Thẳng Nam Cầu Thao Vượt Ải Trong Trò Chơi Kinh Dị

Quyển 1 - Chương 10: Nhét Trái Cây Vào Lỗ Thịt, Fingering Đến Cao Trào, ᗪâʍ ᗪịƈɦ Chảy Dọc Đùi

Mấy buổi sáng gần đây không biết đã xảy ra chuyện gì, khi Lâm Tri tỉnh dậy, hai hạt đậu trước ngực luôn vừa đỏ vừa sưng, hậu môn cũng cứ ngứa râm ran khó chịu, khiến cậu đôi khi bất giác phải cọ cọ cà cà nó.

Đây là hiện tượng sinh lý của nam nhân bình thường khi thức dậy nên có sao? Online đợi.

Càng khiến người khác hoảng sợ hơn là, sáng sớm ngày hôm nay lúc Lâm Tri thức đã phát hiện, qυầи ɭóŧ hôm qua cậu vứt vào thùng rác đã không thấy nữa.

Lâm Tri khó tránh khỏi cảm thấy đầu tóc tê dại, hoặc là... Bên cạnh cậu xuất hiện một thứ gì đó mà người thường không thể thấy.

Lâm Tri: "Thống nhi... Mày nói xem, có khi nào tao đã đυ.ng trúng một Tiểu Thiến muội muội (Thiến Nữ U Hồn) rồi không? Tao sao cũng cảm thấy gần đây có quá nhiều chuyện kì lạ xảy ra."

"Tựa như, tao nhớ mình đã buông rèm cửa sổ xuống để ngủ, kết quả ngày sau thức dậy lại phát hiện rèm mở banh ra."

"Còn có qυầи ɭóŧ của tao nữa!!! Tao nhớ rõ ràng đêm qua đã ném vào thùng rác rồi, đêm qua về nhà thực sự quá mệt nên không đem rác đi đổ, đặt ở đằng đó không ngó tới, nhưng đây cũng không thể nói rằng tao quên mất đúng không???"

"Thống nhi... Mày nói vạn nhất thật sự có một Tiểu Thiến muội muội, tao nên làm gì đây? Người và quỷ khác đường mà... Chậc, nghĩ thôi đã thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi!"

Vấn đề là, lúc làm cái chuyện trên giường đó đều là khi cậu mất ý thức không thanh tỉnh, căn bản không có cảm giác gì.

Ngoại trừ mệt, chính là KHÔNG sướиɠ!

Hệ thống 5801: "..." Hầy, còn Tiểu Thiến muội muội nữa ư? Muội muội không có, nhưng ngược lại có một người đàn ông móc gậy ra so với cậu còn lớn hơn, có thể ch!ch cậu trợn cả tròng mắt, hai mắt đỏ au bò loạn khắp nơi, muốn không? Ship cho.

……

Đúng lúc hôm nay là thứ bảy, trường học nghỉ. Mệt cả một tuần trời, Lâm Tri dự định thư thả chút, bây giờ thời gian còn sớm, ra ngoài mua ít đồ xong thời gian còn dư vừa hay có thể núp trong nhà chơi game.

Lúc đi ngang qua tiệm trà sữa, theo bản năng đi vào chào hỏi ông chủ nơi đây.

"Giang ca, có đang bận không?"

Người đàn ông tuấn mỹ văn nhã vén tay áo đang điều chế một ly rượu, khi nhìn thấy cậu đến thì nở một nụ cười rất ôn nhu, "Là bạn học nhỏ sao? Qua đây nếm thử winternight do anh pha này."

Là một người đàn ông chả ai mà không uống rượu cả, Lâm Tri nghĩ chỉ nếm thử chút chắc hẳn không sao, ôm ly rượu chạy sang một bên nếm từng ngụm một, không biết vì cái gì, rượu này dường như có mang theo debuff gây ảo giác vậy, càng uống càng choáng, càng uống càng say, khiến Lâm Tri hoài nghi tửu lượng của mình từ lúc nào lại tệ đến vậy?

Thiếu niên say khướt mặt đỏ bừng, vừa ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt sâu và đầy tăm tối của người đàn ông, dường như muốn cuốn người ta vào vực sâu, đắm chìm vào trong đó, không cách nào vùng vẫy.

