Ma Phi Khó Tán Tỉnh

Chương 169

Đây… là phần mộ của phụ mẫu Mặc Vấn Trần sao? Tô Linh Phong hơi sửng sốt, hắn đưa nàng tới đây làm gì? Hơn nữa, dựa vào tuổi của Mặc Vấn Trần thì phụ mẫu của hắn chắc chỉ ở độ tuổi trung niên, sao … cả hai đều đã qua đời?

“Chủ nhân… Chủ nhân… Hu hu… Chủ nhân, người ở nơi đâu?” Liên lạc chủ nhân và sủng vật yếu ớt của Tiểu Bạch đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Tô Linh Phong. Nàng nhíu mày, đã bao lâu chưa nghe vật nhỏ này khóc rồi? Tiếng khóc này vẫn khiến nàng đau đầu như trước.

Nàng dùng triệu hồi chủ nhân sủng vật để gọi Tiểu Bạch đến bên cạnh mình, Tô Linh Phong lạnh lùng mắng mỏ: “Khóc cái gì?”

“Không… không có gì…Bổn, bổn long khóc hồi nào chứ…” Tiểu Bạch cắn móng của mình, nó còn lâu mới nói cho nàng biết, vì nó thấy Tô Linh Phong đột nhiên biến mất, cảm nhận được hơi thở của nàng ngày càng xa khiến nó hoảng sợ, nó tưởng rằng Tô Linh Phong không cần nó nữa nên nó mới sợ hãi bật khóc.

“Hừ… Đây là nơi nào? Vậy mà lại có đom đóm màu xanh sao? Thật là đẹp…” Tiểu Bạch nhanh chóng bị phong cảnh kỳ lạ xung quanh hấp dẫn, nó ngước đôi mắt rồng long lanh nước nhìn lên bầu trời đuổi theo những đốm sáng xanh tuyệt đẹp.

“Phong Nhi, đến bái tế trưởng bối đi.” Mặc Vấn Trần cúi đầu trước phần mộ rồi quay đầu lại nói với Tô Linh Phong.

“…” Tô Linh Phong cau mày, trưởng bối? Nàng cần quỳ bái sao? Sao nàng lại thấy rất kỳ quái?

Mặc Vấn Trần biết Tô Linh Phong đang do dự điều gì vì vậy hắn cười nói: “Nha đầu, tốt xấu gì ta cũng là sư phụ của ngươi, quỳ bái phụ mẫu sư trưởng chắc không coi là làm khó ngươi chứ?”

Tô Linh Phong lạnh lùng liếc nhìn Mặc Vấn Trần tỏ ý nghi ngờ về mấy lời nói của hắn nhưng nàng cũng không kháng cự nữa, nàng vén y phục lên quỳ xuống bên cạnh Mặc Vấn Trần với vẻ yên tĩnh không nói gì.

Mặc Vấn Trần không quan tâm đến thái độ lạnh nhạt của Tô Linh Phong, nhìn thấy Tô Linh Phong quỳ xuống, hắn lấy một ít trái cây và điểm tâm từ trong chiếc nhẫn không gian rồi đặt từng cái một trước mộ sau đó lại đưa một cái bình rượu cho Tô Linh Phong rồi căn dặn: “Phong Nhi, rót rượu.”

Tô Linh Phong cầm lấy bình rượu, vẻ mặt nàng không cảm xúc, nàng rót đầy ly rượu trước bia mộ, khi ánh mắt quét qua bia mộ, Tô Linh Phong kinh ngạc nhướn mày, trên tấm bia đá không có chữ gì, là một tấm bia trống sao?

“Phụ thân, phụ mẫu, nhà đầu Phong Nhi này tính tình có hơi lạnh lùng một chút, hai người đừng trách, Vấn Trần sẽ giáo huấn và bồi dưỡng nàng ấy.”

“…” Khóe miệng Tô Linh Phong khẽ giật giật, nàng quay đầu lại liếc nhìn Mặc Vấn Trần.

Mặc Vấn Trần dường như không cảm nhận được ánh mắt bất mãn của Tô Linh Phong, hắn vẫn nói chuyện với ngôi mộ với vẻ mặt dịu dàng, những điều hắn nói đều là những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, chẳng hạn như ăn uống, tu luyện và còn cả chuyện liên quan đến Tô Linh Phong…

Tô Linh Phong im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của Mặc Vấn Trần với ngôi mộ, lúc đầu khi hắn nhắc đến nàng với ngôi mộ, nàng cảm thấy khó xử và không khỏi cau mày, nhưng sau khi nghe một lúc, nàng đột nhiên cảm thấy có một cảm giác ấm áp và kỳ lạ…

Hắn giống như một người con hiếu thảo trở về nhà, kiên nhẫn kể cho phụ mẫu nghe về cuộc sống và thế giới bên ngoài của mình, tuy chỉ là những chuyện vặt vãnh không quan trọng nhưng điều mà người làm phụ mẫu vất vả nửa đời cho con cái mong mỏi không phải chính là thứ hạnh phúc giản đơn như vậy sao…

Mặc Vấn Trần lảm nhảm hơn nửa giờ và có vẻ quỳ mệt nên hắn nhúc nhích người đổi sang tư thế ngồi chắp bàng.

