Câu Dẫn Giáo Luyện Bị Thao Khóc (Thao Hán)

Chương 5: Ẩm ướt

Cô chỉ là muốn đến đây gặp Thôi Thạc, bây giờ nhìn thấy mặt của hắn rồi, lại vội vàng rời đi, cô cảm thấy không cam lòng.

Chậm rãi dơ tay nhận lấy, đầu ngón tay chạm vào nhau, ngón tay của cô chạm vào cơ thể nóng hổi của hắn, Bạch Anh giống như ma xui quỷ khiến không cầm lấy túi, mà là chạm đầu ngón tay vào lòng bàn tay của hắn.

Cảm thấy vừa tê, lại ngứa, giống như bị điện giật, từ lòng bàn tay truyền khắp toàn cơ thể, Thôi Thạc chỉ cảm thấy giống như bị điện giật, dươиɠ ѵậŧ ở dưới háng cứng lên, không thể kiềm chế được.

"Bụp."

Túi rơi xuống, hai bình nước đá lăn ra khỏi túi, hô hấp của Thôi Thạc hỗn loạn, đáy mắt chứa đầy du͙© vọиɠ, trong đầu hiện lên hình ảnh hắn thô bạo xé rách váy và áo của Bạch Anh.

Hắn theo bản năng đi đến bên cạnh cô, vòng tay ôm lấy eo nhỏ nhéo một cái, cơ thể mềm mại bị hắn ôm vào trong ngực, dươиɠ ѵậŧ nóng hổi chà xát trên bụng của cô.

Đôi mắt của Bạch Anh trợn to, nhìn hành động xảy ra bất thình lình của Thôi Thạc, không biết phải làm gì, liền rúc sâu vào trong l*иg ngực cường tráng của hắn.

Hắn thở hổn hển, ôm chặt lấy cô, bàn tay sờ bên hông của cô, vuốt ve vài cái.

"Đừng mà."

Bạch Anh mềm mại rêи ɾỉ ra tiếng, giọng nói dâʍ đãиɠ, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng của mình, lúc này cô mới tỉnh táo lại, hai tròng mắt nhìn vào ánh mắt nóng nảy của người đàn ông.

"Đừng mà, giáo luyện Thôi."

Một tiếng huấn luyện viên Thôi, làm cho người đàn ông tỉnh táo lại.

Hắn không kìm nén được, lần trước hắn đã biết, đối với cô bé này, hắn giống như uống phải xuân dược, chạm vào liền không thể chịu được, lúc nãy hắn nên mặc kệ cô, phải rời khỏi cùng với học sinh.

Gân xanh trên trán của người đàn ông nổi lên, thở hổn hển đẩy người đàn ông trong l*иg ngực ra.

"Anh?" Người đàn ông mở miệng, lại không biết nên giải thích như thế nào, tại sao hắn lại hành động lỗ mãng như thế nhỉ?

Hắn là một người đàn ông trưởng thành, vừa rồi giống như đang ức hϊếp bé gái chưa trưởng thành vậy.

"Xin lỗi em." Người đàn ông nói không nên lời, nhanh chóng rời đi.

"Giáo luyện Thôi?" Bạch Anh đuổi theo đến cửa, trơ mắt nhìn bóng dáng của Thôi Thạc biến mất ở chỗ rẻ trước cửa.

Trên người vẫn còn dính mùi hương của Thôi Thạc, Bạch Anh cảm thấy tiểu huyệt hơi ướŧ áŧ, qυầи ɭóŧ hơi dính nước, có một luồng nước trào ra, làm cho trái tim của cô gái mới trưởng thành hơi hoảng loạn.

Hành động vừa rồi của giáo luyện Thôi làm cô sợ hãi, hắn ôm cô, vuốt ve cơ thể cô.

Giờ đây hai chân cô run rẩy, qυầи ɭóŧ ẩm ướt, lại khiến cho trong lòng cô trống rỗng.

Cô ở trước cửa phòng học, mở miệng thở hổn hển, bây giờ vẫn còn cảm giác hắn đã ôm nàng, hai chân kẹp lại, kɧoáı ©ảʍ trào dâng.

Cô gái nhỏ nhắm mắt lại, ảo tưởng bản thân mình vừa được người đàn ông ôm vào trong ngực âu yếm, run rẩy từng đợt, đây là lần đầu tiên cô cao trào, cũng chỉ là tự an ủi đến cao trào mà thôi.