"Tách ~" Giang Du búng ngón tay với cậu.

Trong phút chốc đã thấy hai mắt Lâm Tri dần trở nên mơ hồ.

Người đàn ông chống cằm, lấy một loại ngữ khí quyến rũ nói, "Em say rồi..."

Lâm Tri nói theo anh ta, "Mình say rồi..."

Ánh mắt Giang Du quét qua đôi mắt ướt đẫm mà lại mê mang của đối phương, cần cổ tuyết trắng ửng hồng, cổ áo sơ mi hơi mở, xương quai xanh nhỏ nhắn tinh xảo, cuối cùng dừng lại ở phần eo lưng mảnh mai nhưng đầy gợi cảm, yết hầu bất giác chuyển động.

Trong thanh quản như tồn tại một trận ngứa ngáy, Giang Du dùng đầu lưỡi chống lại cơn tác quái dưới hàm, thật muốn...

"Bây giờ em muốn ăn trái cây."

Lâm Tri không khỏi lặp lại, "Bây giờ em muốn ăn trái cây."

Dường như nhận được mệnh lệnh nào đó, cậu giương đôi mắt đen nhánh của mình, từng câu từng chữ lặp lại lời của Giang Du.

Thật ngoan a~

Giang Du nhìn tác phẩm của mình mà nở nụ cười thỏa mãn, anh nắm lấy tay Lâm Tri từng bước dẫn cậu đến trong quầy hàng (a.k.a quầy tính tiền).

"Đi, anh dẫn em đi ăn trái cây."

"Em muốn ăn cái gì? Chuối, nho, hay là quýt..."

Lâm Tri buộc phải bắt kịp suy nghĩ của anh ta, "Nho!"

"Nằm sấp xuống, cong mông lên."

Lâm Tri dựa lên quầy hàng, hai tay ôm lấy mép viền của quầy hàng, cúi người cong mông lên.

Lâm Tri tựa hồ có điều nghi hoặc, không thể hiểu được hành vi của Giang Du, miệng lẩm bẩm ủy khuất nhìn anh ta, "Anh sao phải cởϊ qυầи của em?"

Người đàn ông chậm rãi thu tay lại, thong thả ung dung nói, "Bảo bối, đương nhiên là đút em ăn trái cây rồi, không cởϊ qυầи ra, thì làm gì có lỗ nào để nhét vào chứ..."

???

"Hức hức, anh lừa em, miệng em rõ ràng ở đây mà."

Hai mắt tròn xoe của Lâm Tri trợn nhìn cùng với cả mặt đều đang lên án, chỉ còn thiếu việc treo hai từ "Người Xấu" ngay trước miệng thôi.

Vẻ mặt Giang Du rất thản nhiên mà vỗ vào phần thịt mông tuyết trắng đầy đặn trước mắt, "Anh làm sao có thể lừa em được? Miệng trên của em muốn ăn gậy thịt của anh, trái cây đương nhiên chỉ còn có thể nhét vào miệng dưới thôi..."

Bàn tay với những ngón thon dài trắng ngần của người đàn ông đang gắp một quả nho tím tươi ngon mộng nước, tay còn lại banh phần mông thiếu niên ra, cái thứ có màu hồng nhạt nằm ở giữa ấy vừa tiếp xúc với không khí liền run rẩy đóng mở liên hồi, Giang Du vươn ngón tay chọc chọc vào đấy, rất hài lòng với sự căng chặt của đối phương.

"Thả lỏng chút..."

Những nếp uốn màu hồng nhạt bị người đàn ông chọc mở ra một cái lỗ nhỏ, lớp thịt đỏ sậm ấy đang hút chặt lấy ngón tay anh, dường như muốn xuất ra mưu mẹo vốn có để giữ lại khách đến, người đàn ông không chút lưu tình mà rút hẳn ra, xoay người nhét quả nho vào trong cửa huyệt, quả nho ánh sắc tím long lanh, phần thịt mông thì lại lóe sáng như băng tuyết, cửa huyệt thì ẩn mình trong sắc đỏ sẫm, tạo nên một cảnh đẹp hoạt sắc sinh hương.

Lâm Tri cảm giác có thứ gì đó lành lạnh bị đút vào phía sau, mát mẻ đến run mình, "Ưm ~ đây là cái gì..."

