Võ Đạo Đại Tông Sư

Chương 106: Hóa rồng


Sự biến dị của Trình Ất Minh, khiến cho Lâm Huyền cực kỳ chấn động.

Trình Ất Minh của lúc này, đã hoàn toàn biến thành một con yêu thú hình người, nếu như lúc trước trong ánh mắt hắn còn tồn tại một chút linh tính, thì hiện tại đã hoàn toàn đánh mất đi lý trí, biến thành một con quái vật chỉ biết gϊếŧ chóc.

Mộ Dung Giai Văn và Xa Long Quân ở phía trên hang núi, tim đập nhanh đến mức như sắp ngừng đập.

Khí tức đáng sợ tỏa ra từ trên người Trình Ất Minh khiến cho bọn họ gần như không thể thở nổi.

Hai người vô cùng chắc chắn rằng, nếu như bọn họ đối mặt Trình Ất Minh, chỉ sợ đến cả dũng khí chiến đấu còn không có.

Lâm Huyền tránh được một đòn của Trình Ất Minh, nhưng hắn cũng không lập tức ra chiêu phản kích.

Hắn nhanh chóng tìm kiếm ghi chép về biến dị tương tự với Trình Ất Minh trong bí tịch của Thần Sơn.

Rất nhanh, hắn đã phát hiện ra!

"Trong bí tịch ghi chép rằng, vào thời điểm cách đây khoảng tám trăm năm về trước, từng có một y sư không cẩn thận đã làm rơi giọt máu rồng thuần chính lên người, kết quả là hắn đánh mất lý trí, trên người mọc ra những vảy rồng nhỏ chi chít, trải qua ba ngày mới khôi phục lại bình thường."

"Qua nghiên cứu, máu rồng thuần chính có thể khiến cho những yêu thú khác, thậm chí là cả nhân loại xảy ra hiện tượng biến dị!"

"Loại biến dị này, được gọi là hóa rồng."

"Hóa rồng có thể tăng cường rất nhiều tốc độ và sức mạnh của kẻ bị biến dị, nhưng kẻ có ý chí không kiên định thì sẽ đánh mất lý trí, và rồi trở thành quái vật chỉ biết gϊếŧ chóc!"

"Hóa rồng có thể nghịch chuyển, nhưng lại chỉ có thể chờ đợi máu rồng dần mất hiệu quả, không có bất kì thứ thuốc nào có thể hóa giải được cả."

Lâm Huyền khẽ nhíu mày lại, hắn không biết liệu nguyên khí vô cấu của hắn có hữu hiệu đối với hoá rồng không đây.

"Chỉ có thể đánh bại hắn trước thôi!"

Lâm Huyền thi triển Thần Đạo Thân Pháp, hắn đi tới trước Trình Ất Minh, Thần Đạo Quyền Pháp đột nhiên nổ mạnh ra!

Bùm!

Bùm!

Bùm!

Nắm tay của Lâm Huyền rơi xuống người Trình Ất Minh, lập tức phát ra tiếng va đập nặng nề.

Nhưng mà sau khi Trình Ất Minh hóa rồng thì vảy rồng đã giăng đầy toàn thân, cho dù Lâm Huyền có dùng tới kỹ xảo cách sơn đả ngưu đi chăng nữa thì vẫn không thể gây ra bất kỳ thương tổn nào cho hắn.

Ngược lại, tốc độ của Trình Ất Minh còn tăng lên gấp bội, mỗi một lần phản kích của hắn, Lâm Huyền đều cần phải thi triển Thần Đạo Thân Pháp mới có thể tránh thoát một cách khó khăn.

Với sức mạnh mà Trình Ất Minh thể hiện ra, chỉ cần Lâm Huyền không tránh được một lần thì sẽ có kết cục là thịt nát xương tan.

"Thần Đạo Quyền Pháp không phá vỡ được vảy rồng!"

"Dùng Kinh Hồng Kiếm vậy!"

Lâm Huyền chuyển ý niệm một chút, Kinh Hồng Kiếm lập tức xuất hiện trong tay, hắn vung kiếm ngang người một đường, Kinh Hồng Kiếm lập tức quét ra một ánh lửa trên người của Trình Ất Minh.

Mũi kiếm sắc bén, chém đứt vảy rồng!

