Cả cửa hàng đang rung lắc!
Mặt đất cũng vậy, bức tường cũng được, mỗi miếng thịt đều rung lẩy bẩy!
Bạch Ấu Vi trốn dưới bàn, mắt mở trừng trừng nhìn bướu thịt rủ xuống dọc theo bàn không ngừng rung rung. Cơn buồn nôn trong dạ dày cô dâng lêи đỉиɦ điểm, cô rất muốn lập tức đi tìm cái chết!
Cũng may ông trời không đẩy cô vào con đường cùng, ít nhất còn có một chỗ né tránh —
Cô úp mặt vào lòng Thẩm Mặc, ép sát lấy anh. Hít một hơi sâu, sự mát mẻ và mùi mồ hôi trên cơ thể đàn ông có thể vỗ về nội tâm của cô, hóa giải sự khó chịu do cục thịt tạo thành.
Thẩm Mặc không hề có cảm giác.
Anh cũng không có thời gian phát hiện lúc này hai người thân mật cỡ nào.
Anh ôm Bạch Ấu Vi, con mắt xuyên qua kẽ hở giữa cái bàn nhìn chằm chằm cửa nhà hàng, tận mắt thấy một con quái vật khổng lồ bò ngang qua!
Mười phút trước trông thấy nó, rõ ràng cơ thể nó rõ ràng chỉ bằng lòng đường, hiện tại thân thể mập mạp đến nỗi ngay cả hai bên lối đi bộ cũng bị chèn chật ních!
Giống như con tàu hỏa rầm rầm chạy qua ngay trước cửa làm tất cả kiến trúc gần đó lắc lư!
Rung khoảng bảy, tám giây, người nó mới đi hết qua cửa!
Cảm giác chấn động đang yếu bớt.
Theo khoảng cách đi xa mà dần dần biến mất.
Bốn phía cuối cùng trở về yên tĩnh…
…
Thẩm Mặc ôm Bạch Ấu Vi đứng dậy, đặt cô vào xe lăn. Thừa Úy Tài, Đàm Tiếu, Phan Tiểu Tân ở sau bếp cũng ra ngoài, lòng còn sợ hãi nhìn hai người.
“Anh Mặc…” Đàm Tiếu liếc nhìn căn bếp sau lưng, rối rắm nói, “Gã bên trong nói. Đây là mê cung rắn, chỉ đến khi con rắn tham ăn đạt đến độ dài lớn nhất mới mở ra cửa thông quan. Đồng đội cùng đi vào với anh ta đều bị rắn tham ăn ăn mất, lúc anh ta chạy trối chết thì bị thương, bị bó hẹp ở đây không ra ngoài được.”
Mê cung rắn?
Thẩm Mặc cau mày nói: “Con quái vật bên ngoài kia đúng là phù hợp với đặc điểm của rắn tham ăn. Sau khi nó ăn đồ, cơ thể càng dài và to hơn.”
“Tốc độ có nhanh hơn không?” Thầy Thừa quan tâm đến vấn đề an toàn, “Với tố chất cơ thể của chúng ta hiện tại gặp nó có thể chạy thoát không?”
Thẩm Mặc hơi suy tư, chậm rãi lắc đầu: “Tốc độ thay đổi không rõ ràng. Trong trò chơi rắn săn mồi, mục đích tăng tốc để nâng cao độ khó của trò chơi. Khi rắn va vào tường thì game over. Nhưng theo tôi quan sát, cho dù con rắn này đυ.ng vào tường cũng không sao, cho nên tăng tốc độ không có ý nghĩa.”
Khuôn mặt Phan Tiểu Tân nhỏ nhắn trắng bệch nói: “… Vậy chẳng phải con rắn này mãi không chết?”
“Đi mê cung quan trọng nhất là tìm lối ra, vốn dĩ không phải gϊếŧ chết quái vật.” Bạch Ấu Vi cố chịu sự ghê tởm nói, “Nhưng vấn đề bây giờ là… loại trò chơi rắn săn mồi đa số đều là hình thức vô hạn, không tồn tại cách thức qua cửa. Mặc dù có trò thiết lập trạm kiểm soát, nhưng sẽ thiết lập chế độ điểm số tương ứng. Chỉ khi đạt đến số điểm nhất định sẽ mở ra lối vào màn kế tiếp, lẽ nào mê cung này tồn tại chế độ điểm mà chúng ta không biết à?”
Dừng lại hai giây, cô che miệng mũi nói tiếp: “Hơn nữa… Nếu chúng ta cứ trốn trong phòng, phán đoán nó tạo thành độ dài lớn nhất dựa vào cơ sở nào? Lời người đàn ông kia thực sự tin được không?”
Tuy là bị ghê tởm nhưng tư duy cô tương đối rõ ràng.
Thẩm Mặc hơi suy tư, nói: “Vậy đi vào hỏi lại anh ta.”
Cả nhóm người quay lại nhà bếp một lần nữa.
Người đàn ông ngồi dưới đất thấy bọn họ trở về, vẻ mặt hoảng sợ: “Các người nhìn thấy rồi đúng không!? Con rắn kia… có phải con rắn kia lại dài thêm?”
Thẩm Mặc nhìn biểu cảm đối phương sợ hãi, quan sát biểu cảm trên mặt anh ta, chậm rãi nói: “Nó đã dài hơn, có điều, bởi vì thân hình, hình như nó chỉ hoạt động ở bên ngoài, không thể nào đi vào trong phòng, chúng ta ở đây coi như an toàn.”
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, trong lòng run sợ nhìn bên ngoài, “Lúc thân hình nó to nhất và nhỏ nhất đều là thời gian tương đối an toàn, nhưng lúc nó ở giai đoạn giữa, ngàn vạn lần đừng để bị nó phát hiện! Con rắn kia ăn sạch mọi thứ! Trừ thịt bên trong, chỉ cần bị nó phát hiện, đều bị ăn sạch!”