Ở Truyện Ngôn Tình Trêu Chọc Nam Chính Thẳng Nam

Quyển 7 - Chương 4-4

Không bao lâu, một cánh tay vung qua, ngón tay cong cong lắc lướt qua mặt Nhϊếp Minh Lãng, lại đánh thức anh.

Sắc mặt Nhϊếp Minh Lãng khó coi ngồi dậy, tỉ mỉ quan sát đối phương, giọng điệu âm trầm: “Văn Ngọc Thư, em cố ý đúng không?”

“...”

Em vợ của anh ngủ rất thoải mái.

Nhϊếp Minh Lãng mím môi, đè nén tức giận trong lòng, lại nằm xuống. Sau đó lại bị đá một cước.

Anh mở ra một đôi mắt đầy tơ máu đỏ, huyệt thái dương đột nhiên giật giật lên, từ dưới chăn lăn qua, ôm lấy toàn bộ thanh niên có tư thế ngủ cực kỳ xấu xí vào trong ngực mình, một đôi cánh tay gắt gao giam cầm động tác của cậu, cằm đặt lên đầu cậu, đối phương không thích bị trói buộc, giật giật trong ngực anh, giọng nói khàn khàn của Nhϊếp Minh Lãng vang lên trong bóng đêm.

"Đừng nhúc nhích.”

Ôm chặt lấy cậu, Nhϊếp Minh Lãng càng có thể trực quan cảm nhận được vòng eo nhỏ nhắn của cậu, con báo con này đạp chân dài vào trong ngực anh một cái, Nhϊếp Minh Lãng đã kẹp chân cậu lại, trong hô hấp đều là mùi thân thể nhàn nhạt trên người cậu, thân thể trẻ tuổi tràn ngập sức lực của đối phương bị anh ôm vào lòng, trong lòng nam chính chợt trôi nổi một dòng cảm xúc kỳ lạ.

Lúc này Văn Ngọc Thư lại bởi vì bị ôm chặt càng thêm bất mãn, giãy dụa giật giật chân, đùi tràn ngập co dãn cọ đến nửa người dưới của Nhϊếp Minh Lãng, cả người Nhϊếp Minh Lãng cứng đờ, chỉ cảm thấy máu vọt xuống dưới thân mình, anh gắt gao kẹp chặt lấy chân em vợ đang làm loạn, thấp giọng quát lớn.

“Đừng, đừng nhúc nhích!”

Trong bóng tối chỉ còn lại hơi thở của người đàn ông, em vợ nằm trong lòng anh triệt để ngủ thϊếp đi, anh cảm thấy bối rối, lại có chút xấu hổ, mình là một người đàn ông, thanh niên trong ngực bị anh ôm cũng là một người đàn ông hàng thật giá thật, về phần bị đùi cọ một cái đã nhịn không được nhiệt huyết sôi trào? Chẳng lẽ gần đây cấm dục quá lâu, muốn động thủ giải tỏa một chút sao?

Anh lại ngửi được mùi hương trên thân thể đối phương, cổ quái trong lòng càng sâu hơn một chút, nhịn không được ở trong đêm tối thấp giọng trào phúng nỉ non.

“Tư thế ngủ kém như vậy, sau này con gái nhà ai dám gả cho em, chịu kiếp độc thân đi tên nhóc dối trá.”

Nam chính không nhìn thấy em vợ đang nằm trong lòng mình nhếch môi, cái chân bị kẹp chặt kia truyền tới một trận nhiệt ý cực nóng, chăn đắp trên người bọn họ đều mơ hồ hiện ra thân thể hai người bọn họ dây dưa cùng một chỗ, nếu như xốc chăn lên, là có thể nhìn thấy một chân Văn Ngọc Thư phía dưới bị hai cái chân thon dài hữu lực của anh rể mình kẹp lấy, dươиɠ ѵậŧ cương cứng của đối phương nâng quần ngủ lên, đâm vào bụng cậu.

Hơn nửa đêm Nhϊếp Minh Lãng rốt cục ôm em vợ ngủ thϊếp đi, nhưng mà có thể bởi vì thời gian dài không phát tiết, gần đây lại hay nổi giận, cho nên anh bị mộng xuân suốt cả một đêm.

Anh mơ thấy mình ở trên giường cưới và một cô gái tóc dài màu vàng óng với thân thể phủ đầy mồ hôi, mồ hôi nóng chảy lên cơ thể anh, kìm lòng không được muốn hôn đối phương, nhưng đối phương vừa ngẩng đầu lên, lại biến thành Văn Ngọc Thư, đối phương mở chân nhấp nhô trên người anh, cúi đầu thở hổn hển kêu anh là anh rể, đồ đạc của mình bị một cái lỗ giữa cánh mông đối phương bao bọc, chỗ kia đã bị anh đυ. đến sưng đỏ, đang phun nước ra ngoài.

Nhϊếp Minh Lãng giật mình tỉnh giấc, trái tim trong l*иg ngực kịch liệt đập thình thịch, còn không đợi anh hoàn hồn từ trong giấc xuân cấm kỵ kia, người trong ngực cũng giật giật, ở trong chăn sờ lung tung vài cái, một tay cách quần ngủ cầm lấy thứ đang cương cứng rỉ nước của anh sờ sờ vài cái, giống như đang xác nhận cái ‘cây gậy’ đang chống lên bụng cậu là cái gì, làm cho đốt sống đuôi Nhϊếp Minh Lãng tê dại, sau đó, đối phương giống như hoàn toàn tỉnh táo lại, nâng mi mắt lên.

Em vợ từ trong ngực anh nâng đầu màu vàng nhạt lên, mấy sợi tóc buông xuống bên khuôn mặt trắng nõn, thân thể Nhϊếp Minh Lãng cứng ngắc không dám nhúc nhích, bởi vì tay đối phương cách quần bắt lấy côn ŧᏂịŧ của anh, đôi mắt màu hổ phách kia nhìn chằm chằm anh, bỗng nhiên dùng sức siết chặt lực đạo trên tay, khàn khàn phun ra mấy chữ.

“Anh rể, anh là đồ biếи ŧɦái sao?”