Đó là những đám mây đen. Trái tim của Nghiêm Thanh Văn thắt lại, anh nhớ đến trận mưa xối xả khi mới vào trò chơi.
“Khi chúng ta thức dậy là khoảng 7 giờ sáng, 8 giờ một mùa, cách mùa hạ còn 2 tiếng…”
Hai tiếng, thời gian còn lại của họ không còn nhiều nữa.
Lúc đầu cứ nghĩ 8 tiếng là quá dài, nhưng giờ lại thấy gấp rút, vì suy luận dựa theo độ khó của trò chơi, vị khách vào mùa hè chắc chắn sẽ đáng sợ hơn con gấu vào mùa xuân.
Nghiêm Thanh Văn hỏi Thẩm Mặc: " Cậu nghĩ con gấu đó mạnh đến mức nào?"
Thẩm Mặc liếc nhìn anh ta, "... Nếu ở bên ngoài, tôi sẽ cho nó 5 điểm, trong nhà thì 7 điểm."
Bạch Ấu Vi hỏi: “Tổng điểm là 100?”
“…” Thẩm Mặc cười cười, đưa tay xoa đầu cô, “Là 10 điểm.”
Bạch Ấu Vi không muốn tiếp nhận đáp án này.
Cô cảm thấy Thẩm Mặc rất giỏi, nhưng sau khi nghĩ lại, cô có thể hiểu được, bởi vì:
Thứ nhất, sân đấu bị hạn chế, nếu quái vật tiến vào, những người chơi như bọn họ, giống như cá trong chậu, không thể tung hoành mà vung nắm đấm.
Thứ hai, vũ khí có hạn, cho dù thân thể được nâng cấp bởi mê cung, tay không vẫn không lại với mãnh thú.
"Con gấu đó thực sự rất khó đối phó." Nghiêm Thanh Văn nghĩ thầm, "Khách chặn cửa, chúng ta với tư cách là chủ nhà lại không thể ra ngoài. Nhà búp bê là một sân chơi, chúng ta không thể cách xa nơi đây, hơn nữa trò chơi búp bê không cho phép người chơi mang theo vũ khí ... Tôi nghĩ trong thời gian còn lại, ngoài việc tìm kho báu thì chúng ta cần chuẩn bị một số đồ vật phòng thân.
" Nếu không thể đối đầu trực diện, chi bằng tạo một số bẫy với các điều kiện hiện có?" Bạch Ấu Vi đề nghị, "Tôi không có kinh nghiệm liên quan, tôi chỉ đưa ra một vài ý tưởng. Ví dụ, chất đống giường, tủ quần áo và đồ nội thất khác trong ngủ ở đầu cầu thang, một khi khách nhân bùng nổ, chúng ta sẽ trốn ở tầng hai. Có những thứ này cản trở, ít nhất chúng ta có thể tranh thủ hơn mười giây?"
Chỉ cần chống đỡ 1 phút , có thể sống sót.
"Tôi có thể làm cái này." Nghiêm Thanh Văn nói, "Nhưng tôi cần sự giúp đỡ, một số cơ quan một người không thể lắp đặt được."
" Anh sẽ giúp." Lữ Ngang đứng dậy, "Chúng ta đã quen làm việc cùng nhau, anh sẽ biết chú em cần thứ gì."
"Nhân tiện..." Bạch Ấu Vi nhìn Lữ Ngang, " Lúc nãy anh tìm thấy một ít cỏ khô trên mái nhà phải không?"
Lữ Ngang hơi sửng sốt, " Đúng vậy, em có cần không? Để tôi lấy đến? Tôi đang đặt nó trong phòng khách."
Bạch Ấu Vi nhẹ nhàng lắc đầu: " Tiểu Tân cũng tìm thấy một ít cỏ khô ở góc cầu thang. Tôi nghĩ nó giống như đồng cỏ và nguồn nước. Tôi đề nghị lúc hai anh làm bẫy, tốt nhất nên thực hiện các biện pháp chống thấm nước ."
Nghiêm Thanh Văn và Lữ Ngang nhìn nhau.
Muốn không thấm nước thì chỉ có thể loại bỏ các loại bẫy liên quan đến lửa.
Điều này thật đáng tiếc. Vì lửa là hình thức tấn công dễ dàng và hiệu quả nhất.
Đặc biệt, Bạch Ấu Vi còn có một con thỏ phóng điện, nếu sử dụng phối hợp với nhau, hiệu quả rất rõ.
Nghiêm Thanh Văn lại nhìn ra ngoài cửa sổ, diện tích mây đen càng lúc càng lớn, anh cau mày, trầm giọng nói:" Mau tranh thủ thời gian."
Mọi người đều vội vàng.
...
Hai tiếng, nói dài không dài, mà ngắn cũng chẳng ngắn.
Thời gian càng ngày càng gần, sắc trời dần tối lại, mây đen bao phủ khắp bầu trời, không có một tia sáng, trong phòng trở nên tối đen như mực.
Thẩm Mặc bật đèn.
Khi cơn bão sắp đến, ngôi nhà trên núi này để lộ ra một chút ánh sáng trong bóng tối.
Hộp nhạc trên bệ cửa số sáng lên, bông hoa tuyết vốn yên tĩnh bắt đầu tung bay ——
Quả cầu nói: "Mùa hè mưa thật lớn, tối như mực không biết kho báu bị giấu nơi nào."
Rào rào!
Cơn mưa rào bất chợt đổ xuống!
Tất cả khung cảnh bên ngoài cửa sổ đều bị màn che mưa che khuất, giống như khi họ đến ngôi nhà này.