Sắc mặt Giang Du ung dung lấy thêm vài quả nho, "Em không phải là thích ăn nho sao? Đây là nho Kyoho, dáng to mà lại êm dịu, còn ngọt và nhiều nước nữa, anh nghĩ em hẳn sẽ thích nó."

Lâm Tri cảm thấy bên trong cơ thể có phần lạnh lạnh trướng trướng không thoải mái, "Hức ~ đừng nhét nữa, trướng quá."

"Ngoan, bảo bối, đây mới là quả thứ 4..."

"Em có thể mà, em thiếu đựu đến thế, ngay cả gậy lớn của anh em còn ăn được, mới vài quả nho, em nhất định cũng có thể."

"4, 5, 6... Em xem, nhét được nhiều vậy rồi, còn làm ra vẻ cái đéo gì..."

Lâm Tri bị người đàn ông cưỡng ép cố định lại, bên trong còn đang bị dị vật lành lạnh chiếm chỗ, hậu môn bị đút đầy đút đến trướng, người phía sau vẫn còn đang tiếp tục đút.

Trong đôi mắt ủy khuất của Lâm Tri tích đầy nước mắt, dường như giây sau đó những giọt nước ấy sẽ chực chờ rơi xuống, cắn môi cực kỳ tủi thân mà nhìn Giang Du, "Hức hức, Giang ca, nhét không vào được nữa thật đấy..."

Trên gương mặt trắng sáng tinh xảo của thiếu niên phủ đầy vệt nước mắt oan ức, răng trắng cắn nhẹ lên môi đỏ, để lại một hàng dấu răng nho nhỏ, đuôi mắt cậu đã vô cùng đỏ, mang theo vài phần tán tỉnh câu nhân, nhìn đến mức Giang Du đã có phần động lòng.

"Được, không nhét nữa." Người đàn ông nở nụ cười khó mà suy xét, còn chưa đợi Lâm Tri thở phào, đã nói, "Không nhét nữa, anh phải bắt đầu hưởng dụng rồi."

Giang Du duỗi ngón tay đâm vào lỗ thịt trước mắt, có vài quả nho bị anh đâm thủng lớp da, chảy ra những dòng nước nhạt nhòa.

Những quả nho trong lỗ thịt khiêu gợi ấy bị ngón tay làm cho nát nhừ, thịt quả bị cản trước cửa động, lại bị ngón tay hung hăng thao lại vào trong, phát ra âm thanh nhọp nhẹp nứиɠ người, dòng nước màu tím nhạt dọc theo phần thịt mông tuyết trắng chảy đến bắp đùi rồi nhỏ tí tách lên sàn.

Lâm Tri bị ch!ch ra ham muốn, từ mới đầu dị vật chui vào trong thấy không thoải mái, cho đến cảm giác ngứa ngáy đằng sau ngoi lên ở khắp mọi nơi, lại đến khi phía sau bị ngón tay thô to xay đến vừa tê vừa sướиɠ, làm cậu không khỏi vặn eo muốn làm vừa lòng ngón tay ấy.

"Ưʍ... Sâu quá..." Lâm Tri ngửa cổ lên như một con thiên nga xinh đẹp, đuôi mắt đỏ hồng một mảng, trong đôi mắt mù sương ấy phảng phất sắp nhỏ giọt, tựa như tiểu yêu tinh vừa mới xuất sơn, nổi tiếng với cỗ xá© ŧᏂịŧ sεメy, nhưng tu luyện không tinh, chỉ có thể bị phàm nhân quấy rối xâm hại, trầm luân thành một con đĩ buông thả bị đựu đến chảy nước.

"Con mẹ nó thật lẳиɠ ɭơ... Vặn anh đến cứng ngắc rồi này..." Người đàn ông sáp đến bên tai nói những lời ám muội, còn thỉnh thoảng liếʍ mυ'ŧ dái tai trắng trẻo trước mắt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến độ khiến hậu huyệt của thiếu niên trước mặt phải thít chặt lại, kẹp hư thêm vài quả nho nữa, nước chảy ra lênh láng.

"Đệt, nói, em có phải có chủ ý câu dẫn anh không?"