Tô Linh Phong cũng quỳ đến mức chân nhức mỏi nên thấy vậy nàng cũng đổi tư thế rồi ngồi xuống một cách thoải mái.

Mặc Vấn Trần lại lấy ra hai ly rượu rót đầy rồi đưa một ly cho Tô Linh Phong, Tô Linh Phong đưa tay nhận lấy ly rượu, cầm trong tay và không nói gì.

Mặc Vấn Trần cầm một ly rượu khác đưa lên môi nhấp một ngụm sau đó đột nhiên gọi Tô Linh Phong: “Phong Nhi…”

“Hửm?” Tô Linh Phong lạnh nhạt đáp một tiếng.

Mặc Vấn Trần bình tĩnh nói: “Trước đây ta cũng là người không thích đón sinh thần.”

Nói đến sinh thần vẻ mặt Tô Linh Phong sa sầm lại, nàng ngước mắt nhìn Mặc Vấn Trần đợi hắn nói tiếp.

Mặc Vấn Trần không trực tiếp nói lý do tại sao hắn không thích đón sinh thần, nhưng lại hỏi: “Có phải rất kì lạ không, phụ mẫu của ta tại sao lại qua đời sớm như vậy?”

“Tại sao?” Tô Linh Phong phối hợp hỏi. Nàng nghĩ đến phụ mẫu mình… lắc đầu, sẽ không trùng hợp như vậy chứ…

“Ta là trẻ mồ côi, phụ thân… đã qua đời khi ta còn chưa ra đời.” Mặc Vấn Trần khẽ nói.

Nghe thấy vậy Tô Linh Phong sửng sốt, nhìn thấy dáng vẻ khi Mặc Vấn Trần nói chuyện với ngôi mộ, nàng còn tưởng rằng khi phụ mẫu hắn còn sống, hắn và họ có quan hệ rất tốt, không ngờ hắn lại chưa từng thấy mặt phụ thân mình!

Những lời tiếp theo mà Mặc Vấn Trần nói khiến Tô Linh Phong càng ngạc nhiên hơn…

“Sau khi sinh ta được ba tháng thì mẫu thân cũng đã mất theo phụ thân…”

“…” Ba tháng? Hắn căn bả chẳng nhớ gì cả! Tô Linh Phong khó mà tưởng tượng và hiểu được tình cảm mãnh liệt mà hắn dành cho phụ mẫu.

“Mẫu thân ta là người ma tộc, bà ấy là một mẫu thân vĩ đại…”

Tô Linh Phong chợt nhận ra rằng hóa ra dòng máu ma tộc của Mặc Vấn Trần là của mẫu thân hắn.

“Khi mẫu thân mang thai ta, trong một lần đánh nhau kịch liệt với kẻ thù đã bị động thai và suýt nữa thì mất ta.” Vẻ mặt của Mặc Vân Trần không vui cũng không buồn, giống như hắn chỉ đang kể một câu chuyện không liên quan gì đến mình: “Để cứu mạng ta bà ấy đã phá hủy linh căn và dồn hết sức mạnh từ linh cơ vào thai nhi trong bụng, khi chưa đủ tháng sinh bà ấy đã cưỡng ép sinh ta ra…”

Nói đến đây, ánh mắt Mặc Vấn Trần cuối cùng cũng hơi ươn ướt: “Là một linh thuật sĩ, hủy đi linh căn thì tính mạng cũng chấm dứt, với tình mẫu tử vĩ đại bà ấy đã gắng gượng được ba tháng, sau khi giao ta cho người đáng tin cuối cùng cũng sức cùng lực kiệt…”

“Hu hu… hu hu…” Không biết từ lúc nào Tiểu Bạch đã ngừng đuổi theo những con đom đóm màu xanh và ngồi bên cạnh Tô Linh Phong lặng lẽ lắng nghe câu chuyện của Mặc Vấn Trần. Khi nghe đến đoạn mẫu thân của Mặc Vấn Trần đã hy sinh mạng sống của mình để sinh ra Mặc Vấn Trần, cuối cùng Tiểu Bạch cũng không kìm được bật khóc: “Mẫu thân, ta muốn tìm mẫu thân của ta… Oa hu hu… Chủ nhân, người nói xem mẫu thân của ta còn sống không, còn sống không? Hu hu?”

Tiểu Bạch nghĩ tới mẫu thân của mình, trước khi sinh ra nó cũng là do mẫu thân sinh ra, không biết lúc đó mẫu thân gặp phải nguy hiểm gì, hiện tại ở nơi nào, liệu… còn sống hay không…

“Chắc là vẫn còn sống, đừng khóc nữa, đợi khi nào ngươi lớn thì hãy đi tìm bà ấy." Tô Linh Phong cũng nhớ tới thân thế của Tiểu Bạch nên cũng gượng gạo an ủi một câu. Nàng không phải là người giỏi an ủi người khác, chứ đừng nói đến việc an ủi một con rồng.

“Mẫu thân của ngươi quả thực là một người rất vĩ đại." Tô Linh Phong nói với Mặc Vấn Trần, nhưng đôi mắt của nàng vẫn nhìn về phía ngôi mộ, trong ánh mắt chất chứa nỗi niềm cảm động, tôn trọng và cả buồn bã…