Trình Ất Minh nổi giận mà gầm lên một tiếng, hắn duỗi móng vuốt ra rồi nắm chặt thân kiếm của Kinh Hồng Kiếm.

Vốn dĩ hắn định bóp nát Kinh Hồng Kiếm, nhưng lại khiến cho móng vuốt bị cắt đến mức chảy ra máu tươi.

Gừ!

Trình Ất Minh bị đau, hắn dùng sức hất ra, hất Kinh Hồng Kiếm và cả Lâm Huyền bay ra xa.

Lâm Huyền tiếp tục thi triển Thần Đạo Công Pháp, hai chân chạm đất, nhưng bởi vì quán tính quá lớn nên hai chân đã để lại hai đường khe rãnh thật sâu trên mặt đất.

"Sức lực thật đáng sợ!"

Trên trán Lâm Huyền thầm rịn ra từng lớp mồ hôi, hắn thình lình phát hiện ra, rằng khí tức của Trình Ất Minh vẫn đang tăng lên.

Bùm!

Một khí thế cuồng bạo,bạo phát ra từ trên người Trình Ất Minh, những viên đá dưới chân hắn thì vỡ nát toàn bộ, sau đó nứt ra một cái hố to.

Xa Long Quân, người đang xem trận chiến khẽ co rút con ngươi, như không thể tin được mà hô lên: "Đột phá! Trình Ất Minh đột phá rồi!"

Dưới sự trợ giúp của việc hóa rồng, Trình Ất Minh đã đột phá đến Tụ Khí Cảnh!

Cả người Mộ Dung Giai Văn khẽ run lên, trước khi Trình Ất Minh chưa đột phá, chỉ dựa vào hóa rồng, hắn đã mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần so với võ giả bình thường thuộc Tụ Khí Cảnh tầng một rồi

Bây giờ cảnh giới của hắn đột phá đến Tụ Khí cảnh, chỉ sợ là võ giả bình thường thuộc Tụ Khí tầng hai, hay thậm chí là Tụ Khí tầng ba, đều sẽ không phải là đối thủ của hắn mất.

Sao Lâm Huyền có thể địch lại được đây?

Cho dù Mộ Dung Giai Văn cực kỳ tín nhiệm Lâm Huyền, nhưng bây giờ nàng lại không khỏi sợ hãi.

Lâm Huyền vẫn vững vàng tâm mình như trước, đối mặt với kẻ địch càng mạnh mẽ, hắn lại càng giữ vững được sự tỉnh táo.

"Trình Ất Minh vừa mới đột phá, cần có thời gian để củng cố cảnh giới, ta có thể tranh thủ tu luyện một môn kiếm pháp!"

Kinh Hồng Kiếm có thể phá vỡ vảy rồng trên người Trình Ất Minh, nhưng Lâm Huyền còn chưa tu luyện bất kì kiếm kỹ nào cả, kẽ hở của kiếm pháp thì lại quá nhiều, khi nãy còn bị Trình Ất Minh nắm được thân kiếm, vấn đề chính là ở đây.

Hắn khẽ nhắm nghiền mắt lại, ý chí dần chìm vào bên trong thế giới tinh thần chỉ trong nháy mắt.

Khi hắn mở mắt ra lần nữa thì cả người hắn đã ở trong Thần Sơn.

"Kích hoạt linh bài để các Đại Đế luận đạo kiếm pháp, chắc chắn không kịp nữa rồi, ta cần phải học tập một loại kiếm kỹ giúp cả người linh động, mũi kiếm sắc bén ác liệt."

"Tốt nhất là Huyền cấp!"

"Kiếm kỹ!"

Trong chốc lát, vô số bí tịch bay lên trên không trung bên trong Thần Sơn, rồi bắt đầu giở trang soàn soạt.

Lâm Huyền đọc trăm dòng trong mỗi cái nhìn, đồng thời đọc đến hơn cả trăm bản bí tịch.

Rất nhanh, tất cả bí tịch đã được hắn xem qua hết một lượt.

"Cuốn này đi!"

Lâm Huyền đưa tay bắt lấy một cuốn trong hư không, một cuốn bí tịch lập tức bay vào trong tay hắn.

