Trương Tế và mấy người bảo vệ đầu đổ đầy mồ hôi, tay cầm súng cũng đổ đầy mồ hôi, nhìn trong thùng chứa bị từng sợi xích sắt giam cầm, thí nghiệm thể đang ngồi trên mặt đất dựa vào tấm kính, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Chó điên tựa hồ nhận thấy có người đang quan sát hắn, mí mắt nhấc lên, nhìn chằm chằm bọn họ, viên đạn cũng không thể bắn qua tấm thủy tinh chịu lực, mấy bảo vệ có thể nhìn thấy đôi môi mỏng dưới máy cắn của hắn hơi cong lên, lộ ra nụ cười với bọn họ.
Sắc mặt Trương Tế căng thẳng, nuốt nước miếng, anh ấy dời tầm mắt, xoay người đi tới bên cạnh một nhà khoa học tóc đen nhìn qua không có tinh thần gì, trịnh trọng nói: “Tiến sĩ Văn, chúng ta có thể cảm giác được sức lực của 01 đang dần dần trở nên mạnh mẽ, mấy thứ này đã sắp khống chế không được hắn nữa, chỉ sợ lần sau hắn lại chạy ra, chúng ta…”
Anh ấy nghiến răng: “Chúng ta có thể không giữ được hắn ta nữa.”
Viện nghiên cứu được xây dựng dưới lòng đất, không thấy mặt trời, bây giờ là buổi tối, Văn Ngọc Thư bị chó điên đè lên làm cả buổi chiều không có sức lực gì, vẫn dựa vào bàn điều khiển phòng thí nghiệm, trên cổ áo dán một miếng gạc màu trắng, che đi dấu vết ái muội bị chó điên gặm ra.
Cậu nhàn nhạt nâng mí mắt lên, cởi bỏ đi bộ mặt nhuốm màu tìиɧ ɖu͙© không còn lại huyết sắc gì, trên người có loại khí chất yếu ớt lười biếng, ho khan một tiếng:
“Biết rồi, để tôi nghĩ cách.”
Trương Tế cũng không có chủ ý gì, thở dài, đành phải mang theo mấy tên cảnh vệ lo lắng rời khỏi phòng thí nghiệm, Văn Ngọc Thư thân thể mệt mỏi, muốn trở về ngủ, lại bị cặp song sinh trong container nhìn cậu hồi lâu gọi tới, ngước mắt nhìn bọn họ, đứng dậy đi qua.
Áo sơ mi trắng trên người Trình Niệm ôm sát da thịt, nghiêng đầu, ánh mắt dừng ở phía trên cổ áo dán một tấm gạc màu trắng vào cổ, đầu ngón tay đặt lên thủy tinh: “Chỗ này bị gì vậy?”
Cậu vẫn chưa kịp trả lời, Trình An bên cạnh liền vịn thủy tinh, kề mặt lại gần một chút, cách thủy tinh ngửi thấy mùi gì đó trên người cậu, mặt mày u ám xìu xuống:
“Trên người toàn là mùi của tên chó điên kia.”
Hình dung hình trụ chứa đầy nước đứng ở trong cùng phòng thí nghiệm, hai thiếu niên nổi ở trong đó, làn da tên bệnh hoạn tái nhợt, mí mắt mỏng rũ xuống, cách thủy tinh cường hóa không gì chắc hơn, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cậu, màu môi hơi hồng.
Giọng điệu của anh ta không vui cho lắm: “Tiến sĩ, ngài lại quan hệ tìиɧ ɖu͙© với chó điên nữa à?”
Bộ dáng Văn Ngọc Thư ngược lại bình tĩnh, dáng người cao gầy dưới lớp áo blouse trắng, đứng ở bên ngoài, không có tinh thần ngước mắt nhìn anh ta.
“Chỉ muốn nói thế thôi à?”
Trình An không nói gì, nhìn chằm chằm vào miệng cậu, lẩm bẩm lẩm bẩm một câu: “... Miệng bị cắn rách kìa.”
Nghe thấy những lời này của anh ta, Văn Ngọc Thư theo bản năng mím môi, một trận đau đớn ập tới, mi tâm cậu nhíu chặt.
Bên cạnh thiếu niên trong thùng chứa, anh trai của cặp song sinh trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ thuần khiết, bộ dáng dịu dàng:
“Tiến sĩ lần sau làm với chúng ta đi, chúng tôi rất nghe lời, còn có tới hai cái côn ŧᏂịŧ.”
Chó điên bên cạnh: “Xùy xùy.”
Cặp song sinh liếc nhìn hắn bằng ánh mắt tối tăm.
Văn Ngọc Thư thần sắc bình tĩnh, trong lòng chậc chậc, không thể tin được mấy lời mà cặp song sinh nói ra, đến mức chó điên đều nhịn không được phát ra một tiếng trào phúng khẽ cười nhạo, cậu lạnh lùng vô tình, cắt đứt ánh mắt sáng lấp lánh hướng về phía hai thí nghiệm thế kia: “Không có lần sau, cũng không cần hai cái.”
Trình Niệm nghe vậy mất mát rũ mắt xuống, giống như không thể quan hệ tìиɧ ɖu͙© với người nuôi của mình là một chuyện ủy khuất cỡ nào, nghi hoặc: “Vì sao? Lần trước tiến sĩ rõ ràng rất thoải mái đến rơi nước mắt cơ mà.”
Trình An bên cạnh anh cũng cười cong mắt: “Phía dưới cũng rơi nước mắt nữa.”
Ánh mắt Tiến sĩ Văn ôn nhu nhìn bọn họ, nhẹ giọng trả lời: “... Bây giờ tôi có thể làm cho các người rơi nước mắt bằng cách dùng điện đấy.”
Trình Niệm và Trình An: “...”