Cha mẹ của bọn họ cùng là đồng liêu, mà nhìn David lại quá kiêu ngạo, đắc ý khoái chí làm người lãnh đạo. Dĩ nhiên là ít nhiều gì từng Alpha cũng có thói xấu này, mà Omega duy nhất của Tự Thị còn kiêu ngạo hơn Omega bình thường nhiều.
“Tôi không nghĩ văn học cổ điển chỉ là thứ nhỏ bé so với các môn học công nghiệp.” Đàn Linh đứng thẳng lưng, lạnh lùng nói. Thập Điền thấy được ngón tay xanh nhạt đang cầm ly rượu của cậu siết lại.
Đàn Linh sở hữu khí tràng mà Thập Điền cảm thấy quen thuộc từ xưa. Omega cao cấp cao quý nhất, nắm được tất cả quyền chọn lựa sinh sản mà Alpha ao ước thiết tha, luôn luôn khiến Alpha theo đuổi nườm nượp như chó.
Nơi nào đó trong lòng Thập Điền đang kêu rên cót két, khiến hắn cảm thấy sung sướиɠ sau khi bị David sỉ nhục, rồi vì sự thấp kém của mình, hắn căm tức.
“Tất, tất nhiên rồi, tôi biết với trình độ của cậu, cậu có thể vào được điện học thuật.” Trông có vẻ là Alpha giật mình, cũng sợ hãi, bầu không khí cấp bậc mà anh ta thể hiện trước tên Beta cùng giới kia lập tức biến mất, “Tôi chỉ nói tới quân đội, à, so với những Beta chỉ biết chỉ trỏ kia… cậu cũng biết là…”
“Tôi không hiểu lắm.” Đàn Linh lạnh lùng xoay người sang chỗ khác.
Lúc này, một Alpha tận dụng cơ hội, ân cần tới gần cậu để bắt chuyện.
Vẻ mặt David hơi vặn vẹo, anh ta trừng Thập Điền, Thập Điền chỉ cúi đầu. Trước khi Alpha nhà Lance nổi giận với mọi người, Thập Điền nhanh nhẹn chạy đi xa, đi về phía quầy bar.
“Tôi muốn một rượu sủi bọt bạc hà.” Thập Điền ngồi xuống, u ám nói, nhìn những người lớn tuổi nói chuyện từ xa qua luống hoa hồng trắng được cắt tỉa cẩn thận.
Có lẽ, bác dẫn hắn tới đây là một sai lầm, gia đình của hắn thấp kém như thế, hắn không thể chen vào nhóm Alpha Omega cành vàng lá ngọc được, nhìn bọn họ giống những người thừa kế tương lai của đế quốc mà.
“Hi.”
Thập Điền quay đầu lại, hóa ra là Ngải Khắc – một Beta cùng tuổi mà hắn quen thuộc.
“Lâu rồi không gặp.”
Thập Điền chào Ngải Khắc, Ngải Khắc ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn theo tầm mắt của hắn, châm chọc mà rằng, “Xem ra tên Alpha nhà Lance cứ luôn thu hút sự chú ý của Omega kia, đúng là con chim công xòe đuôi.”
“Sao thế, nghe giọng điệu của cậu, hình như cậu không thích Omega Tự Thị kia cho lắm?” Thập Điền hỏi, cũng thấy khoái chí vì David bị chế giễu.
“Tôi không thích cậu ta vì tôi thích con gái.” Ngải Khắc nghiêm túc nói, Thập Điền cười xì một tiếng chế nhạo, “Tôi không biết là cậu cổ hủ như vậy.”
“Ai muốn đi đua xe?” David gào thét, Thập Điền thấy anh ta liếc về phía Đàn Linh, thể hiện rõ ý đồ, anh ta muốn tỏ ra oai phong lần nữa.
“Chúng ta đi.” Thập Điền nhấp một hớp rượu rồi vội vàng nói.
Cảnh trong mơ dừng lại. Thập Điền kinh ngạc thở dốc, tỉnh táo lại như kẻ vừa nhảy ra khỏi nước sôi ở địa ngục.
Beta money boy bên cạnh hắn còn đang chìm trong mộng, tóc đen lòa xòa trước trán, dấu hôn xanh tím lộ ra trên cánh tay trắng tuyết.
Chẳng biết tại sao, gần đây hắn cứ mơ thấy những chuyện đã từng xảy ra lúc trước… đây là linh cảm không lành, không ổn. Thập Điền than thở, thò tay vào chăn, dùng hết sức mình.
“Đừng, đừng như thế…” Bị ngón tay chọc vào mông, Beta như hàng rởm kia tỉnh lại, lắc eo tránh né, trong đôi mắt mơ màng lộ ra vẻ sợ hãi.
Lần này thì không giống, Thập Điền nghĩ ngợi, cậu chưa từng như thế, cho dù là… lần ở nơi kia.
“Tôi đã nói thế nào hả tên điếm?” Thập Điền nói, ngón tay cào móc trong lối nhỏ, hắn hưng phấn vì đang kiểm soát người khác. Như là tránh né cảm xúc đột nhiên ập tới, hắn lấy dươиɠ ѵậŧ ra thay cho ngón tay.
Trong đêm khuya, quán bar ngoài cửa sổ vẫn đang nhộn nhịp trụy lạc, chỉ có người nhìn thấy đêm tối, không ai nhìn thấy bóng hình.