng sẽ không sao nhưng chính là sợ nàng trái lời ra bên ngoài, bọn họ lưỡng lự thật là không biết thế nào cho phải.
Nhắc tới sự việc con hổ lần trước , Tịch mẫu nghĩ cũng cảm thấy sợ không thôi, rốt cuộc mới qua đi không bao lâu, thiếu chút nữa người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, làm nàng đau khắc cốt minh tâm.
Nhưng là nhìn đến nữ nhi kia cúi đầu xuống, vốn dĩ muốn để phụ thân giáo huấn nàng một chút lại mềm lòng.
“A Thương, Li Nhi còn nhỏ, ngươi chớ có dọa nữa.”
Tịch Li nghe Tịch mẫu nói, đôi mắt càng nóng, nàng ngẩng đầu lên.
“Mẹ, cha nói rất đúng, là Li Nhi không phải, Li Nhi làm cha mẹ lo lắng.”
Tuy rằng lần này là ngoài ý muốn, nhưng là trong thế giới tu tiên còn thiếu những lần thế này sao?
Không có một lần khắc ghi nhớ tâm, sớm hay muộn sẽ bởi vì chính mình tự ý mà chết non khi mới ở nửa chặng đường tu đạo.
Nếu lựa chọn cùng trời vùng vẫy giành lấy sự sống, vậy không chấp nhận được nửa điều sơ sẩy, bởi vì một lần không cẩn thận, kết quả liền có khả năng ngã xuống.