" Nó đang đến sao?" Bạch Ấu Vi hỏi, cô nhìn không rõ tình hình ngoài cửa sổ. Bên ngoài tối đen như mực, tiếng mưa như thác nước, không nhìn cũng không nghe thấy khách nhân nào đến.
Thẩm Mặc giẫm vào vết nước dưới chân, nói: " Anh sẽ đưa em lên tầng hai trước."
Nghiêm Thanh Văn cũng nhận thấy nước tích tụ trên sàn ngày càng nhiều, mi tâm nhíu lại nói: "Tất cả chúng ta hãy đi lên tầng hai, tầng một có thể sẽ bị ngập."
Rong rêu sẽ không vô cớ xuất hiện mà không có lý do gì. Ngôi nhà này có thể sẽ bị ngập trong giai đoạn sửa lỗi trò chơi, hơn nữa thời gian bị ngập không ngắn.
Mọi người đi lên lầu.
Cầu thang có hình số "7", họ dừng lại ở chỗ ngoặt cầu thang, tiếp tục quan sát tình hình ở tầng một.
Nước mưa cứ thế dột vào nhà, mực nước lên cực nhanh, nhanh chóng nhấn chìm bậc thang đầu tiên, trong khi mưa bên ngoài vẫn chưa có dấu hiệu tạnh.
"Cái quái gì đang xảy ra vậy..." Lữ Ngang lầm bầm, " Cả ngôi nhà giờ bị ngập, đạo cụ không thể sử dụng được nữa."
Mọi người vô thức nhìn Bạch Ấu Vi.
Nói đến đạo cụ công kích, thỏ của Bạch Ấu Vi chắc chắn là lợi hại nhất, nếu không dùng được đến, đồng nghĩa với việc mất đi sự hỗ trợ rất lớn.
Bạch Ấu Vi vẫn ngồi bình tĩnh, nhắm mắt làm ngơ để quan sát xung quanh.
Mực nước vẫn dâng đều đều, chỉ trong chốc lát đã ngập ba bậc.
Mọi người bắt đầu hoang mang.
Thầy Thừa nói: “Nếu nước vẫn tiếp tục dâng cao, chúng ta… chúng ta phải nghĩ cách…”
Cách gì đây?
Chẳng lẽ biến thành một con cá và bơi ra ngoài?
Dù biến thành cá cũng phải mở cửa ra vào, cửa sổ, vì khách nhân bên ngoài đang đợi bọn họ...
Khi mực nước ngập đến bậc thứ năm, không biết có phải do nước ngấm vào mạch điện không, đèn trong phòng nhấp nháy hai lần, đột ngột tắt.
Tầng một chìm trong bóng tối.
Trong cả căn nhà chỉ còn đèn tầng 2 và gác xép còn sáng.
Bóng tối càng làm tăng thêm sự lạnh lẽo và âm u trong bầu không khí, khiến những nhịp tim vốn căng thẳng càng thắt chặt hơn.
Lữ Ngang cuối cùng cũng trở nên lo lắng, nói: "Hay là đưa thử chiếc thuyền xem! Dù sao chúng ta cũng không tìm thấy "kho báu" nào khác, mà chúng ta không thể chỉ chờ đợi!"
Nghiêm Thanh Văn nhìn Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi.
Bạch Ấu Vi gật đầu: "Thử cũng tốt, hiện tại bên ngoài cũng không nhìn thấy vị khách nào, cũng không cách nào phân tích hàm ý của "kho báu" , để nó đi vào. Cho dù có sai, ít nhất chúng ta cũng có thể biết được sức mạnh của đối phương."
Nghiêm Thanh Văn lại nhìn những người khác.
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Dù biết con thuyền có thể không phải là câu trả lời chính xác, nhưng ít nhất đó cũng là một câu trả lời, còn hơn là không làm gì cả!
“Được.” Nghiêm Thanh Văn nghiến răng hạ quyết tâm, “Mang thuyền lại đây.” “
"Để anh đi lấy.” Lữ Ngang xung phong, “ Chú trông chừng cạm bẫy ở cầu thang, chỉ cần tình hình không ổn, lập tức hạ bẫy."
Người duy nhất có thể nắm bắt chính xác thời cơ mở bẫy chỉ có Nghiêm Thanh Văn.
Không gian ở chỗ ngoặt cầu thang rất hẹp, để không ảnh hưởng đến sự phối hơp giữa hai người, mọi người tiếp tục đi lên, dừng lại ở đầu cầu thang tầng hai.
Hai tay Lữ Ngang ôm mô hình chiếc thuyền khổng lồ, nhìn chằm chằm về phía cửa, hít sâu một hơi, sau đó hô to :
“ Vị khách, mời vào!”
Cánh cửa cọt kẹt mở ra!
Không phải mở ra từ từ giống trước,mà mở cực nhanh do bị nước đẩy trôi!
Toàn bộ ngôi nhà giống như ngâm mình trong biển, vô số nước từ cửa tràn vào! Chà , chà! Mực nước dâng lên nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường!
Sáu bậc thang!
Bảy bậc thanh!
Tám bậc, chín bậc, mười bậc! Cầu thang hình số "7" bị ngập một nửa!
Bụng của Lữ Ngang đã hoàn toàn ngập trong nước!
"Lữ Ngang! Nhìn thấy khách không?" Đồng đội ở tầng hai cao giọng hỏi.
Lữ Ngang kiểm tra xung quanh, thấy một bóng đen dưới nước.
"Trong nước có cái gì đó!" Anh hướng lên tầng hai kêu to, "Thật lớn! Nhưng ánh sáng quá tối, tôi nhìn không rõ! Trên lầu có đèn pin không?"
Anh còn chưa nói xong, lại nghe thấy một tiếng nước bắn tung tóe.