Văn Ngọc Thư có chút do dự, Hạ Tuyết Phong thú tính quá cứng rắn, không biết hôm nay bị làm sao sau khi trở về hai chân run rẩy, eo và mông đều đau nhức, thật sự không muốn đi trêu chọc con chó điên kia nữa, lỡ như bị cắn thì phải làm sao bây giờ?
"Cậu nói cho ông chủ và lão thái thái?"
Nghe vậy, người hầu ngẩng đầu xấu hổ nhìn cậu một cái, ấp úng nói: "Lão thái thái đã đi ngủ từ sớm, ông chủ… nghe nói ông chủ và Quý tiểu thư đi vũ trường, có mỗi diễn viên hát rất hay và hợp thời trang, đến bây giờ vẫn chưa về."
Văn Ngọc Thư bị tên cặn bã cắm cho một cặp sừng vững chắc cũng không tức giận, cậu trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy như vậy vẫn bình thường, liền "Ừ" một tiếng, đứng dậy đi về phía phòng của con chó điên nhỏ.
Hạ Tuần ở tòa nhà lớn, nhà anh cách nhà chính không xa, Văn Ngọc Thư vừa vào cửa, cậu đã nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng với vest và quần âu dài nằm thẳng trên ghế dài trong một căn phòng sáng đèn, ống tay áo của một bên tay xắn lên để lộ ra cánh tay nhỏ nhắn, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ rất hiện đại, lấy tay che đi đôi mắt, giống như đang ngủ thϊếp đi.
Cậu đi đến chỗ ghế dài được làm bằng gỗ lim khảm vân thạch phía trước, nhìn thoáng qua bát canh giải rượu đã bị nguội lạnh trên bàn, người đàn ông kia không phản ứng gì đối với việc cậu đến, cậu do dự một chút rồi nhẹ nhàng nói:
"Hạ Tuần? Đừng ngủ ở chỗ này, dậy uống canh giải rượu rồi đi vào phòng ngủ đi."
Hạ Tuần không hề ngủ, khi Văn Ngọc Thư đến gần anh, anh liền biết người tới là ai, dù sao trên người mợ là nam đến từ Giang Nam này toàn là hương thơm, anh lười biếng mở miệng.
"Không uống, không đi."
Văn Ngọc Thư không thèm để ý hắn, bưng bát canh nguội ra đi ngoài, đồng thời bảo người hầu đổi một bát canh nóng, biết Hạ Tuần bị đau đầu nên cậu để cho anh một chậu nước ấm.
Sau khi bước vào nhà, cậu đặt canh lên cái bàn bên cạnh Hạ Tuần, xắn ống tay áo lên cầm lấy cái khăn mặt bỏ vào trong chậu nước để làm ướt, "rào" một tiếng, khăn mặt được vắt hết nước ra, cậu đi đến bên cạnh cái ghế dài.
"Dậy lau mặt đi rồi uống canh giải rượu vào, nếu không ngày mai chắc chắn sẽ ngã bệnh."
Hạ Tuần hôm nay có cái gì đó rất không đúng, không biết đã suy nghĩ bao nhiêu lần về người mẹ kế là nam nhân này, hết lần này đến lần khác, đối phương mặc một bộ đồ lịch sự đi tới, dùng giọng điệu mềm mại, ôn tồn của Giang Nam nói anh uống chút gì đó, anh cảm thấy bực bội buông tay xuống, đôi mắt hổ phách nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, một thân trường sam che kín thân hình gầy gò của cậu, anh chế giễu:
"Tôi gọi anh một tiếng mẹ kế, anh liền coi đó là thật rồi tự nhận mình là mẹ của tôi sao? Mẹ kiếp, cái tính chó má gì thế?"
Văn Ngọc Thư cau mày, cậu không nói gì, đặt khăn ấm xuống, cậu xoay người định rời đi, lúc này sau lưng cậu, anh uể oải duỗi chân đột nhiên ngồi bật dậy, thần sắc thay đổi hoàn toàn, sắc mặt khó coi, đáng thương rêи ɾỉ một tiếng.
"A… Mẹ kế, đầu của tôi đau quá."
Văn Ngọc Thư đang rời đi, bóng lưng trong chốc lát liền dừng lại một chút, trong lòng nhịn không được mà chửi bậy con chó nhỏ phát điên này lại giả bộ ngoan ngoãn. Cậu thở dài, quay lại đưa cho anh bát canh giải rượu trên bàn
"Uống đi, uống xong lau mặt rồi đi ngủ, ngủ một giấc sẽ không còn đau nữa."
Canh giải rượu được nấu từ mật ong và nấm linh chi, trong nước ngọt béo có vị đắng của nấm, trong mắt Hạ Tuần lộ ra vạn phần ghét bỏ, anh nằm lại lên trên ghế gỗ dài:
"Tôi không uống."
Văn Ngọc Thư thở dài, phản ứng của cậu đối với cái kiểu tính khí tức giận của con nít này chỉ là dở khóc dở cười, giọng điệu dịu dàng:
"Không đắng, cậu có thể nếm thử một chút?"