"Thế nào, thứ thiếu ch!ch như em đợi không kịp muốn anh dùng c*c ch!ch chết em phải không?"

"Thật ghê tởm, em vậy mà biết ăn gậy thịt của đàn ông? À, cũng đúng, dù sao đến ngón tay anh cũng giã em sung sướиɠ đến thế, còn có thứ gì không thể thỏa mãn được em..."

Giang Du đỡ cây hàng thô to hung tợn của mình chống trước hậu huyệt, liều mạng ưỡn người thúc vào, sau đó túm chặt lấy eo thon của thiếu niên, như một kỹ sư cốt cán với tốc độ đóng cọc ngày càng nhanh, dương v*t dài đâm đến nơi sâu nhất có thể, nghiền nát càng nhiều thịt nho thối rữa.

"Ưʍ... Ưm ha..."

Thiếu niên bị nắc đến mức có phần không vịn nổi quầy hàng trước mắt, "Hưʍ... Sâu quá..."

"Giang ca... Hức hức... Giang ca..." Đuôi mắt thiếu niên vì thoải mái mà đỏ rực, trong cổ họng đang vang vọng những tiếng rên vụn vặt nhàm chán, còn thỉnh thoảng như một con thú nhỏ bởi vì khoan khái mà ùng ục.

"Hức hức hức, Giang ca... Ưm hư..." Thiếu niên sờ bụng mình bật khóc, "Bụng em... Hức hức... Côn ŧᏂịŧ của Giang ca thao đến bụng em..."

"Hức hức... Bụng sắp vỡ rồi..." Nước mắt uất ức của thiếu niên rơi xuống, Giang Du vươn tay sờ, thì ra bụng nhỏ mềm mềm của thiếu niên bị nhấp đến ra hình thù, thiếu niên bị doạ sợ rồi.

"Em nói mình có phải là con đĩ hay không? Trong bụng bị gậy thịt anh đâm vào, hửm? Nói không chừng lát nữa sẽ được tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh tưới đầy, mẹ nó, em chính là thằng đĩ đực, chỉ xứng bị người ta ch!ch cho nát!"

"Hức hức hức... Em không phải..." Thiếu niên khốn khổ lắc đầu, "Hức hức... Tri Tri không phải đĩ đực..."

"Em phải! Em không những là đĩ đực! Mà còn là nhóc thiếu đựu, mụ đĩ thoả!"

"Không phải không phải chính là không phải!... Hức hức hức, Tri Tri là bé ngoan, Tri Tri rất nghe lời..." Thiếu niên không phục, trong mắt còn ngập đầy nước mắt, tức giận xoay người đấm vào l*иg ngực anh.

"Tại sao không phải? Em xem mông em còn đang nuốt gậy thịt của anh này, eo nhỏ uốn éo so với bất cứ ai cũng lẳиɠ ɭơ hơn, y chang một tên thèm c*c thiếu tϊиɧ ŧяùиɠ, chậc chậc..."

Trong lúc Giang Du đang nói, lại thúc thêm một cú thật sâu, còn dùng gậy thịt khuấy bên trong một cái, ch!ch thiếu niên đến giọng cũng phải run run, kêu lên một tiếng thật quyến rũ.

Đúng lúc này, cửa tiệm đột nhiên vang lên tiếng thông báo điện tử.

"Hoan nghênh quý khách ~" Có người đến!!! Có bị nhìn thấy không? Lâm Tri trừng to hai mắt, vẻ mặt kinh hoảng, liều mạng muốn vặn thoát khỏi sự khống chế của Giang Du, "A! Giang ca, ưm ~ có người đến rồi!!! Mau thả em ra!"

Thân dưới của Giang Du lại cắm rút sâu hơn, nhưng thần sắc trên mặt lại rất thản nhiên và thong dong, thậm chí còn có tâm tư ở bên tai thiếu niên cười đùa, "Ý, bị người ta thấy có gì không tốt hửm? ... A, chặt quá, làm sao, em hình như rất hưng phấn nha? Kẹp c*c anh thật thoải mái..."

Người đàn ông ở bên tai Lâm Tri thốt lên những lời khen ngợi, phát ra tiếng thở dốc sεメy trầm thấp.

Mắt thấy khách đã ngày càng đến gần, Lâm Tri gấp đến sắp khóc.