Trên bìa bí tịch, có ghi có bốn chữ lớn, Đoạn Mộng kiếm pháp!

"Đoạn Mộng kiếm pháp, võ kỹ Huyền cấp tầng một, khi thi kiếm, kiếm như Phi Lôi, xẻ núi chém mộng!"

Trở lại hiện thực, Lâm Huyền mở to mắt một lần nữa, khí thế của hắn đã xảy ra biến hóa dữ dội.

Khí tức trên người lưu động, trong đó mơ hồ còn có tiếng sấm nặng nề vang lên.

Trình Ất Minh nhờ khí thế cường đại đã đột phá mà lao thẳng về phía Lâm Huyền, mỗi khi hắn bước một bước, nơi mặt đất dưới chân đều sẽ bị lún xuống một cái hố to, có thể thấy được sức mạnh của hắn lớn đến nhường nào!

Gào!

Khi Trình Ất Minh cách Lâm Huyền năm mét, hắn dùng sức lớn nhảy lên, cả người bay lên cao, một quyền mà bổ về phía Lâm Huyền.

Hai mắt Lâm Huyền sáng như đuốc, hắn bước lên phía trước, rồi biến mất ngay tại chỗ chỉ trong nháy mắt.

Thần Đạo Bộ Pháp phối hợp với Đoạn Mộng kiếm pháp giúp cho thân thủ của Lâm Huyền trở nên cực nhanh, nhanh đến mức không nhìn được cả cái bóng.

Chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ, Kinh Hồng Kiếm thì hóa thành một đường Phi Lôi, rồi xuyên qua thân thể của Trình Ất Minh.

Rầm!

Bóng người cao lớn của Trình Ất Minh nặng nề mà rơi đập xuống mặt đất, trên người của hắn có những mười mấy vết thương, đồng thời còn bắn tung tóe ra máu tươi.

Bóng dáng Lâm Huyền xuất hiện cách sau lưng hắn năm mét, trên Kinh Hồng kiếm vẫn còn sót lại những ánh sáng tia chớp quẩn quanh.

"Kiếm pháp thật cường đại!"

Lâm Huyền hết sức hài lòng với uy lực của Đoạn Mộng kiếm pháp, tuy rằng Trình Ất Minh rất mạnh, nhưng lại đánh mất lý trí, quên mất tất cả võ kỹ, Lâm Huyền chỉ cần dùng Kinh Hồng kiếm đã có thể đứng ở nơi không bại trận.

Hắn đi đến trước người Trình Ất Minh, trên hai cổ tay và hai cổ chân của Trình Ất Minh đều có một vết thương, một nhát kiếm vừa nãy của Lâm Huyền đã chặt đứt gân tay gân chân của hắn.

Trình Ất Minh giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng miệng vết thương trên người hắn lại bốc lên một luồng khói như sương trắng, rồi khép lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Chưa tới thời gian nửa khắc, hắn đã có thể khôi phục lại như ban đầu.

"Đợi đến khi cảnh giới của hắn được củng cố, cho dù ta có Đoạn Mộng kiếm pháp thì cũng sẽ lâm vào một trận chiến gian khổ, để xem nguyên khí vô cấu có thể cứu hắn một mạng hay không đây!"

Lâm Huyền đập một chưởng vào người Trình Ất Minh, nguyên khí vô cấu bên trong cơ thể mình lập tức tràn vào trong cơ thể của hắn.

Lâm Huyền có thể cảm nhận được bên trong thân thể Trình Ất Minh đang có một nguồn sức mạnh nóng rực dâng trào, giống như hỏa diễm vậy.

Mà nguyên khí vô cấu như hàn khí lạnh thấu xương, va chạm với những thứ khác!

Hai loại sức mạnh giằng co hồi lâu, cuối cùng thì nguyên khí vô cấu đã dập tắt đi hỏa diễm.

Trình Ất Minh dần dà ngừng giãy giụa, đôi con ngươi của yêu thú trong mắt hắn cũng mất đi, khôi phục lại thành dáng vẻ bình thường của nhân loại.

Thân thể của hắn cũng từ từ nhỏ dần, cái đuôi biến mất, vảy rồng cũng tróc ra toàn bộ.

"Trình Ất Minh, ngươi tỉnh lại đi!"